Lưu thần y quay người dời đi làm cô bé khó xử đứng dậy cố lê bước chân nhỏ bé ấy đi theo Lưu thần y. Cậu bé bên cạnh thấy vậy cũng chỉ liếc nhìn cô một cái rồi rẽ về một hướng khác.
Tiểu Ân nhỏ bé đi theo ông ấy mà liên tục hắt hơi, hơi thở nặng nề, đôi má đỏ ửng. Nhưng mà cô bé biết rằng chỉ cần nằm xuống cái mặt tuyết giá buốt ấy thì cả ba mẹ và người chị đều không thể cứu được trước con người không có cảm xúc kia.
Lưu thần y bước đi ngày một nhanh, Tiểu Ân cũng chỉ biết vật vã đuổi theo không dám than vãn lời nào.
Đường đi khá gập ghềnh, được một lúc thì thấy một căn nhà với kiến trúc bên ngoài theo truyền thống Trung Hoa. Lưu thần y dừng lại quay đầu nhìn cô bé đang chật vật chạy theo ông.
Tiểu Ân đến nơi Lưu thần y cũng khá hài lòng với biểu hiện này nhưng vẫn chưa muốn nhận cô làm đệ tử.
Căn nhà đó tuy là vẻ ngoài cổ điển nhưng bên trong lại hiện đại từng máy móc, từng thiết bị hầu như đều rất đắt. Thậm chí có cả phiên bản giới hạn. Cô bé nhìn đến mức lóa mắt dù lúc trước đã biết rằng ông ấy ngoài lạnh lùng, vô cảm nhưng thật ra lại rất thích rót tiền vào những thứ giới hạn đẹp mắt như thế.
Lưu thần y có rất nhiều tật xấu mà chỉ những người thân thiết với ông ấy mới biết, và cô bé là một trong số đó. Hầu như cô bé nắm rõ tất cả điểm yếu của ông ấy, nắm thóp của lưu thần y cũng có rất nhiều cái lợi.
Tiểu Ân bước vào trong thấy ông ấy rót cho cô một ly nước ấm:
- Uống một chút nước ấm tránh hàn khí xâm nhập cơ thể. Ta không muốn mắc oán cô nhóc ngươi đâu.
Tiểu ân nhận lấy ly nước nhưng chỉ nhấp một chút rồi đặt xuống. Lưu thần y thấy vậy cũng khá bất ngờ hỏi cô:
- Tại sao không uống hết đi, nó ngọt hợp với độ tuổi của nhóc mà? - khuân mặt vẫn không lộ một cảm xúc nào nhưng trong lòng lại rất mong chờ câu trả lời của Tiểu Ân.
- Ưm.. Nó ngọt, nhưng mà có cồn nên không tốt cho sức khỏe của trẻ em. Nhưng nếu là người lớn thì lại rất tốt, nó giống với rượu hoa quả không dễ say nên thường được xếp vào hàng ngũ là rượu. - cô bé giải thích cho lưu thần y, giọng nói khàn khàn do hứng gió gây ra, Lưu thần y nghe xong khẽ gật đầu rồi đưa cô đến nơi nghỉ ngơi của khách.
Khinh Dạ cũng đã tỉnh, đầu hơi choáng váng do cú va chạm của xe tắc-xi. Cậu bé vừa nãy cũng ở bên cạnh khẽ nói:
- Anh trai lớn, anh tên gì vậy?
- Ta tên Lôi Khinh Dạ - Khinh Dạ đáp lại tay sờ lên vết thương trên đầu. Cậu bé thấy vậy liền nhắc nhở
- Nếu anh muốn vết thương nhiễm trùng thì cứ việc đụng vào. - câu nói chẳng có chút an ủi nào làm Khinh Dạ dừng hành động vừa rồi.
Khinh Dạ hỏi cậu bé có thấy Tiểu Ân đâu không thì nhận được một viên thuốc từ cậu bé.
- Uống vào đi, xong thì đem những gì của nhà cậu đi đi.
- Được tôi biết rồi, cảm ơn - Khinh Dạ cầm viên thuốc một hơi uống sạch.
Tiểu Ân cũng vừa mới đến cùng lưu thần y, cô bé vừa nhìn thấy anh trai thì liền nhào vào lòng Khinh Dạ ôm chầm. Khinh Dạ cũng ôm cô bé bế lên. Một tiếng ho vang lên làm Khinh Dạ để ý.
- Vị tiền bối này, ngài là người cứu chúng tôi ạ?
- Cứ cho là vậy đi. - lưu thần y đáp lại Khinh Dạ, mắt nhìn cô bé như ra hiệu gì đó.
Khinh Dạ cũng cười tươi nhưng cũng để ý đến ánh mắt của ông ấy.
- Tiền bối có thể cho tôi biết quý danh của ngài không? Tôi là Lôi Khinh Dạ, em gái tôi còn nhỏ không hiểu chuyện mạo phạm ngài thì xin ngài bỏ qua cho. - khinh dạ nhắc nhở ẩn ý không làm mất lòng ai cả.
