Cô chỉ tới đây đi dạo, vừa hay gặp phải Đỗ Ái Thanh đang xuống núi thôi, sao cô có thể lấy đồ của người ta được.
Đỗ Ái Thanh biết cô không phải khách sáo mà từ chối, nhưng anh ta cũng thật lòng cho cô: “Cầm đi.”
Anh ta lại nhìn con sói nhỏ đang nắm chặt tay Cố Cẩm: “Tiện thể cho thằng bé này một miếng, hiếm lắm mới thấy nó sạch sẽ thế này.”
An Minh Tế nổi tiếng trong thôn là cậu bé bẩn thỉu mà.
Cậu hung hăng như một con sói nhỏ, cả người lúc nào cũng bẩn thỉu đen nhẻm, ăn bữa nay không có bữa mai.
Sau khi cha cậu chết, bà nội cũng qua đời, bác cả nhà họ An ác độc đã chiếm nhà của cậu, đuổi cậu ra khỏi nhà.
Ai cũng thương hại cậu, nhưng thời buổi này, không ai dám nuôi cậu cả.
Cố Cẩm cúi đầu nhìn An Minh Tế, hơi do dự.
Đứa bé này gầy quá, đúng là cần bổ sung dinh dưỡng.
Nhưng cô không thể lấy không đồ của người khác được.
Lúc Cố Cẩm đang do dự, An Minh Tế bỗng nắm chặt tay cô.
“Chị.. chị A Cẩm!”
An Minh Tế nhìn chằm chằm về một phía, giọng nói run rẩy.
Ngay cả Đỗ Ái Thanh cũng nhận ra nguy hiểm, quay phắt đầu nhìn về phía khu rừng rậm rạp.
Anh ta nghe thấy tiếng sột soạt, là tiếng có con gì đó đụng lung tung, lá cây lắc lư.
Theo đó là tiếng kêu chói tai.
Đỗ Ái Thanh nghe thấy tiếng kêu, thân thể căng ra, đồng tử nhỏ lại.
Anh ta nghe ra tiếng của con gì rồi, đó là lợn rừng!
Đó chính là thủ phạm đã khiến em trai anh ta phải chịu giày vò, không cách nào cứu được, chỉ có thể chết trong đau đớn!
“Đi mau! Mau rời khỏi chỗ này!”
Đỗ Ái Thanh cầm cây gậy có buộc đầu kim loại sắc bén trên lưng xuống, nhìn chằm chằm phía tiếng kêu vang lên, dần dần lùi về sau.
Cố Cẩm và An Minh Tế nắm chặt tay nhau, cùng cảm nhận thấy nguy hiểm.
Nghe thấy Đỗ Ái Thanh bảo họ rời đi, Cố Cẩm không hề do dự nắm tay An Minh Tế quay người chạy.
Đứa bé sau lưng quá gầy, cô không thể để cậu bị thương nữa.
Đáng tiếc, không kịp nữa rồi!
Lúc Cố Cẩm quay người chạy, heo rừng đã xuất hiện, thậm chí còn nhìn thấy chỗ ba người đang đứng.
Nó nhìn con nai ngu ngốc bị nó cắn bị thương đang nằm dưới đất một cái, chớp mắt đã xông về phía ba người.
Răng nanh sắc bén kia, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Đỗ Ái Thanh nhìn con lợn rừng chạy như điên về phía này, không kịp né tránh, chỉ có thể vung vũ khí sắc bén trong tay về phía con lợn rừng.
Con lợn rừng rất xảo quyệt, nó quay sang tấn công Cố Cẩm và An Minh Tế.
“A Cẩm! Chạy mau!”
Đỗ Ái Thanh gào lên.
Cố Cẩm cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, khiến da đầu cô tê dại.
Lúc con lợn rừng tấn công, cô vội bế đứa bé lên, chạy về phía khoảng đất trống bên cạnh.
May mắn đã tránh được đòn tấn công trí mạng của lợn rừng.
Thấy hai đứa bé không sao, Đỗ Ái Thanh thở phào nhẹ nhõm, anh ta bước đến bên hai đứa trẻ, đứng trước mặt chúng, đối mặt với con lợn rừng hung dữ và điên cuồng kia.
Lại lần nữa tránh được đòn tấn công, con lợn rừng phát ra tiếng kêu giận dữ.
Nó nhìn chằm chằm ba người, chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo.
“Tí nữa anh sẽ xử lý nó, hai em tìm cơ hội chạy nhanh, đừng quay đầu lại!”
Đỗ Ái Thanh không thể đứng nhìn con lợn rừng này tấn công người được.