[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 104: Bất Lực




Cô Thẩm đây quả thật là không biết nhục nhỉ?

Thẩm Mộng Như nghe lời Tô Tử Hạ nói mà không kiềm được, sắc mặt cô ta đỏ bừng. Cơn giận bùng lên, như lửa cháy lan trong lòng. Cô ta tiến tới, ánh mắt đằng đằng sát khí.

"Tôi nói cho cô biết!"

Giọng cô ta chua chát, từng chữ sắc như dao cắt.

"Tôi là vị hôn thê mà hai gia đình chấp nhận, còn cô chỉ là một kẻ không được công nhận, đồ thừa thãi!"

Tô Tử Hạ nhìn Thấm Mộng Như, ánh mắt lấp lánh vẻ khinh bỉ và mỉa mai. Một nụ cười lạnh nở trên môi cô, chẳng chút sợ hãi trước lời lẽ cay độc của Thẩm Mộng Như. Cô bình tĩnh đáp lại, giọng nói đầy thách thức.

"Sao cô có thể đem một con gà so sánh với một con công?"

Cô liếc Thẩm Mộng Như từ đầu đến chân, như thể sự hiện diện của cô ta chẳng có giá trị gì.

"Thua thì vẫn là thua thôi, cả đời này cô cũng không thể làm nổi vai chính thất đâu."

Lời nói của Tô Tử Hạ khiến sắc mặt Thẩm Mộng Như chuyển từ giận dữ sang bối rối. Cô ta siết chặt nắm tay, cảm giác nhục nhã tràn ngập trong lòng. Môi mím chặt, cô ta đứng lặng, không biết phải phản ứng thế nào.

Mặc Cận Ngôn chứng kiến cuộc đối đầu này, gương mặt anh trở nên u ám. Anh nén lại cơn giận đang sôi sục trong lòng, nhưng không thể chịu đựng thêm nữa. Bàn tay anh đập mạnh xuống bàn, tạo ra âm thanh vang dội khắp căn phòng.

"Thẩm Mộng Như, em ra ngoài đi!"

Giọng anh nghiêm nghị, từng chữ dứt khoát, ánh mắt chứa đầy sự tức giận hướng về phía cô ta. Thẩm Mộng Như giật mình, đôi mắt mở to, không tin vào những gì vừa nghe thấy.



"Nhưng..."

Cô ta ngập ngừng, cố gắng tìm lời bào chữa, không muốn rời khỏi nơi này. Cô ta nhìn Mặc Cận Ngôn với ánh mắt cầu xin, hy vọng rằng anh sẽ thay đối ý định.

"Ra ngoài!"

Mặc Cận Ngôn gầm lên, giọng anh đầy uy quyền, khiến không khí trong phòng như đóng băng lại. Sự lạnh lùng trong mắt anh khiến Thẩm Mộng Như không dám kháng cự thêm.

Thẩm Mộng Như cắn môi, cảm giác nhục nhã lấn át mọi cảm xúc. Cô ta quay người, không nói thêm lời nào, ánh mắt tràn đầy căm phẫn. Cô ta lẳng lặng bước ra khỏi phòng, để lại cánh cửa khép lại một cách lạnh lẽo.

Khi cô ta đi rồi, căn phòng chỉ còn lại Tô Tử Hạ và Mặc Cận Ngôn. Sự im lặng bao trùm, nặng nề và ngột ngạt, như một đám mây đen che khuất ánh sáng. Hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt chạm nhau, nhưng không ai nói lời nào.

Mặc Cận Ngôn nhìn Tô Tử Hạ, trong ánh mắt anh có chút đau lòng, nhưng cũng xen lẫn sự quyết tâm. Anh hiểu rằng giữa họ đang tồn tại một khoảng cách không thể nào xóa bỏ được. Nhưng anh không muốn mất cô, người phụ nữ mà anh đã trao gửi cả trái tim.

Tô Tử Hạ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không bộc lộ chút cảm xúc nào. Lòng cô đã trải qua quá nhiều đau đớn, và cô không muốn bản thân trở nên yếu đuối trước mặt người đàn ông này. Cô đã từng yêu anh, từng trao đi tất cả niềm tin, nhưng những gì nhận lại chỉ là sự thất vọng.

"Tô Tử Hạ..."

Giọng anh trầm lắng, nhưng không thể hiện được tất cả những gì anh muốn nói. Anh muốn giải thích, muốn níu kéo, nhưng chăng biết bắt đầu từ đâu. Trong lòng anh, những lời muốn nói cứ nghẹn lại, không thế thốt ra.

Mặc Cận Ngôn bước tới, cố gắng đưa tay chạm vào cô, nhưng lại ngập ngừng dừng lại giữa chừng. Anh biết, một khi khoảng cách đã hình thành, dù có cố gắng thế nào cũng không thể làm nó biến mất. Và điều đó khiến anh đau lòng hơn bao giờ hết.

Anh đứng đó, một mình, đối diện với sự thật rằng anh đã tự tay đẩy người phụ nữ mà mình yêu thương ra xa.

Trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại nỗi đau âm ỉ, như một vết thương vừa mới hình thành.