Trùng Sinh Nuôi Sói Con

Chương 36: Nhiều tiền quá




“Cháu biết, chắc khoảng tầm năm ngàn, cháu sẽ kiếm được tiền học phí, cả tiền sinh hoạt của cháu và Tiểu An trên thành phố nữa. Cháu sẽ không dùng tiền của nhà mình đâu.”

Cố Cẩm nói xong, quay đầu lại, cầm lấy cái thìa lớn vớt thịt lợn trong chậu to bỏ vào chậu nhôm nhỏ, cái này để lại cho cả nhà ăn.

Không thể phủ nhận rằng Trần Hồng đã cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe Cố Cẩm nói rằng cô sẽ không sử dụng tiền của gia đình mình, nhưng bà ta vẫn không ủng hộ việc mở sạp bán hàng của cô.

Cố Gia Kiệt nheo mắt, nhìn chằm chằm em họ mình, thản nhiên nói: “Trước đấy anh cùng Nguyên Tử lên huyện, thấy trên đường có rất nhiều người bày sạp bán hàng, không có ai quản lý cả, hơn nữa muốn bán gì thì bán.”

“Thật ư?” Ông Cố hỏi.

“Vâng, ông không tin có thể đi hỏi Nguyên Tử, lúc đó chúng cháu còn giật cả mình, sau này mới biết bây giờ đã cho phép bán hàng rồi, kiểm tra rất lỏng lẻo, cũng sẽ không động tí là giết người đâu.”

Cố Cẩm biết anh họ đang nói giúp cô, cô đặt chậu nhôm lên bàn, nhìn Cố Gia Kiệt thật lâu.

“Ông, bác trai, bác gái, mọi người mau nếm thử xem có ngon không.”

Cô múc cho mỗi người một bát thịt.

Sắc mặt của Trần Hồng vẫn không dễ nhìn lắm, còn ông lão sau khi hỏi Cố Gia Kiệt xong thì không nói gì nữa, bà ta cũng không biết nên nói gì.

Ông Cố ngồi vào bàn, những người khác cũng lần lượt ngồi xuống.

“Mau nếm thử đi, tí nữa nguội là không ngon nữa đâu.”

“Ngon quá!”

Cố Mẫn Mẫn im như hũ nút vừa nếm thử đã cảm thán.

Những người khác cũng vậy, cảm thấy ngon tới mức như nuốt luôn cả lưỡi, cả đời họ chưa bao giờ ăn món nào ngon đến thế.

Cố Gia Kiệt ăn mấy miếng to liền, anh ta ngẩng đầu nhìn Cố Cẩm: “Tiểu Cẩm, món này chắc chắn bán được! Ngon tuyệt cú mèo!”

Cố Cẩm mỉm cười gật đầu, nhìn những người khác.

Bác Cố vùi đầu vào ăn, sắc mặt Trần Hồng tuy vẫn khó nhìn, song đã đỡ hơn trước rất nhiều.

Ông Cố nuốt miếng thịt thơm ngon không ngấy, vừa ngậm đã tan, ngẩng đầu nhìn cô.

“Nhóc Cẩm đi lên huyện bán cũng được, nhưng đừng để người khác phát hiện cháu là người nhà họ Cố, nếu xảy ra chuyện gì chúng ta cũng chẳng có cách nào gánh vác giúp cháu, còn chuyện khác cháu cứ xem mà làm.”

Ông lão không còn cách nào khác, thằng cả cùng con dâu cả đều đang ở đây, trong lòng họ biết rõ mọi chuyện, ông không thể giúp được con nhóc này việc gì nữa.

Cố Cẩm cười: “Cháu biết rồi, cảm ơn ông nội.”

Cô biết ông lão nói vậy, chuyện lên huyện bán chín phần đã được quyết định.

Cố Gia Kiệt đầy… sùng bái nhìn cô.

Chuyện Cố Cẩm làm hôm nay là chuyện mà anh ta đã định làm từ lâu rồi.

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, anh ta không đi học nữa, cả ngày nhàn nhã không làm gì, tiêu tiền cũng bị nhà quản lý, không thoải mái lắm.

Trước đó anh ta đã thương lượng với hai đứa bạn, xem có nên bán thứ gì không, cũng có nghĩa là làm con buôn đấy.

Ai ngờ anh ta còn chưa làm gì, em họ anh ta đã làm rồi, lúc này, anh ta có hơi ngưỡng mộ.

Cả nhà ăn xong cơm, Cố Đức Xương liền đặt túi tiền lên bàn.

“Đây là tiền bán thịt hôm nay.”

Cố Cẩm cầm lấy túi tiền, đổ hết lên trên bàn.

“Oa! Nhiều tiền quá!”

Cố Mẫn Mẫn lần đầu tiên thấy nhiều tiền thế này, xanh xanh tím tím vô cùng đẹp mắt.