Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu

Chương 34: Không được để anh ba thất vọng




"Anh đừng nói nữa!" Tô Tử Bảo hung dữ trừng mắt liếc anh một cái, lại nhìn thoáng qua người đã đi ra rất xa phía đằng kia, Tống Anh Kiệt cùng Bùi Thi Thi đang giả vờ ngắm cảnh, trong mắt lại càng xấu hổ.

Bùi Dực cái người đàn ông này, chỉ cần anh và cô nói chuyện, thì dù có ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, đều sẽ xem nhẹ sự tồn tại của người chung quanh, coi như bên cạnh không có ai mà tán tỉnh cô.

Đúng! Chính là tán tỉnh! Người đàn ông này, là cao thủ tình trường, Tô Tử Bảo căn bản không không chống đỡ được anh.

Cô có tu luyện thêm một đời nữa thì cũng vẫn sẽ không phải là đối thủ của anh.

Cho dù có thua trong tay rồi, đối với anh, cô cũng chưa từng được thăng qua lần nào.

"Bùi đại thiếu gia, anh lợi hại, thần thiếp nhận thua, đừng muốn làm gì nữa, mau mau giải quyết bên Hạ Thừa Diệp!" Tô Tử Bảo hướng về phía anh lắc lắc nắm đấm, kéo chủ đề trở lại phạm vi của nó.

Bùi Dực ngón trỏ hơi hơi cong lên, nhẹ nhàng búng vào sau ót cô, Tô Tử Bảo bị đau thấp giọng hô, chỉ thấy anh chậm rì rì nói, "Chú ý dùng từ, bản thiếu gia đối với phụ nữ chỉ có hứng thú về mặt này."

Nói xong, anh đứng dậy đi về phía Hạ Thừa Diệp, Tô Tử Bảo lúc này mới thở nhẹ ra.

Không được, ở cùng người đàn ông này, hừ, cái này vẫn chưa tính là ở cùng, trên mặt đã luôn nóng bừng rồi.

Vuốt vuốt mặt của mình, chỉnh đốn lại tâm trạng, liền thấy Tống Anh Kiệt ở bên cạnh chỉ vào Tô Tử Bảo đối với Bùi Thi Thi nói, "Thi Thi, nhìn chị dâu của cô đây mới là căng thẳng. Bây giờ, còn căng thẳng không?"

Bùi Thi Thi cố nén cười, "Không còn căng thẳng nữa, hặc hặc... Tình cảm của anh ba và chị dâu thật tốt."

Tô Tử Bảo liếc Tống Anh Kiệt, "Đừng có dạy hư Thi Thi."

Chỉ chốc lát sau, Bùi Dực liền mang theo Hạ Thừa Diệp đi tới, anh ta ngược lại là rất khách khí, lịch sự cười nói: "Bùi Thi Thi tiểu thư đúng không? Nghe nói cô là em họ của Bùi Dực, ngại quá, vừa nãy đông người quá, không có chú ý tới. Bùi Thiếu nói cô muốn hát một bài góp vui, không biết là cô định hát bài gì? Tôi cho người đệm nhạc giúp cô."

Bùi Thi Thi câu nệ cười cười, "Là... Là ca khúc mà chị dâu viết, không có nhạc đệm."

"Anh Hạ, tôi thấy ở chỗ đó có một cái Piano, có thể dùng không?" Tô Tử Bảo lịch sự hỏi, hận thù trong đáy mắt được giấu đi rất khéo.

Hạ Thừa Diệp phóng khoáng nói, "Đương nhiên là có thể rồi. Thì ra là Tô tiểu thư đệm đàn, Bùi tiểu thư hát, không nghĩ tới Tô tiểu thư còn có thể sáng tác bài hát, vậy thì đúng thật sự là đáng để mong chờ rồi."

"Cảm ơn anh Hạ. Nhân tình này chúng ta nhớ kỹ rồi, lần sau nếu có cần gì, anh Hạ cứ nói, chúng tôi sẽ nhiệt tình giúp đỡ." Tống Anh Kiệt cố nén cười, nghiêm mặt nói.

Hạ Thừa Diệp hặc hặc cười nói, "Tống thiếu khách khí quá, ha ha, tôi vị hôn thê của tôi cùng với vợ của anh hai của Bùi Dực là chị em ruột, tôi coi Bùi Dực như là người nhà của mình vậy, chúng ta người một nhà, có gì mà phải khách khí chứ."

"Vẫn phải cám ơn anh Hạ." Bùi Dực cười vẻ mặt lạnh nhạt. Rõ ràng là anh đang lừa Hạ Thừa Diệp, vậy mà hết lần này đến lần khác tỏ ra như không có gì, phúc hắc thâm trầm.

Hạ Thừa Diệp vừa mới biết được Bùi Thi Thi muốn hát liền đi tìm hiểu qua, cô bất quá cũng chỉ là một sinh viên của học viện âm nhạc vẫn còn chưa tốt nghiệp, cách đây không lâu vừa mới ký hợp đồng với công ty truyền thông Đế Tước.