Khung cảnh biệt thự Giang Gia.
Giang Thừa Tuyền đang ngồi ở phòng khách cùng cha mẹ anh.
Giang Lục Kỳ cầm tách trà hớp một ngụm, đặt tách trà xuống ông đảo mắt nhìn con trai cưng của mình đã gầy đi nhiều, trong lòng ông cảm thấy xót xa. Từ sau khi ly hôn với Ngọc Đan, con trai ông hầu như là ít khi ghé thăm cha mẹ nó.
Nhạt Mai ngồi cạnh Giang Lục Kỳ cũng không dẫu nỗi xót đứa con trai cưng của bà.
Giang Thừa Tuyên về chủ yếu muốn nói việc tìm lại người anh trai đã mất tích.
" Cha mẹ, đừng có ủ dột nhìn con thế, con thấy không thỏi mái tí nào đâu!" . Giang Thừa Tuyền ngồi vắt chân khoanh tay tựa lưng vào sofa.
" Mẹ xin lỗi, Thừa Tuyên con và con bé Ngọc Đan ly hôn rồi, con còn xen vào việc của Giang gia làm gì nữa? ."
" Ý mẹ là sao? " Giang Thừa Tuyên nhíu mày thái độ khó chịu .
Hơn ai hết anh biết cả cuộc đời này Ngọc Đan đứng trọn trong trái tim anh.
Giang Lục Kỳ thấy con trai không vui, liền nắm tay Nhạt mai lay nhẹ.
" Thừa Tuyên con có chuyện quan trọng gì sao?"
" Dạ!. Còn muốn tìm người anh trai thất lạc!" .
Giang Lục Kỳ lắc đầu biểu thì là vô vọng thôi, ông đã ngưng hy vọng tìm kiếm rồi. Nên đã để giấy khai sinh lên bàn thờ tổ tiên Giang gia.
" Thừa Tuyên à con nên chấp nhận việc Thừa Tinh nó mất rồi, con nghĩ đi thế lực Giang Gia bấy lâu treo thưởng cao. tìm kiếm hết Anh Quốc không hề có tung tích gì con à!. Nên cha mẹ dấu nhẹn việc con có anh trai. "
" Cha à, con tin anh Thừa Tinh còn sống, con có linh cảm anh ấy ở cạnh con. Cha Mẹ cho con biết đặc điểm gì trên người anh Thừa Tinh lúc mới sinh đi. "
Giang Lục Kỳ cố nhớ lại, thì mài mại là lúc thay tả cho Thừa Tinh thì phần đùi ngay bẹn có một vết bớt đỏ.
" Đúng rồi Thừa Tinh có vết bớt đỏ ở đùi gần bẹn. Mà Thừa Tuyên con đang nghi ngờ ai à?".
" Con chưa chắc là người đó, vẫn đang tiến hành tra thân phận anh ta thôi."
" Ừ, cha hiểu rồi, mà chuyện của con bé Ngọc Đan con tính thế nào? " .
" Đợi con tìm được anh trai xong, sẽ tiến hành cướp cô ấy lại."
" Cha Mẹ nghĩ sớm đi con về!" .
Dứt lời Giang Thừa Tuyên đi thẳng ra cửa. Giang Lục Kỳ và Nhạt Mai chỉ biết nhìn nhau lắc đầu, khuôn mặt hiện lên sự bất lực. Họ hiểu con trai họ một khi nhúng tay vào việc gì là nhất định phải đạt cho bằng được kết quả tốt mới thôi.
....
#
#
Phòng sách của Tân Kiệt.
Tân Kiệt nhíu mày nhìn Tiêu Diễn một thuộc hạ trung thành mà ông tin tưởng nhất. Cũng là trung thành với ông nhất. Sau lần bị Diệp Lâm hại thê thảm thì ông càng cảnh giác với người bên cạnh mình hơn.
" Lão Gia ngài thật sự phải làm vậy sao nhưng Kính Tâm tiểu thư? "
" Cứ tiến hành đi, ngoài trả thù những người hại ta mất cơ nghiệp cả đời ra thì còn lại ta không quan tâm."
Tân Kiệt ngồi trên bàn làm việc nở nụ cười gian xảo!.
#
#
Từ sau khi Diệp Đình Kêu chịu roi mây cho Tân Kính Tâm. Thì anh đã không thể gặp được cô, cô tránh mặt anh mọi lúc mọi nơi. Tới chỗ cô làm thì cô không ra gặp, đến biệt thự thì cô đã dọn ra ngoài ở riêng. Theo dõi lắm anh mới tìm được căn hộ cô đang ở.
