[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 105: Đánh Đổi




Tô Tử Hạ nhìn thẳng vào mắt Mặc Cận Ngôn, sự giận dữ pha lẫn nỗi đau hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cô không thể hiểu nổi sự im lặng của anh, sự lãnh đạm này như đang xé nát trái tim cô từng chút một.

Trong lòng cô vang lên những câu hỏi, nhưng ngoài miệng chỉ thốt ra một câu duy nhất, đầy băng giá.

"Im lặng lâu như thế? Anh có gì để giải thích không?"

Mặc Cận Ngôn đứng đó, ánh mắt lặng lẽ hướng về phía cô, chứa đựng bao điều mà anh muốn nói nhưng chẳng thể thốt ra thành lời.

Anh muốn chạy đến ôm lấy cô, muốn dùng vòng tay của mình xoa dịu nỗi đau cô đang gánh chịu. Thế nhưng, lý trí của anh lại kiên quyết kìm hãm, không cho phép anh tiến thêm một bước nào nữa.

"Em đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện không như em thấy đâu!"

Tô Tử Hạ cảm nhận được từng lời nói của anh dường như vô hồn, không chút gì đáng tin cậy. Cô đã nhìn thấy quá nhiều, đã nghe quá đủ, và sự im lặng của anh chỉ khiền lòng cô thêm nặng trĩu.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, anh đã thay đổi quá nhiều, không còn là người đàn ông mà cô từng tin tưởng.

Cô bất lực nhìn anh, từng chút hy vọng trong lòng tan biến theo từng giây trôi qua. Anh đứng đó, không một lời giải thích, chỉ lạnh lùng nhìn cô, như thể sự việc này chẳng có gì quan trọng.

Hình ảnh anh và Thấm Mộng Như trong phòng làm việc cứ ám ảnh tâm trí cô, càng khiến cô không thể kìm nén



noi dau.

Thất vọng tràn trề, cô xoay lưng chuẩn bị rời đi. Đôi chân bước đi nặng nề, nhưng trái tim cô vẫn còn chút gì đó níu kéo, mong chờ một lời từ anh. Cô dừng lại ở cửa, ngoảnh lại lần cuối, ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết.

"Mặc Cận Ngôn! Cái đầu lạnh băng của anh đang nghĩ gì tôi không cần biết, bây giờ tôi chỉ thấy thất vọng thôi."

Nói xong, Tô Tử Hạ rời khỏi phòng, cánh cửa đóng lại với một tiếng rầm vang vọng. Sự lạnh lùng của cô như một lưỡi dao sắc bén, cứa vào lòng Mặc Cận Ngôn, để lại những vết thương vô hình mà chỉ mình anh cảm nhận được.

Ngay lúc đó, Tần Thiệu Đình bước vào, trên mặt anh là vẻ lo lắng không giấu nối. Căn phòng u ám bao trùm, khí lạnh lan tỏa như băng giá mùa đông, bao phủ lấy Mặc Cận Ngôn.

Anh nhìn thấy ánh mắt tràn đầy phẫn nộ của Mặc Cận Ngôn, khiến bản thân anh cũng không khỏi chùng bước.

"Mặc Tổng, liệu ngài làm như vậy có ổn không? Tôi thấy phu nhân vừa chạy ra ngoài vừa khóc."

Lời của Tần Thiệu Đình như một lưỡi dao nữa đâm vào lòng Mặc Cận Ngôn, khiến trái tim anh nhói lên từng hồi.

Anh cúi đầu, đôi tay siết chặt, vẻ mặt chua xót đầy bất lực.

Trong đầu anh vang lên từng lời nói của Tô Tử Hạ, từng giọt nước mắt của cô như vết cứa sâu vào tâm trí anh.



"Để lấy được thông tin từ Thẩm gia, tôi không còn cách nào khác nữa."

Giọng nói anh trầm xuống, chứa đầy nỗi đau đớn và hối tiếc. Anh biết rằng mọi chuyện không đơn giản, rằng sự im lặng của anh hôm nay sẽ đổi lại bằng những tổn thương cho người con gái anh yêu.

Nhưng anh cũng hiểu rằng, có những thứ anh không thể tránh khỏi, không thể không làm.

"..Sau khi xong chuyện, tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi cô ấy."

Mặc Cận Ngôn gục đầu, giọng anh đượm buồn, cảm giác đau đớn giày vò như muốn bẻ gãy từng mảnh lòng anh.

Anh biết, để bảo vệ người con gái mình yêu, anh phải trả giá bằng chính tình yêu của mình.

Và khi đối diện với sự lạnh lùng của cô, anh chỉ có thể lặng lẽ nuốt xuống nỗi đau, một mình gánh chịu tất cả.

Tần Thiệu Đình nhìn sếp của mình, lòng cũng nặng trĩu không kém. Anh biết Mặc Cận Ngôn là người đàn ông kiên cường, nhưng đứng trước tình yêu, trước nỗi đau khắc khoải, anh ta cũng chỉ là một con người bình thường,

yeu duoi va bat lurc.

Tần Thiệu Đình im lặng, không nói thêm lời nào, chỉ đứng bên cạnh, cảm nhận từng phút giây nặng nề trôi qua.