Tần Văn Văn cúi đầu, nắm chặt tay, mặc kệ đánh mắng.
Vừa tới Kỳ nghỉ đông cô ta liền trở về ngay, sau đó đi tìm Hạ Mộng chơi, lúc trượt băng liền ra tay. Đáng tiếc Hạ Mộng không chết. Lần này, cô ta vốn nghĩ sẽ thành công. Kết quả, ả tiện nhân kia lại được cứu một lần nữa! Không biết tại sao ả ta lại may mắn như vậy, giống như con gián đánh mãi không chết.
Trần Quốc Hương thấy Tần Văn Văn giống lợn chết không sợ nước sôi, trong lòng càng tức giận!
- Mày nói đi! Mày bị câm à? Mày muốn hại chết cả nhà này mày mới hả dạ sao?
Tần Văn Văn bị đánh đến bực bội, cô ta kích động hét lên, nói ra toàn bộ suy nghĩ:
- Không! Không phải, con chỉ muốn Hạ Mộng chết. Chỉ cần cô ta chết, sẽ không có nhiều phiền phức như vậy nữa!
Cánh tay đang muốn đánh người của Trần Quốc Hương lơ lửng trên không giống như bị hạ chú định thân, bà ta bị dọa đến choáng váng!
Bà ta vốn nghĩ con gái tức giận nên mới tìm người dạy dỗ Hạ Mộng một chút, không nghĩ tới nó lại có suy nghĩ khủng khiếp như vậy, còn muốn người ta phải chết!
- Trời ạ, mày bị điên sao, đó là một mạng người! Muốn người khác chết dễ vậy sao?
Tần Nghĩa Xương vẻ mặt khiếp sợ, ông ta nhìn Tần văn văn giống như nhìn người xa lạ, sau đó nổi cơn tam bành:
- Mày điên rồi! Mày nghĩ người ta là chó mèo, có thể mặc mày giết?
Tần Nghĩa Xương đánh cho Tần Văn Văn hai cái bạt tai, làm cô ngã xuống đất.
Tần Văn Văn không ngờ ba cô ta lại đánh mạnh như vậy! Cô ta lớn như vậy rồi đây mới là lần thứ hai bị đánh, hơn nữa cả hai lần đều bởi vì Hạ Mộng. Nghĩ đến Hạ Mộng không có chuyện gì, ngược lại còn báo công an, sợ hãi, hối hận, phẫn nộ, hoảng sợ, v.v. Vô số cảm xúc tràn ngập trong lòng cô ta, nỗi đau thể xác như biến mất.
Nếu là trước đây, Trần Quốc Thắng khẳng định sẽ tức giận khi thấy người em rể này của ông ta đánh đứa nhỏ, hắn cũng sẽ ngăn cản. Nhưng vào lúc này, hắn chỉ cảm thấy cháu gái như phát điên, là bởi vì thiếu quản lý, mới dung túng nó trở thành như hiện giờ, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Rõ ràng không cần làm việc khiến bọn họ rơi vào thế bị động như vậy, kết quả lại bị nó làm hỏng. Sớm biết có ngày hôm nay, thì trước kia cho dù có nói gì hắn cũng sẽ không đồng ý giúp chuyện giả mạo này.
Tần Miễn cũng cảm thấy Tần Văn Văn điên rồi, nhưng dù sao cũng là em gái ruột của hắn ta, làm sao có thể đứng nhìn cô ta bị đánh, hắn ta vội vàng chạy lên nắm lấy cánh tay của Tần Nghĩa Xương:
- Ba, người đừng đánh nữa! Ba muốn đánh chết nó sao!
Tần Nghĩa Xương cũng dừng tay, thở hổn hển, chỉ vào Tần Văn Văn đang ôm đầu co lại thành một cục mà mắng to:
- Mày cho rằng Hạ Mộng chết, thì người nhà cô ta không gây chuyện nữa? Tao sao lại dạy ra một đứa con gái ngu ngốc như mày.
Trần Quốc Hương ở bên cạnh hoang mang lau nước mắt, chuyện tới bây giờ bà ta cũng không biết phải làm thế nào.
- Anh, tình hình ở đồn công an bây giờ thế nào? Có tra ra Văn Văn không anh?
Trần Quốc Thắng thấy trừng phạt đã đủ, tâm trạng cũng tốt hơn chút.
- Dưới đất lạnh, mau đỡ nó dậy nói chuyện.
- Được, được.
Trần Quốc Hương cùng Tần Miễn vội cùng đỡ Tần Văn Văn trên mặt đất lên.
Tần Văn Văn che giấu hận ý trong mắt, cúi đầu đứng sang một bên, cô ta cũng đang hoảng sợ, không biết có bị tra ra hay không.
Trần Quốc Thắng không úp úp mở mở, nói thẳng:
- Hai tên đó rất biết điều, biết nên nói cái gì, không nên nói cái gì. Bây giờ phải nghĩ thêm biện pháp, hơn nữa phải thống nhất chứng cứ ngoại phạm cho Văn Văn, phòng ngừa người ta hỏi đến để đối phó. Sau đó tôi sẽ tìm cách nhờ người giúp đỡ.
