Hạ Hồng Anh ở bên cạnh lau nước mắt, nghe vậy lập tức khóc nức nở nói:
- Chị dâu, em thật sự biết sai rồi, ngày đó chị khóc bỏ đi,em cũng khó chịu giống như bị dao cắt từng khúc! Em không nên, không nên,...sau đó lại không nói cho mọi người một tiếng. Em thật sự không ngờ mẹ và Hạ Huy đến lại gây ra nhiều chuyện như vậy, nếu sớm biết như vậy em sẽ không đồng ý để họ đến.
Bây giờ không chỉ người chồng hiền lành của bà ta có ý kiến, mà ngay cả con trai, con gái cũng đặc biệt chán ghét họ, mỗi khi ăn xong là chạy ngay ra ngoài không muốn ở nhà.
Tiết Minh Nguyệt cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn Hạ Hồng Anh, vành mắt cũng đỏ.
Dù mọi chuyện đã trôi qua vài ngày rồi nhưng bà vẫn cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến.
- Mọi chuyện đã qua, đừng nói lung tung! Dù sao chúng ta cũng đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với gia đình họ Hạ bên đó rồi!
Dương Vệ Quốc vội vàng nói:
- Chị dâu, chị muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Hạ bên kia, em hoàn toàn đồng ý, nhưng nhà họ Dương về sau cùng nhà chị, hai nhà chúng ta vẫn qua lại, coi như nể mặt em, chị cho Hồng Anh một cơ hội, được không? Cô ấy thật sự biết sai rồi!
Tiết Minh Nguyệt cũng không có giận lây qua Dương Vệ Quốc, từ khi chồng bà qua đời, gia đình họ không có đàn ông gánh vác cũng là người em rể này nhiều lần hỗ trợ. Bằng không lão đại ở trên núi làm việc mười ngày nửa tháng cũng không về một lần, một quả phụ như bà lại dẫn theo lão nhị cùng con gái sao có thể tránh khỏi bị bắt nạt.
Nhưng những gì Hạ Hồng Anh làm lần này thực sự khiến bà lạnh tâm, tổn thương.
Về Hạ Mộng, tâm tình cô lúc này có chút phức tạp.
Nhà ngoại của mẹ chỉ có một người dì, người này vẫn đang ở vùng khác, một năm liên hệ không được vài lần. Bây giờ chỉ có người cô này ở đây, tình cảm hai nhà mấy năm qua cũng không phải là giả, nhưng nếu ngày đó không có Đổng Lợi Dân báo tin, mọi chuyện còn không biết biến thành như thế nào, không chừng những người thân trên danh nghĩa này sẽ giúp đỡ nhà Tần Văn Văn hung hăng đâm nhà cô một đao. Cô không muốn bày tỏ ý kiến, muốn xem mẹ cô quyết định như thế nào.
Tiết Minh Nguyệt trầm mặc nửa ngày, lúc sau lau lau đôi mắt ướt:
- Coi như nể mặt em cho cô ấy một cơ hội cũng không phải không được, nhưng nhớ kỹ, nhà của chúng ta cùng nhà họ Hạ bên kia đã đoạn tuyệt quan hệ, vì vậy đừng nghĩ tới nó nữa. Nếu còn giữ tâm tư đó, thì lần sau sẽ không còn cơ hội nữa, thà cắt đứt luôn một lần.
Sở dĩ bà đồng ý cho Hạ Hồng Anh một cơ hội, thứ nhất là vì tình cảm mấy năm nay, còn có là vì Dương Vệ Quốc cầu tình, hơn nữa chỉ cần bà nội nhà họ Hạ bên kia còn ở đây là bà cảm thấy trong lòng không yên, coi như có thêm người giám thị, miễn cho nhà họ Tần đó lại làm chuyện xấu mà bọn họ lại không biết gì.
Hạ Hồng Anh khóc càng to, Trước khi đến đây bà ta thực sự không hy vọng quá nhiều:
- Chị dâu, chị yên tâm, em sẽ nói với bà ấy là chúng ta đã cắt đứt quan hệ không cho phép nghĩ tới chuyện đó.
Tiết Minh Nguyệt gật đầu:
- Có những lời này của em là được, hy vọng em nói được thì làm được, đừng để sau này lại đổi ý.
Chờ hai người đi rồi, Hạ Mộng ôm Tiết Minh Nguyệt nói:
- Mẹ, thật ra như vậy cũng tốt…… dượng là người tốt.
Nhưng Hạ Mộng biết rất rõ, sau sự việc này, nhà bọn họ cùng nhà cô muốn tình cảm như lúc ban đầu là không có khả năng. Mối quan hệ giữa người với người giống như tấm gương, một khi có vết nứt thì rất khó phục hồi.
Tiết Minh Nguyệt vỗ vỗ vào mu bàn tay của Hạ Mộng:
- Nếu không phải nghĩ dượng con là người tốt thì có lẽ mẹ chẳng sẵn lòng như vậy. Thật ta thì cô con là người thẳng thắn, cũng không có gì xấu, nhưng so sánh nhà chúng ta với nhà mẹ đẻ chắc chắn nhìn ra cao thấp. đường đời còn dài, về sau xem đi.
