Trong sân chỉ không thấy mỗi bác trai, thời gian này chắc là đi làm đồng rồi.
“Ế! Cố Cẩm về rồi đấy à!”
Cố Gia Kiệt thấy mẹ vào bếp, liền dừng lại trộm lười biếng, sau đó thấy Cố Cẩm đứng ở cửa.
Nghe thấy giọng của anh họ, Cố Cẩm chào: “Anh Kiệt.”
Cô dẫn An Minh Tế có hơi bất an đi vào.
Ông lão nằm trên ghế híp mắt nhìn đứa bé cô dẫn vào, đôi mắt đục ngầu nhìn Cố Cẩm thật lâu rồi dời mắt đi.
Em gái Cố Mẫn Mẫn cũng dừng lại, quan sát Cố Cẩm và An Minh Tế.
“Sao mày lại đưa nó về đây!”
Giọng nói oang oang của người phụ nữ vang lên, khiến mấy người ở trong sân đều hơi cau mày.
Âm thanh quen thuộc này chỉ có thể là của bác gái.
Cố Cẩm quay đầu nhìn phòng bếp, bác gái Trần Hồng chống nạnh, không thân thiện nhìn Cố Cẩm và An Minh Tế, lúc nhìn An Minh Tế, đôi mắt bà ta như một con dao sắc bén.
An Minh Tế rất nhạy cảm với cảm xúc của mọi người, cậu biết bác gái nhà họ Cố không hoan nghênh và đề phòng mình nên cậu trốn đằng sau lưng Cố Cẩm.
Lúc này cậu rất đau, ngay cả bụng cũng sôi lên ục ục vì đói.
Nếu trước đây gặp phải thái độ ấy, cậu đã quay người bỏ đi rồi, nhưng lúc này cậu lại không muốn buông tay chị A Cẩm ra.
Cố Cẩm hít sâu một hơi, nhìn bác gái mang vẻ mặt không thân thiện, cười nói: “Bác ơi, Tiểu An bị lũ trẻ trong thôn bắt nạt, cháu mang thằng bé về nhà để bôi thuốc.”
Trần Hồng nghe thấy điều này, sắc mặt khá hơn một chút, nhưng ánh mắt nhìn hai người họ vẫn không thân thiện lắm.
Bà ta híp mắt lại: “Bôi thuốc xong thì đuổi nó đi đi, chúng ta không có nhiều gạo cho nó ăn đâu!”
Cố Cẩm bóp bóp tay con sói nhỏ bất an này, cười nói: “Vết thương của Tiểu An nặng lắm, cháu muốn cho thằng bé ở đây hai ngày.”
Vừa nghe vậy, sắc mặt Trần Hồng thoắt cái đã đổi, bà ta trừng mắt lườm con sói nhỏ sau lưng Cố Cẩm, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu.
“Khụ khụ…”
Chưa đợi Trần Hồng nổi điên, ông lão đã ho khù khụ.
Bà ta liếc mắt nhìn ông lão chỉ ho chứ không nói gì, bĩu môi đi vào bếp.
Nhưng bà ta vẫn không vui mà làu bàu: “Lương thực trong nhà sắp hết rồi còn đưa một thằng ăn chực về, tưởng mình là Bồ Tát chắc, đến mình còn khó lo lại còn dẫn một thằng vô dụng về…”
Hai anh em Cố Gia Kiệt và Cố Mẫn Mẫn đã quen với thái độ của mẹ mình, họ không dám lên tiếng, chỉ tò mò nhìn An Minh Tế đứng sau lưng Cố Cẩm.
Còn ông lão thì chẳng thèm nhìn hai người.
Có điều tiếng ho của ông coi như đã ngầm đồng ý yêu cầu của Cố Cẩm rồi.
Chuyện lớn nhỏ trong nhà này đều phải nghe ông, chỉ cần ông không phản đối, bác gái sẽ không dám nói gì.
Cố Cẩm nhìn ông lão với vẻ mặt phức tạp, năm đó khi cô muốn về Kinh Thành, ông lão đã từng khuyên cô, đáng tiếc cô lại không biết lòng tốt của ông, còn trách mắng ông.
Nhớ lại những chuyện kiếp trước, cảm xúc phức tạp trong lòng cô chỉ còn lại xót xa và áy náy.
Bây giờ mọi chuyện còn chưa xảy ra, cô sẽ không làm những chuyện như thế nữa.
Cố Cẩm kéo sói nhỏ, đi về căn phòng cuối cùng bên phải, đó là phòng của cô.