Trùng Sinh Nuôi Sói Con

Chương 35: Người nhà họ cố ngăn cản




“Nhóc Cẩm đang nấu ăn.”

Ông lão vừa trả lời vừa bước đi.

Lúc này Cố Cẩm đã cắt hết thịt đầu heo, cho vào một cái chậu lớn, rồi lại đổ canh trong nồi ra.

Trong chậu ít nhất cũng phải mười cân thịt.

“Chà! Nhóc Cẩm làm món gì ngon vậy?”

Trần Hồng đi qua con gái, vào trong bếp.

Cố Cẩm đứng sang một bên: “Cháu làm phá lấu, định lên huyện bán.”

Vốn Trần Hồng còn định đi tới nếm thử, ai ngờ nghe cô nói xong, sắc mặt liền thay đổi.

“Cháu nói gì cơ?!”

Dáng vẻ như sắp ăn thịt người kia, ai không biết còn tưởng Cố Cẩm đã nói gì ác độc lắm.

Cố Cẩm nhìn mọi người, lặp lại lần nữa: “Cháu muốn mang mấy thứ này lên huyện bán.”

Mọi người nghe xong ai cũng tỏ vẻ nghiêm túc, trừ Cố Gia Kiệt có hơi kỳ lạ ra, ai cũng nhìn Cố Cẩm với vẻ mặt phức tạp.

Bác trai Cố luôn thành thật chính trực nghe Cố Cẩm nói như vậy, nhịn không được mở miệng: “Nhóc Cẩm, cháu không được nói vậy, đây là đầu cơ trục lợi, tội nặng lắm.”

Cố Cẩm mỉm cười: “Bác à, bây giờ không nghiêm trọng như trước đây nữa, bây giờ nước ta đã ủng hộ người dân đi làm tăng thêm thu nhập, chỉ cần không bán thứ phi pháp thì sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Vậy cũng không được!” Trần Hồng quát.

“Nếu để người trong thôn biết, họ sẽ nghĩ gì về chúng ta? Chúng ta sẽ bị họ chỉ trích chửi mắng! Không được, tuyệt đối không được!”

Mặt ông lão cũng không dễ nhìn, đây là lần đầu tiên ông không nói thay Cố Cẩm.

Đầu cơ trục lợi không phải chuyện đùa, mấy năm trước ở thôn bên cạnh có người buôn bán trên huyện, nghe nói sau này sập quán, người cũng mất luôn.

Cố Cẩm nhìn vẻ mặt của mọi người, nụ cười biến mất trên khuôn mặt: “Cháu nhất định sẽ đi lên huyện bán, trên huyện có rất nhiều người mở quầy hàng, nhất là ở bến xe còn cho thuê sạp bán, nếu cháu có tiền chắc chắn cháu sẽ đến đó thuê. Nửa năm tới, cháu muốn đến thành phố Vạn Hải để học cấp ba, cháu sẽ đưa cả Tiểu An đi cùng, bọn cháu cần rất nhiều tiền để đi học, vì vậy ai cũng không ngăn được cháu, cháu muốn kiếm tiền đi học. Hai năm nữa, quốc hội nước ta sẽ ủng hộ nhân dân làm kinh doanh nhỏ, đến lúc đó, rất nhiều người ra biển làm ăn, cháu đảm bảo không có chuyện gì đâu, cháu sẽ ngụy trang thật tốt để không ai nhận ra. Nếu mọi người sợ bị người ta coi thường, cháu và Tiểu An có thể dọn ra ngoài ở.”

Thời đại này việc bày sạp bán hàng sẽ bị coi là đầu cơ trục lợi, bị người ta gọi là con buôn, dù kiếm được bao nhiêu tiền cũng bị người ta coi thường.

Nhưng mọi người không biết đây là thời đại tốt để kiếm tiền, chỉ cần có bản lĩnh có đầu óc, muốn một bước lên trời là không hề khó.

Rất nhiều nhà giàu sau này đều nắm bắt cơ hội tốt ấy.

Cho nên Cố Cẩm sẽ không từ bỏ.

“Cháu còn muốn lên thành phố học? Cháu có biết cần bao nhiêu tiền không, cho dù có bày sạp bán hàng cũng không kiếm nổi đâu!”

Tuy Trần Hồng sống ở thôn Thanh Sơn, nhưng vẫn hay buôn chuyện với phụ nữ trong thôn, tất nhiên là biết muốn lên thành phố học cần bao nhiêu tiền.

Nghe nói phải mất mấy ngàn tệ lận, cả nửa đời này bà ta còn chưa thấy nhiều tiền như vậy.

Nghe Cố Cẩm nói muốn lên thành phố học, bà ta cảm thấy cô còn chưa tỉnh ngủ, mơ tưởng hão huyền.