Trùng Sinh Nuôi Sói Con

Chương 21: Nguy hiểm cận kề, bảo vệ bé con theo bản năng




Cố Cẩm nhìn con lợn rừng cách đó không xa, biết rằng cô và An Minh Tế không chạy nổi.

Con lợn rừng này quá lớn.

Không nhìn thấy thì không biết, nhìn thấy liền bị dọa cho nhảy dựng.

Con lợn rừng này cao tận hơn hai mét, vòng eo hơn một mét, như một ngọn núi nhỏ vậy.

Ngay cả Đỗ Ái Thanh hay lên núi săn bắn cũng đổ mồ hôi đầy đầu.

Con lợn rừng này quá hung dữ, anh ta không chắc sẽ thoát được.

Cố Cẩm nhìn con mắt đỏ bừng điên cuồng tức giận của con lợn rừng chuẩn bị tấn công lần nữa.

Cô không kịp nói tiếng nào, chỉ ôm chặt cậu bé đang ôm cổ cô, cướp lấy cây gậy có buộc mũi nhọn bằng kim loại sắc bén.

Khi con lợn rừng cách họ chỉ còn hơn một mét, đầu thanh gỗ nhanh chóng bay về phía con lợn rừng.

Trong chớp mắt, một tiếng kêu đau đớn vang lên.

Vũ khí sắc bén cắm trong mắt con lợn rừng, đâm xuyên đầu nó, khiến sức tấn công của nó giảm xuống nhanh chóng.

Máu đỏ tươi từ trong hốc mắt lợn rừng chảy ra, khiến nó đau đớn lăn lộn trên mặt đất, thân thể to lớn đến mức khiến mặt đất hơi rung lên.

Nhìn thấy cảnh này, Đỗ Ái Thanh thả lỏng thân thể, tay chân run rẩy.

Nếu không phải có hai đứa trẻ ở đây, anh ta đã ngồi bệt xuống đất, thở phào nhẹ nhõm rồi.

Vừa rồi, khi Cố Cẩm giật lấy thanh gỗ trong tay anh ta, anh ta còn tưởng mình sắp chết, vô số suy nghĩ và sự sợ hãi hiện lên trong đầu.

Nhưng anh ta không ngờ cơ hội sống sót lại đến trong thoáng chốc.

Tiếng kêu của lợn rừng vẫn còn vang lên, Đỗ Ái Thanh lấy cái xẻng nhỏ để đào bẫy ở sau lưng, thận trọng và cảnh giác đi về phía lợn rừng.

Con lợn rừng to lớn không ngừng lăn lộn dưới đất, khiến người ta thấy mà sợ.

Chờ nó chết do mất máu phải cần rất lâu.

Dù sao Đỗ Ái Thanh cũng là một thợ săn giỏi, anh ta vẫn có khả năng đối phó với con lợn rừng đã giảm một nửa sức tấn công.

Có điều, trong đó vẫn ẩn chứa nguy hiểm, nên không thể không cảnh giác.

Đỗ Ái Thanh nhanh chóng đập mạnh cái xẻng vào giữa hai mắt, là nơi trí mạng của nó.

Con lợn rừng ngay lập tức tắt thở.

Làm xong, cuối cùng Đỗ Ái Thanh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta nhìn con lợn rừng nằm trên mặt đất, hốc mắt của nó đang chảy máu, phần mũi nhọn của cây gậy cũng đang chảy máu, một đòn vừa rồi của Cố Cẩm đã trực tiếp đâm xuyên qua đầu nó.

Trong lòng Đỗ Ái Thanh kinh hãi.

Anh ta quay đầu, kinh ngạc nhìn Cố Cẩm: “Sức em lớn thật đấy, thế mà lại đâm xuyên qua đầu của con lợn rừng.”

Cố Cẩm ôm đứa trẻ trong lòng, nhịp tim vẫn đang tăng tốc.

Những gì cô làm vừa rồi là hoàn toàn dựa vào bản năng, cô cũng không biết mình lấy sức mạnh lớn như vậy từ đâu.

An Minh Tế liếc nhìn con lợn rừng cách đó không xa, trong lòng vẫn thấy sợ.

Vừa rồi nguy hiểm ập đến, cậu đã bị Cố Cẩm ôm lấy ngay lập tức, chuyện này khiến đôi mắt của cậu nhìn về phía cô càng thêm u ám, âm trầm.

Cậu không phải là một đứa trẻ thật sự, dưới sự dạy dỗ nhiều năm của bà nội cộng với những chuyện đã gặp phải trong thôn, sao cậu có thể không biết tình người ra sao chứ.