Trùng Sinh: Ta Vinh Hoa Phú Quý

Chương 4: Di sản của mẹ




Sau khi đặt tấm lệnh bài vào tay vũ nữ, Lăng Sở tìm một nơi để ấn náu, chuẩn bị xem trò hay. Nhưng vừa mới xoay người đi, trong đầu đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức. Cơn đau lan xuống khắp cơ thể hắn, tầm nhìn phía trước cũng trở nên mờ hơn, những bước đi loạng choạng như sắp ngã.

"Chuyện gì vậy chứ?", Lăng Sở ấn mạnh vào trán. "Sao đột nhiên lại đau như vậy?"

Điều tồi tệ hơn là tầm mắt phía trước ngày càng mờ đi, thậm chí hắn còn không thấy rõ đường để bước tiếp.

Hắn giật mình hoảng sợ :"Khó khăn lắm mới có cơ hội phục thù Giả gia. Mình không thể ngất đi lúc này được, bi kịch không thể được lặp lại lần nữa!"

Không, không thể được!

Lăng Sở cắn chặt răng, hơi thở hổn hển. Hắn cố gắng không cho mình ngã xuống, loạng choạng đi về phía một góc khuất. Chật vật mất một lúc hắn mới thành công đến nơi trú ẩn, mồ hôi chảy ròng ròng.

Cả người hắn co rúm lại, không thể tiếp tục chống chịu được nữa.

Sau khi ngất đi, cả cơ thể hắn vẫn rất khó chịu. Rất nhiều chuyện kỳ lạ đan xen lẫn lộn trong đầu hắn, nào là mê cung, bẫy đoạt mạng, bẫy ẩn náu, bẫy gây ảo giác,...

Đối với những đoạn ký ức này Lăng Sở vừa cảm thấy kỳ quặc vừa cảm thấy quen thuộc, nhưng dường như mọi thứ lại rất mơ hồ. Dường như tất cả những kiến thức đó hắn đã được học từ rất lâu rồi, nhưng lại một lần gợi về hết buộc hắn phải ghi nhớ từng chi tiết.

Một số bẫy được vẽ bởi bàn tay non nớt của hắn, một số lại có người cầm tay hắn nắn nót vẽ, một số là do kinh nghiệm nhiều lần bị mắc kẹt trong mê cung của hắn mà vẽ ra.

Là ai đã dạy hắn? Giọng nói của người đó lúc dịu dàng, lúc nghiêm khắc, quen thuộc đến mức hắn muốn khóc. Tình thân dịu dàng ấm áp chậm rãi trào dâng trong lòng hắn, hắn nhớ rồi, đó là thanh âm của mẫu thân!

"Mẫu thân...rất lâu rồi, rất lâu rồi con mới một lần nữa nghe thấy giọng của người..."

Từ khi mẫu thân hắn vì bệnh mà qua đời, cha hắn biệt tích, hắn không còn cảm nhận được tình yêu, sự quan tâm chăm sóc từ cha mẹ.

Hắn còn nhớ lúc mẫu thân hắn mới qua đời, trong thư phòng còn rất nhiều sách, có rất nhiều sách nói về cách bày trận pháp, cách tạo ra bẫy. Nhưng sau đó toàn bộ đều bị cha hắn đem đi đốt, cha hắn nói chính những cuốn sách đó hại chết mẫu thân, đó là những cuốn sách mang hoạ.

Sau khi đốt xong sách, cha hắn đột nhiên mất tích. Ông nội và chú hai sợ hắn buồn lòng nên yêu cầu các gia nhân không được phép nhắc đến cha mẹ hắn. Dần dần cũng chẳng còn ai nhắc đến hai người họ nữa. Lăng Sở cũng dần quên đi những kiến thức về cách đặt bẫy mà mẹ hắn từng dạy khi hắn đến tuổi đi học.

Nếu năm đó hắn quyết tâm học và ghi nhớ chúng trong đầu, Lăng gia đời trước liệu có còn yếu thế nữa không? Hoặc ít nhất khi đó hắn có thể làm gì đó, mọi chuyện sẽ không giống như bây giờ? Hắn cũng đã từng trải nghiệm những mê cung do mẫu thân hắn tạo ra. Nếu lúc đó hắn biết lợi dụng cạm bẫy, có phải Lăng gia sẽ có cơ hội được giải oan?

Đáng tiếc không có nếu như, kiếp trước đã để bi kịch xảy ra, kiếp này hắn tuyệt đối không cho phép lại xảy ra một lần nữa.

Hắn quyết tâm, cố gắng nhớ lại tất cả những kiến thức mà hắn được học từng chút một, khắc sâu chúng vào trong tâm trí.

Phải mất rất lâu Lăng Sở mới có thể sắp xếp lại toàn bộ ký ức, ghi nhớ lại trong đầu.

Chỉ chưa đầy mười phút trôi qua, ngoài sân vẫn chưa có tiếng động, nhưng chẳng mấy chốc sẽ có rất đông người tới.

Lăng Sở tỉnh dậy ra khỏi nơi ẩn náu, đôi mắt của hắn thâm sâu khó lường.

'Đúng lúc lắm. Chắc phải thêm chút gì đó cho vở kịch gay cấn hơn mới được." Hắn nghĩ.