Hai gã hạ nhân đi đến khúc ngoặt lại dẫn Lăng Sở đi một hướng khác trông có vẻ không giống như đang đi về phía phòng nghỉ ngơi.
Chúng đưa Lăng Sở đến một nhà kho phía sau toà nhà chính rồi ném hắn vào trong. Sàn nhà được lát bằng đá thô khiến cánh tay trái của hắn bị trầy xước không hề nhẹ.
"Má! Bị ném như vậy mà còn không tỉnh lại xem ra thực sự bất tỉnh rồi!"
"Ấy chết! Lăng thiếu gia, Lăng thiếu gia!"
"Còn không biết câm miệng, mau cởi áo ngoài của hắn ra."
Hai người đàn ông thô bạo cởi áo ngoài của hắn, nới lỏng cổ áo rồi tháo thắt lưng của hắn ra. Sau đó chúng cầm lấy tay hắn, đặt lên trên một thứ vừa ấm áp, vừa mềm mại.
Ngón tay Lăng Sở khẽ giật giật, thứ mà bàn tay hắn đặt lên khiến nỗi ám ảnh kinh hoàng năm đó ùa về. Cơn buồn nôn sắp không thể gắng gượng được nữa, nhưng sự tức giận, oán hận của hắn đã lấp đầy phản ứng thể chất.
"Xong rồi. Quay về báo cáo với thiếu gia thôi."
Hai người đàn ông bước đi thật nhanh, tuy mắt Lăng Sở không mở, nhưng hắn có đôi tai rất thính.
Tiếng bước chân ngày càng xa hơn hắn mới bắt đầu mở mắt. Hắn vội rụt tay, ngồi thẳng dậy. Hắn tức giận, nắm chặt đám có bên cạnh muốn làm sạch bàn tay. Đôi mắt lạnh lùng quét một vòng xung quanh rồi đáp xuống người phụ nữ đang hôn mê bên cạnh.
Mặt nàng hồng hào, khắp cơ thể chằng chịt những dấu vết, sự bẩn thỉu sau khi quan hệ tì.nh dụ.c. Quần áo của nàng bị lột hết chỉ còn lại cơ thể trần như nhộng.
Lăng Sở nhìn một cái liền lập tức quay mặt đi. Cơn thịnh nộ như bùng cháy thiêu đốt trái tim hắn.
Người phụ nữ đó là một vũ công tài năng, là mẹ kế của Giả Nguyên Lăng. Chính bởi vì quá xinh đẹp rung động lòng người nên cha của Giả Nguyên Lăng là Giả Ân mới bỏ tiền chuộc nàng về làm vợ lẽ.
Kiếp trước, sau lễ trưởng thành hắn từng đến Giả gia vài lần. Hắn uống rất nhiều rượu nên mới phải ra ngoài để lấy lại sức. Nhưng hắn lại vô tình ngủ thiếp đi ở một cửa tiệm nhỏ. Không biết đã ngủ bao lâu nhưng khi tỉnh lại hắn đã trở lại Giả gia, còn được người ta cho một bát canh giải rượu sau đó bất tỉnh.
Không lâu sau, một chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt hắn làm hắn bừng tỉnh bên cạnh không biết từ bao giờ xuất hiện một người phụ nữ. Tiếng thét của nàng cùng với những lời xỉ vả của mọi người ở đó như đâm thủng màng nhĩ. Đó đúng là một cơn ác mộng không thể quên.
Không ai tin hắn vô tội, hạ nhân duy nhất có thể làm chứng cho hắn cũng chọn cách im lặng. Sau đó Giả gia đưa người phụ nữ ấy ra ngoại thành. Một khoảng thời gian sau hắn nghe tin nàng đã chết. Nhưng như vậy thì sao? Hắn vẫn là mục tiêu của những lời nhạo báng, là mục tiêu cho mọi người ở Đàm Dương nguyền rủa, tội ác bẩn thỉu đổ lên đầu hắn không sao gội rửa được.
Cũng vì điều này Lăng gia cũng bị liên lụy. Chú của hắn, người chuẩn bị được thăng quan tiến chức lập tức bị bãi bỏ, bị mọi người sỉ vả. Lăng gia trở thành trò cười của cả Đàm Dương chỉ sau một đêm.
Một loạt đòn giáng mạnh xuống Lăng gia: sau khi con đường thăng chức bị chặn lại chú hai của hắn cũng bị cắt chức, nhưng tác phẩm tranh, sách do ông hắn sáng tác bỗng nhiên trở thành đồ giả, danh tiếng của Lăng gia sụt giảm nghiêm trọng.
Đặc biệt, Lăng gia còn bị gán tội thông đồng với thổ phỉ.
Chỉ sau một đêm toàn bộ Lục gia không còn một mọn người còn sống. Tất cả tài sàn bị cướp sạch. Quan viên điều tra phát một viên ngọc bội của chú hắn tại hiện trường liền không điều tra thêm đã khẳng định chắc chắn Lăng gia thông đồng với bọn cướp sát hại Lục gia, chiếm đoạt tài sản.
Khi mọi chuyện ngày càng trở nên rắc rồi hơn, ông hắn mới tuyên bố hắn có hôn ước với Vũ Văn gia ở kinh thành.
Tờ hôn thư này khiến mọi người một phen hú vía, cho Lăng gia một khoảng thời gian yên tĩnh.
Tuy rằng chính bản thân Lăng Sở khi đó cũng rất bất ngờ, nhưng hoàn cành không cho phép hắn suy nghĩ nhiều. Hắn phải tận dụng cơ hội này để tìm ra sự thật kẻ đã sát hại Lục gia.
Nhưng còn chưa kịp bắt đầu, một lá thư từ hôn từ kinh thành gửi đến. Đây chính là viên đá cuối cùng đè bẹp Lăng gia.
Những tên ác độc không ngại đắn đo, lập tức kết án Lăng gia.
Hàng chục mạng người Lăng gia bị trói vào bãi đất trống bên ngoài thành, ánh nắng thiêu đốt mà chết.
Hắn chống cự mãnh liệt nhưng đám người đó lại đánh gãy chân hắn, ném hắn vào mồ chôn người bên ngoài thành.
Cho đến tận bây giờ, lời nói trước khi lâm chung của chú hắn vẫn văng vẳng trong đầu :"Ông trời đúng là không công bằng!"
Chú hắn nói chính vì Lăng gia cản trở một số gia tộc nên bọn chúng đã liên minh lại với nhau chống lại Lăng gia.
Chú hắn nói đúng. Khi hắn bị ném vào mồ chôn tập thể, những gã nam nhân phía trên nói rằng toàn bộ tài sản của Lăng gia đều bị đem chia nhỏ ra cho các gia tộc khác, vị trí đáng lẽ ra của chú hắn lại bị chú hai của Giả Nguyên Lăng, Giả Tạ cướp mất.
Nghĩ đến những đoạn ký ức này, Lăng Sở chỉ có cách kìm nén tất cả trong lòng. Hắn đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi nhìn xuống người vũ nữ, cố gắng tìm manh mối còn xót lại để vạch trần kẻ đứng sau. Nhưng lại không có gì cả, nơi đây được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Lăng Sở thoáng nở nụ cười lạnh lùng, lấy ra một tấm ngọc bài rất có giá trị, bên trên còn khắc chữ 'Lăng'. Hắn đặt tấm ngọc bài vào tay vũ nữ.