[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 78: Hy Vọng Của Kẻ Khốn Cùng




Tô Tử Yên vẫn vùng vẫy trong tuyệt vọng, toàn thân bị đám vệ sĩ của Mặc Cận Ngôn vây chặt, không thể nhúc nhích. Sự giận dữ bừng bừng trong lòng, nhưng giờ đây xen lẫn cả nỗi sợ hãi và cảm giác bất lực. Tất cả sự kiêu ngạo, mưu tính của cô ta đều bị hủy hoại, và trước mặt bao người, cô ta trở nên nhỏ bé, đáng thương đến tột

cung.

Lúc này, từ hàng ghế phía trước, Mặc Cận Ngôn chậm rãi đứng dậy. Anh tiến về phía Tô Tử Hạ, ánh mắt anh sắc bén nhưng khi nhìn vào cô, ngữ điệu bất giác dịu dàng, giọng nói trầm thấp ấm áp vang lên:

- Bà Mặc lợi hại hơn anh nghĩ đấy.

Bàn tay anh nắm lấy tay Tô Tử Hạ, một cử chỉ nhỏ nhưng mang đến cảm giác bảo vệ và gắn kết lạ kỳ. Tô Tử Hạ cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của anh bên cạnh, hơi thở của anh, và sức nóng từ bàn tay nắm lấy tay cô.

Dường như trong khoảnh khắc, cô tìm thấy một điểm tựa vững chắc.

Mặc Cận Ngôn khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh lùng nhưng không giấu được sự tự tin. Ánh mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của Tô Tử Hạ, dường như anh đã có sẵn kế hoạch, biết rõ mọi việc sẽ đi đến đâu.

- Em có biết cái gì mới là diệt cỏ tận gốc không?

Anh thấp giọng, ngữ điệu đầy ý nghĩa.

- Anh sẽ cho em thấy ngay bây giờ.

Tô Tử Hạ im lặng, đôi mắt thoáng hiện sự nghi hoặc, nhưng trong ánh nhìn của cô vẫn đầy niềm tin vào người đàn ông trước mặt. Cô hiểu, Mặc Cận Ngôn sẽ không để mọi chuyện đơn giản như vậy.



Mặc Cận Ngôn thả tay Tô Tử Hạ, quay người tiến về phía Tô Tử Yên. Cô ta nhìn thấy anh tiến tới, nước mắt đã trào dâng từ bao giờ, trông thảm hại và yếu đuối vô cùng. Ánh mắt cô ta tràn ngập sự căm phẫn nhưng cũng ánh lên một tia hy vọng. Cô ta nghĩ rằng anh sẽ đến để giúp mình, để đưa tay cứu lấy mình khỏi cơn ác mộng này.

Cô ta nghẹn ngào, nức nở van xin, giọng điệu khẩn thiết đầy vẻ đáng thương.

- Anh Cận Ngôn! Cứu em với, chị ấy đã hủy hoại thanh danh cả đời của em rồi! Anh không thể để chị ấy làm như thế được.

Đối diện với ánh mắt đau khổ của Tô Tử Yên, Mặc Cận Ngôn không hề chần chừ. Anh nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén đến thấu xương, như thể xuyên qua lớp vỏ bọc yếu đuối của cô ta mà nhìn thấy tất cả những mưu đồ đen tối.

Anh quay lại nhìn đám vệ sĩ đứng quanh Tô Tử Yên và ra lệnh, giọng nói uy nghiêm và không cho phép bất kỳ ai phản kháng

- Thả cô ta ra đi.

Lệnh của anh khiến tất cả mọi người ngạc nhiên. Đáy mắt Tô Tử Yên bừng lên tia hy vọng, cô ta mừng rỡ nhìn

Mặc Cận Ngôn, nghĩ rằng cuối cùng anh đã mềm lòng, rằng có lẽ cô ta vẫn còn cơ hội thoát khỏi nỗi nhục nhã này. Cô ta cố gắng tỏ ra đáng thương, hy vọng rằng Mặc Cận Ngôn sẽ che chở cho mình, sẽ đứng về phía cô ta.

- Tô Tử Yên, cô đã bước qua lằn ranh cuối cùng rồi. Tôi chỉ hy vọng rằng, lần này cô sẽ hiểu được hậu quả của việc chơi với lửa.

Trong không gian yên lặng của hội trường, Tô Tử Yên lặng người, trái tim đập loạn nhịp trong lồng ngực. Sự nhục nhã, căm phẫn như một ngọn lửa thiêu đốt cô ta từ bên trong. Cô ta biết rằng từ giây phút này, cô ta đã mất đi tất cả, không chỉ là danh dự, mà cả sự kiêu hãnh từng có.

Cô ta ngước lên nhìn anh, đôi mắt đầy phẫn nộ nhưng cũng lấp lánh một tia sợ hãi. Cảm giác sỉ nhục dâng trào trong lòng, cô ta lắp bắp, cố gắng nói gì đó nhưng chẳng thể thốt nên lời. Trong khoảnh khắc, cô ta nhận ra rằng tất cả mọi thứ cô ta từng mưu toan, từng đánh đối, giờ đây chỉ là đống tro tàn.