Tần Nghĩa Xương biết hiện tại chuyện này rất khó giải quyết, vẻ mặt áy náy nói:
- Anh, thực xin lỗi.
Tuy rằng ngày bình thường ngoài mặt thì ông ta thường nịnh nọt anh rể, bên trong lại không bằng lòng, nhưng lúc này, ông ta lại cảm thấy biết ơn, đều tại đứa con gái ngu ngốc lại điên rồ của mình khiến mọi thứ đến bước đường này.
Trần Quốc Thắng thở dài:
- Đến lúc nào rồi, người trong nhà còn nói những lời này làm gì? Nếu sau này có ai đến nhà hoặc đến đơn vị công tác để điều tra, hỏi cung, cả hai phải vững vàng.
Tần Nghĩa Xương lại gật đầu lia lịa:
- Anh đừng lo, chúng ta nhất định sẽ bình tĩnh. Vậy... trường học thì sao? Chúng em có nên để con bé nghỉ học ngay lập tức?
- Hiện tại chúng ta muốn lui cũng không thể hành động quá mức vội vàng, nếu không càng khiến người ta nghi ngờ. Trường học chưa khai giảng, vẫn là đi một bước tính một bước.
Trần Quốc Thắng cũng mệt mỏi, bởi vì mớ hỗn độn này liên lụy quá nhiều, tốn không ít thời gian cùng sức lực của ông ta, nhưng vấn đề lại càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Tần Văn Văn thầm thở phào nhẹ nhõm, đôi môi cắt chặt tới bật máu, cô ta thật sự hối hận, nếu biết trước kết quả như vậy, cô ta nên tự mình động thủ.
Cùng lúc đó, Hạ Mộng hoàn toàn không biết gì đang vô cùng vui vẻ làm bánh bao.
Tiết Minh Nguyệt cùng Mai Hồng Diệp tay chân nhanh nhẹn mỗi người một việc, người cán, người bao, mẹ chồng con dâu hợp tác ăn ý.
Đồng Đồng ở đối diện nhìn mà không ngừng y a muốn tham gia, tuyển thủ Hạ Mộng bị thương sau lưng được mẹ phân công trông cháu.
Bánh bao dưa chua đã xong, phủ bên ngoài một tấm màn, chỉ đợi anh hai của cô về là nấu lên.
Kết quả, Hạ Tiêu còn chưa về, thì Dương Vệ Quốc mang theo Hạ Hồng Anh đôi mắt đỏ bừng tới trong nhà.
Tiết Minh Nguyệt cùng Hạ Mộng có khúc mắc với Hạ Hồng Anh, nhưng bọn họ không tức giận lây sang Dương Vệ Quốc, bọn họ đều biết trước đó hắn cũng chẳng hay biết gì.
Hạ Mộng lập tức mang giày vào bếp rót nước.
Mai Hồng Diệp vội bế Đồng Đồng đi tây phòng.
Dương Vệ Quốc nhìn nhà bọn họ gói bánh bao, nếu là trước ông ta chắc chắn hắn sẽ cười rồi nói đôi ba câu vui đùa, nhưng bây giờ như thế này, hắn cũng chỉ có thể nói:
- Tiểu Tiêu còn chưa đi làm về sao?
Tiết Minh Nguyệt cúi đầu nhìn mặt đất, cũng không ngẩng đầu lên mà nói:
- Có lẽ cũng sắp rồi.
Dương Vệ Quốc lau khô tay, cười giải thích:
- Tối hôm qua tiểu Tiêu đến nhà em tìm Hạ Mộng, em lại trực đêm, không có ở nhà, hôm nay về mới nghe nói, nên đến xem thử.
- Không có gì đâu, chỉ là thời gian gần đây xảy ra nhiều việc, có chút lo lắng Hạ Mộng về muộn thôi.
Tiết Minh Nguyệt cũng không nhìn Hạ Hồng Anh, nhưng nghe bà ta nhỏ giọng khóc nức nở, trong lòng cũng không dễ chịu.
Lúc này, Hạ Mộng bưng một khay trà đi vào.
Dương Vệ Quốc cười hỏi:
- Hạ Mộng, qua cháu đi đâu chơi sao? Sao lại về muộn vậy?
- Cháu đến nhà bạn học chơi mà không nói với người trong nhà.
Hạ Mộng cùng người trong nhà đã quyết định, tạm thời không nói với người khác chuyện cô gặp người xấu, để tránh tin đồn bậy. Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ nói sự thật với cô chú, nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác.
Dương Vệ Quốc cũng chỉ là quan tâm hỏi hai câu mà thôi, hắn uống trà điều chỉnh tâm tình một chút, rồi thở dài nói:
- Chị dâu, ngày hôm đó sau khi chị đi, em đã mắng cô ấy rất nặng. Cô ấy thực sự rất hối hận, vì không nói với chị... . Tiên Hiệp Hay
Nếu không phải hắn ta lo lắng hôm đó Tiết Minh Nguyệt đang tức giận thì đã tới đây ngay ngày hôm đó.