Tư Ân tỉnh lại nhìn thấy cậu bé trước mặt nhưng không thể cử động, chỉ có thể nghe cậu bé ấy nói một vài điều khiến cô run lên khóe mắt chảy nước mắt.
- Nha đầu này, mới vậy mà khóc rồi. Ba mẹ ngươi tình hình thì không được khả quan lắm nhưng ít nhất chị ngươi vẫn còn sống được vài tháng. Đặc biệt là anh ngươi vẫn còn khỏe nha dù trấn thương không ít đâu ha. Theo ta thấy thì nha đầu ngươi mới đang lo đấy, ha ha - nói xong cậu bé xoa đầu cô rồi ra ngoài
Tiểu Ân sau năm phút liền cử động được, cô vội vàng chạy ra ngoài tìm người dù vẫn đi chân trần. Cậu bé đó đứng cùng với một người nữa, khuân mặt khiến cô như chôn chân tại chỗ, mở to đôi mắt trong như nước mà nhìn họ. Người đàn ông đó nhìn thấy cô rồi nhưng lại quay đi không thèm ngó tới
- Sư.. không, Lưu thần y. Xin người dừng bước - cô chạy đuổi theo với chiếc áo mỏng mà ngoài trời thì rất lạnh, nhưng làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được chứ, vận mệnh của nhà cô đến bước này chỉ có thể chờ vào sự cứu rỗi của lưu thần y.
Lưu thần y dừng lại chỉ để lại một câu:
- Ngươi nên vào trong đi, lát nữa đợi anh ngươi tỉnh thì nhớ đem hết cả người lẫn đồ về. - nói xong lại quay đi không do dự dù chỉ một chút.
- Không, làm ơn, xin ngài.. hức, xin ngài thương xót một lần, cứu lấy ba mẹ con! - cô bé khuỵu xuống cả người run lên vì lạnh, nước mắt cứ rơi thành từng giọt đau thương. Cố gắng thay đổi nhưng lại chỉ khiến nó tồi tệ hơn, liệu đây là cái giá phải trả cho sự tự tin quá mức rằng sẽ thay đổi được quá khứ, làm đảo lộn không gian và thời gian sự trừng phạt này quả có xứng đáng?
- Ta không phá vỡ quy tắc của mình đâu nên ngươi đừng có cầu xin vô ích nữa, đứng dậy đi vào phòng đi.
- Ha ha, quy tắc của ngài.. hức.. chẳng phải chỉ là không cứu người không có quan hệ đó sao, vậy.. vậy con làm bái người làm sư là được đúng không? - cô quỳ xuống trên nền tuyết trắng tinh khôi, đôi mắt ướt đẫm lệ, đôi tay nhỏ nhắn đan vào nhau thành khẩn cầu xin.
Lưu thần y khoác cho cô chiếc áo của mình rồi cúi xuống trước mặt cô nói:
- Ta không tùy tiện nhận đồ đệ bừa bãi đâu, nhóc đừng cố gắng nữa. - một câu nói tuyệt tình buông ra, không chút lưu tình. Muốn chặt đứt tia hi vọng cuối cùng của cô
- Không.. con.. con.. biết y học, có thể giải được độc băng hàn trong người ngài - cô dùng điểm yếu chí mạng của lưu thần y để làm giao dịch.
Độc băng hàn có thể khiến người trúng dần mất đi hết cảm xúc từ buồn, vui hay lo lắng, tức giận và hạnh phúc, tất cả cứ dần dần biến mất. Kiếp trước cô sau khi giải được độc cổ này cho lưu thần y xong thì liền bị đuổi ra khỏi sư môn như hết giá trị lợi.
- Nha đầu còn nhỏ như vậy, đừng nói bừa. - ông ta vẫn cứng miệng không chịu thừa nhận
Tư Ân lâu sạch nước mắt đứng dậy đáp lại:
- Ngài trúng từ hai năm trước chứ, độc cổ này không được giải thì sớm muộn cũng đi tây thiên cùng thầy trò đường tăng thôi! - lần này cô quyết bằng mọi giá phải cứu được người thân của mình
- Vậy nha đầu nói ta nghe xem, ngươi nhỏ tuổi như vậy sao biết được những thứ này? - ông gặng hỏi vì không tin mà cho rằng cô nhóc điều tra về mình.
Tư Ân bị hỏi đúng cái này thì không biết phải trả lời như nào mới thỏa đáng, dù sao nói rằng mình hồi quy cũng chưa chắc họ đã tin. Cô ấp úng khiến lưu thần y càng chắc chắn rằng cô nhóc điều tra mình nên không muốn nhận cô.
- Cái.. cái cái này có chút khó nói, nhưng mà con chắc chắn là giải được độc của ngài, thật sự con không hề nói dối đâu
Lưu thần y nhìn cô không nói gì khiến cô càng khó xử hơn. Một giọng nói vang lên phá cái sự khó xử này
- Nha đầu như ngươi thật biết hay nói dối chỉ để được nhận? - cậu bé đó nói với sự nghi ngờ còn lớn hơn lưu thần y
Tư Ân nhăn mày, nhìn cậu bé đang chế giễu mình đáp:
- Đương nhiên là thật
- Ồ vậy nha đầu chứng minh đi. - Lưu thần y nói với cô, một giọng điệu không hề chứa một giọt cảm xúc nào nhưng lại vô cùng quen thuộc.