Trước phòng cô là phòng em họ Cố Mẫn Mẫn.
Còn hai căn bên trái, có một căn là của ông lão.
Phòng ngủ chính là của bác trai bác gái, anh họ Cố Gia Kiệt cũng có một căn.
Trong một mảnh đất nho nhỏ là một căn nhà khá giả có thể ở được hơn sáu người.
Cố Cẩm kéo đứa nhỏ vào phòng, ấn cậu ngồi xuống giường: “Em ngồi đi, chị đi tìm thuốc mỡ.”
Thấy An Minh Tế ngoan ngoãn gật đầu, cô mới xoay người đi tìm thuốc mỡ.
Đã qua hai mươi năm, nhất thời cô đã quên nó ở đâu rồi.
Trong căn phòng nhỏ có một chiếc giường sơn đỏ, trên đó là tấm chăn được gấp gọn gàng, một chiếc tủ quần áo cũ được kê trong góc, bên cạnh có một cái rương lớn, bàn nhỏ, hai cái ghế, đồ trang trí trong phòng rất đơn sơ.
Nhưng với thôn Thanh Sơn mà nói đã là tốt lắm rồi, ít nhất cô còn được ở riêng một căn, còn có cả đồ gia dụng đơn sơ của riêng mình.
“Tìm được rồi.”
Cố Cẩm cầm lọ thuốc mỡ đi về phía An Minh Tế.
Cô nói: “Em cởi quần áo ra đi.”
An Minh Tế mím môi, cởi bỏ bộ quần áo tả tơi trên người, lộ ra một thân hình gầy gò như que củi, trên người tích tụ những vết sẹo do bị đánh lâu ngày, trông rất đáng sợ.
Cố Cẩm nắm chặt tay lại, nhìn những vết sẹo chi chít trên người cậu, đôi mắt trầm xuống.
Bị cô nhìn chăm chú như vậy, An Minh Tế cúi đầu, bất an run rẩy.
Cố Cẩm nhìn thấy hết thảy, cô nhịn cơn giận xuống, quỳ xuống bôi thuốc lên vết thương khá nặng trên người cậu.
“A!”
Bị đụng vào, cậu bé không nhịn được kêu lên.
Cố Cẩm nghe vậy thì làm nhẹ nhàng hơn.
Nhìn bộ quần áo bẩn thỉu của cậu, cô đi về phía tủ, lấy một bộ quần áo cô mặc mấy năm trước ra.
“Tiểu An, đây là quần áo của chị hai năm trước, đã được giặt sạch rồi, em thay đi.”
An Minh Tế ngẩng đầu nhìn bộ quần áo màu xanh đã bạc màu.
Cậu giơ bàn tay bẩn ra muốn cầm lấy.
Nhưng lúc sắp đụng vào, cậu lại phát hiện tay mình rất bẩn, có dính bùn và máu, nên vội vàng rụt về.
Cố Cẩm cũng biết cậu nhóc sợ làm bẩn đồ.
Cô than nhẹ, để quần áo sang một bên, quay người cầm lấy cái chậu tráng men đi ra ngoài.
An Minh Tế nhìn bóng lưng cô, đôi mắt đỏ lên.
Cô ghét bỏ cậu sao?
Cậu dụi dụi đôi mắt chua xót của mình.
Đã quen rồi, có gì mà thất vọng chứ.
An Minh Tế đứng dậy nhặt bộ đồ bẩn lên, lúc liếc về phía quần áo sạch bên cạnh, trong mắt cậu lướt qua vẻ không nỡ.
Sau khi cha cậu mất, mẹ cậu bỏ đi với người khác, bà nội cũng qua đời thì cậu chưa từng mặc quần áo sạch.
An Minh Tế cắn răng dời tầm mắt đi, mặc quần áo bẩn vào người.
“A, em đừng mặc quần áo bẩn nữa, rửa ráy rồi mặc quần áo sạch vào đi.”
Cố Cẩm bê chậu nước sạch vào.