Chính là cái công ty nhỏ mà nhà Bùi Dực mở ra để chơi bời. Hiện tại Bùi Thi Thi muốn phát hành ca khúc mới, Bùi Dực vì em gái họ của mình mà tìm một con đường thuận lợi một chút.
Hạ Thừa Diệp cho rằng, Bùi Thi Thi cũng giống như Bùi Dực chỉ là muốn vui chơi một chút. Bùi gia bây giờ thật sự là càng ngày càng xuống dốc rồi, ngay đến cả thiên kim nhà mình mà cũng phải vào ngành giải trí, đâu còn cái quy tắc của một nhà hào môn trăm năm nữa chứ.
Nhất định là ca khúc này rất kém, nên muốn mượn sự nổi tiếng của bọn họ để tự nâng mình.
Dù sao đến lúc đó mọi người lấy cô ta để so sánh với Diêu Liên Y, thì cô ta cũng chỉ là để phụ họa, cái này ngược lại đối với Diêu Liên Y cùng giải trí Vân Đình rất có lợi, nghĩ như vậy, Hạ Thừa Diệp làm sao có thể cự tuyệt đây?
Tô Tử Bảo cùng Bùi Thi Thi liếc nhau, hai người đồng thời đứng dậy, đi vào đại sảnh.
Mấy người phục vụ liền đem cây đàn piano màu trắng lên giữa đại sảnh, Tô Tử Bảo dáng người yểu điệu, đi về phía cây đàn Piano, ngồi xuống phía trước.
Tháo chiếc găng tay màu trắng xuống, liền lộ ra một đôi tay trắng muốt, mười ngón như ngọc.
"Hôm nay là ngày mà thiên hậu Diêu Liên Y nhận được giải thưởng, vì để chúc mừng, Bùi Thi Thi tiểu thư của chúng ta quyết định hát một ca khúc mới《 anh ấy không phải tình nhân 》, làm một hậu bối, gửi lời chào đến tiền bối." Tống Anh Kiệt cầm lấy microphone vừa nói, vừa đi đến trước mặt của Bùi Thi Thi, "Chúc mừng Diêu Liên Y tiểu thư đạt được giải thưởng, cũng cám ơn sự dẫn dắt của Diêu tiểu thư đối với hậu bối."
Mọi người nhao nhao nhìn về phía trong đại sảnh, vốn đang cảm thấy kỳ lạ vì tự nhiên xuất hiện thêm một người phụ nữ lên ca hát, nghe xong lời dẫn đầu này, đều tưởng rằng Diêu Liên Y thừa cơ cố ý dẫn dắt hậu bối trong công ty của mình.
Diêu Liên Y lạnh nhìn một màn này, dáng vẻ tươi cười, nhưng mà đáy mắt lại tràn đầy khinh thường. Cũng chỉ là một cái bình hoa mà thôi, vậy mà lại đi theo cửa của Tổng giám đốc, muốn dính một chút hào quang của mình.
Không phải là thừa dịp có nhiều giới truyền thông như vậy, muốn ra mắt sao? Hừ, còn cho rằng chỉ cần hát, những người làm truyền thông kia sẽ chụp ảnh cho sao?
Cho dù có vội vàng nhắc đến một câu, thì cũng chỉ là bàn đạp cho mình thôi, buồn cười.
Hạ Thừa Diệp ở bên cạnh nói, "Đây là em họ của Bùi Dực, cho hắn chút thể diện. Đợi lát nữa em khen vài câu là được."
"Được, Tổng tài đại nhân của em." Diêu Liên Y hướng về phía Hạ Thừa Diệp quyến rũ liếc nhìn, lãnh đạm nhìn Bùi Thi Thi.
Lúc này đèn trong đại sảnh đều tối xuống, chỉ còn lại có hai bóng đèn, một bóng chiếu vào trên người Tô Tử Bảo, một bóng chiếu vào trên người Bùi Thi Thi.
Bùi Thi Thi cầm mic, trên mặt bất giác lộ ra vẻ căng thẳng. Nhìn Bùi Dực ngồi ở phía trước, anh vẫn đang chậm rãi cười cười như trước, nhưng mà trong ánh mắt lại ngầm cho cô một tia khích lệ rõ ràng.
Anh ba! Anh ba đang nhìn mình. Bản thân mình là vì cái gì nên mới muốn học âm nhạc? Ngoại trừ vốn là ưa thích ca hát, hơn nữa còn là vì muốn trở thành người hữu dụng, có thể giúp được anh.
Đây mới là bước đầu tiên, không thể để cho anh ba thất vọng.
Bùi Thi Thi quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Tử Bảo đang ngồi ở trước đàn, anh ba, cùng với chị dâu giúp mình nhiều như vậy, không thể để cho bọn họ thất vọng được.