Tâm Kính Tâm sau khi tan làm cuối cùng cô cũng về tới căn hộ. Đang mở cửa vào " Cạch". Cô chưa kịp đẩy cửa vào thì đã bị ai đó bịt miệng đẩy cô vào trong gài chốt cửa nhanh lại " cạch".
Tân Kính Tâm hoản loạn nhìn dáng lưng người đang khoá cưng, chợt bình tĩnh ngay vì dáng người này có lẽ làm cô không bao giờ quên được công thêm mùi hương nước hoa quen thuộc.
" Diệp Đình Kêu là anh đúng không?"'. nhỏ giọng hỏi dò.
Người đàn ông quay mặt lại, đúng khuôn mặt lai tây, đúng kiểu tóc xoăn, mặc áo khoát dài màu đen tà dài qua gối, trong mặt áo sơ mi và gile.
Tân Kính Tâm khá bất ngờ với kiểu ăn mặc đậm chất thiếu gia nhà giàu này.
Diệp Đình Kêu tiến từng bước lại gần, Cô cứ thế lùi dần đến khi ngã hẳn lên giường.
" Diệp Đình Kêu anh đừng làm bậy nha. Anh Kính Dương sẽ lột da anh đấy!."
Diệp Đình Kêu khom xuống đè chặt hai cổ tay cô kề sát mặt cô. " Anh tìm em rất khó khăn đấy?" .
" Anh còn tìm tôi làm gì, trả thù cha tôi anh đạt được rồi, không lẻ muốn giết cả tôi cho đủ combo à? " giọng cáu gắt. Nét mặt như trẻ con.
Nhìn nét mặt trẻ con ngây thơ hỏi khiến Diệp Đình Kêu không nhịn được sự thích thú mỉm môi cười.
" Kính Tâm em thật nghĩ anh xấu xa đến vậy à?"
" Ừ" .
" Anh nghiêm túc, anh yêu em. Yêu từ lần đầu gặp em ở trường cấp 3 đấy. Lúc đó em nắm tay anh dắt đi uống trà sữa. "
Tân Kính Tâm giật mình nhớ lại khuôn mặt Diệp Lâm khi đó khá đỏ, thì ra do Diệp Lâm là con trai.
Diệp Đình Kêu bỏ tay Tân Kính Tâm ra ngồi ở mép giường. Tân Kính Tâm ngồi dậy nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Diệp Đình Kêu.
"Anh thiệt là không phải chỉ vì trả thù cha tôi mà giả vờ tốt với tôi chứ? . Tân Kính Tâm nhíu cổ tay áo Diệp Đình Kêu lay nhẹ, ảnh mắt đầy kỳ vọng."
Diệp Đình Kêu xoay mặt lại hôn nhẹ lên trán cô.
" Ngốc quá, anh không yêu em mà ghen với Lãnh Thiên bắt cốc em!" .
" Hả?" .
Diệp Đình Kêu đưa bàn tay thon đẹp xoa đầu cô.
Cô cảm nhận sự ấm áp quan tâm. Tim cô đã rung động từ lúc hợp tác kế hoạch lấy lại cổ phần Khiết Thị. Do thế cô thấy hụt hẫn khi biết Diệp Đình Kêu không yêu cô thiệt mà lợi dụng thôi.
Cô trước giờ toàn yêu ai cũng bị từ chối hết, thấy bản thân số đen đủi tình duyên. Hôm nay cuối cùng cũng có người yêu cô, bảo vệ cô rồi, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Cô vòng tay ôm chặt cảm nhận cơ bụng rắn chắc của anh, cô tựa mặt vào lưng to khoẻ của anh, ngửi mùi hương say đắm trên người anh.
" Em vui lắm cuối cũng có người nói yêu em!".
" Ừ, Anh yêu em, em thích thì anh sẽ nói cả đời này, nói đến khi già không còn sức nói nữa mới thôi!"
" Anh thề đi? " .
Diệp Đình Kêu đưa ba ngón tay lên không trung nói to." Diệp Đình Kêu yêu Tân Kính Tâm đến khi răng long đầu bạc, trái lời thề sẽ mất đi mạn này" .
Tân Kính Tâm vội đưa tay bịt miệng Diệp Đình Kêu lại, cô sợ là điềm gỡ. " Diệp Đình Kêu anh đừng thề độc quá vậy chứ?".
" Chứng minh anh chỉ có mình Kính Tâm" . Diệp Đình Kêu chọc lét vào eo Tân Kính Tâm. Khung cảnh hai người giật nhau chọc lét qua lại cười rơm rã.