Dương Vệ Quốc cùng Hạ Hồng Anh về đến nhà, Hồ Bảo Quân ở nhà đã biết bọn họ đi làm gì, đi lên hỏi:
- Thế nào?
Dương Vệ Quốc nhăn mặt thở dài:
- Còn sao nữa? Hoàn toàn cắt đứt quan hệ, chúng con còn chưa đi vào được một lúc liền bị đuổi ra ngoài, e rằng sau này ngay cả cổng cũng sẽ không được phép vào!
Hạ Hồng Anh cũng khóc to, diễn kịch cùng chồng:
- Mẹ, mẹ hại con rồi. Từ trước đến giờ con và chị dâu quan hệ rất tốt, nhưng giờ mẹ làm mọi chuyện trở nên như thế, sau này con biết làm sao, chung quanh lại chẳng có người thân.
Hồ Bảo Quân có chút không tin, bà ta cảm thấy hôm đó con dâu cả cũng là nhất thời nóng giận nên nói vậy.
- Hai người không lừa mẹ đó chứ?
Dương Vệ Quốc lập tức tức giận:
- Chúng con lừa người cái này làm gì? Mẹ xem mẹ mới đến mấy ngày, đã làm ra nhiều chuyện như vậy. Nếu là mà mẹ cảm thấy cái miếu nhỏ nhà con không hợp với mẹ, thì vẫn là nên mang theo cháu trai về nhà thôi.
Câu cuối cùng kia hoàn toàn là lời trong lòng ông.
Người mẹ vợ này ăn, ở nhà ông, ông cũng không nói một lời, nhưng làm sao chịu được khi suốt ngày phải đi sau dọn dẹp hậu quả do bà ta gây ra, ai mà chịu cho nổi. Lần này nếu không phải chị dâu là người hiền lành lại rộng lượng, thì e rằng họ sẽ không còn cơ hội để thay đổi.
Hồ Bảo Quân không nghĩ tới con rể sẽ trực tiếp muốn đuổi người, mặt đen lại suýt chút phát tác tại chỗ, nhưng xưa đâu bằng nay, hiện tại người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Đặc biệt là nhà họ Tần bên kia không trông cậy vào được, mà bọn họ cùng nhà Hạ Mộng lại đoạn tuyệt quan hệ, bà ta còn phải dựa vào con rể giúp cháu trai Hạ Huy tìm công việc, với đăng ký hộ khẩu ở đây. Nghĩ vậy bà ta đè xuống tức giận.
Hạ Hồng Anh không có nói giúp cho mẹ mình, nghĩ rằng nếu họ tức giận bỏ đi, thì bà ta sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.
Ở bên cạnh, Hạ Huy căm hận trừng mắt nhìn cô cùng dượng mình. Nhưng hắn ta cũng chỉ dám nhìn trộm.
Khi ánh mắt của Dương Vệ Quốc đảo qua, hắn ta nhanh chóng cúi đầu xuống. Tất cả là tại cái miệng rộng của hắn nên chuyện mới thành ta như này, không chỉ có hắn hối hận, mà bà nội sau lưng cũng oán trách, cho nên hiện tại hắn cũng chỉ có thể tạm thời cụp đuôi làm người.
Dương Vệ Quốc lười cùng mẹ vợ lãng phí thời gian, dọn dẹp một chút đồ rồi đi trực ca đêm.
Hồ Bảo Quân đợi con rể đi khỏi, bà ta lập tức oán giận, trách móc Hạ Hồng Anh.
Hạ Hồng Anh cảm thấy khó chịu, giọng điệu không tốt nói:
- Mẹ, mẹ hãy nói bớt vài câu đi. Vệ Quốc nói có sai sao? Mẹ xem từ khi hai người đến đây đã gây ra bao nhiêu rắc rối! Nếu không phải bọn tiểu Nhật là người bình tĩnh, thì có lẽ không có nổi một ngày bình yên!
Hồ Bảo Quân vỗ đùi gào lên:
- Tao già rồi, nên mày không coi tao ra gì đúng không? Mày không nghĩ lại xem trước kia là ai cả người toàn phân nuôi lớn mày……
Hạ Hồng Anh nghe được những lời này, lại càng tức giận.
- Những lời này con nghe đều muốn mọc kén rồi, là mẹ nuôi con lớn, nhưng lúc còn nhỏ mẹ đối xử với con ra sao? Trong nhà chắc chỉ có mỗi anh hai là con ruột của mẹ, còn con và anh cả có lẽ là nhặt được?
Hồ Bảo Quân bị nghẹn, sau đó mới chột dạ nói:
- Còn không phải bởi vì lão nhị từ nhỏ thân thể yếu ớt sao, nếu không chú tâm đến hắn nhiều hơn, hắn có thể lớn lên sao. Hồng Anh, đừng nói chuyện đó nữa, hộ khẩu của tiểu Huy trước mắt không đăng ký được, nhưng phải tìm cho hắn một công việc, bằng không suốt ngày lang thang bên ngoài, lỡ học theo mấy thằng không tử thế thì sao? Nhà anh hai con chỉ có một……
Hạ Hồng Anh vẻ mặt mệt mỏi cắt lời:
- Mẹ nghĩ con không muốn cho nó đi làm sao? Nhưng nó không có hộ khẩu ở đây, lại không muốn làm công việc vất vả, yêu cầu cao như vậy thì nó có thể làm gì?