Lưu thần y cũng hiểu ý, trả lời anh:
- Lưu Lâm Việt, gọi ta lưu lão được rồi. Còn nha đầu kia là đồ đệ ta nên nể tình nó mấy người có thể ở lại đây một thời gian.
Cậu bé bên cạnh cũng khá bất ngờ, không tin nhìn Tiểu Ân. Cô bé thì xuống khỏi người Khinh Dạ mặc cho Khinh Dạ vẫn đứng đấy trầm ngâm, suy nghĩ.
Tiểu Ân vội quỳ xuống trước lâm việt lạy ba lạy khiến ông ấy rất hài lòng. Sau đó cô bé vội đứng dậy đến phòng trà bên cạnh rót một chén trà chạy ra đưa trước mặt Lâm Việt với khuân mặt tươi cười.
- Sư phụ, con không có gì hiếu kính chỉ đành lấy nó tỏ lòng mong người không chê.
Lâm Việt cầm lấy chén trà đã nguội uống hết. Nhưng thực ra dâng trà là nghi thức cuối cùng của nhà họ Lưu mỗi khi nhận đệ tử, nó đã được lưu truyền từ rất lâu rồi, mà chỉ có người nhà họ Lưu biết. Nhưng từ đời cha của Lâm Việt đã bỏ đi nghi thức này nên những đệ tử trước đây chỉ là học những kiến thức cơ bản chứ không hề là bản môn của họ, y thuật bản môn chỉ truyền cho người thừa kế duy nhất của Lưu gia. Bây giờ cô bé làm vậy là có nghĩa đã có thể học những thứ vượt xa y học thế giới. Tiếp theo đó cô bé đến gần phía cậu bé khẽ cúi đầu nói:
- Lưu sư huynh, mong giúp đỡ nhiều ạ.
- Ai.. ai là sư huynh ngươi chứ, đồ nhỏ con. - Cậu bé làm giá tỏ vẻ ghét bỏ.
Tiểu Ân cũng không tỏ ý gì bất mãn mà thay vào đó lại cười tươi lấy lòng vị sư huynh kiêu ngạo này. Cậu bé tuy vậy nhưng vẫn giới thiệu bản thân mình đoàng hoàng
- Ta tên Lưu Lâm Khánh, gọi ta Lâm Khánh được rồi.
- Vâng, sư huynh. - Tư Ân đáp lại với giọng mật ngọt khiến người anh Khinh Dạ ghen tị.
Mọi chuyện cuối cùng cũng giải quyết xong. Nhưng còn về phía nhà chính Lôi gia thì đang bàn kế chuyện tước luôn quyền thừa kế một số cổ phần trong tập đoàn Lôi thị của Khinh Dạ. Bọn họ muốn chặt đứt mọi đường sống của gia đình Lôi Hoàng, muốn gia đình này mãi mãi không bao giờ có thể ngóc đầu lên được, mãi mãi chỉ có thể ở dưới chân bọn họ, tùy ý bọn họ chà đạp và sỉ nhục.
Họ Lưu của Lưu lão cũng là một trong những dòng họ cổ xưa, có lịch sử lâu đời. Đứng thứ ba trong thập đại gia tộc. Họ Lưu cũng có những khối tài sản khổng lồ nhưng lại chỉ thích sống ẩn dật. Không thường xuyên xuất hiện nên được coi là một trong những ẩn thế gia tộc vì quá kín tiếng.
Tư Ân lúc này ở nơi của Lưu lão cũng dần dần bộc lộ hết khả năng của mình và thậm chí ba mẹ và chị cô bây giờ còn khỏe hơn trước rất nhiều. Người nhà cô bé cũng khá bất ngờ khi coi lời nói lúc trước cô bé nói chỉ là đùa giỡn mà bây giờ cô bé thật sự đã trở thành đệ tử của Lưu thần y. Bọn họ nán lại ở chỗ Lưu lão cũng được nửa tháng rồi. Lâm Khánh cũng không có làm giá nữa mà còn đặc biệt quá quan tâm đến chị ba của tư ân, cô bé thì lại cứ có cơ hội lại châm chọc Lâm Khánh.
- Anh rể à, không.. không phải, sư huynh lại đi thăm chị ba đó hả? -cô bé cười típ mắt trêu chọc.
- Ai.. ai thèm đến thăm chứ, nhóc lùn đáng ghét, cút đi! - lâm Khánh đỏ bừng mặt vì bị trêu đùa đến dựng hết cả lông lên, chạy đi bỏ lại cô bé đứng đó vẫy tay tỏ ý cổ vũ.
Tuy là về phần bệnh tật và mạng sống của ba mẹ và chị ba cô bé đã được giải quyết nhưng còn vụ tai nạn đã được định cho anh hai cô bé thì lại sắp tới khiến cô bé lo lắng thở dài mệt mỏi.