Giang Thừa Tuyên bắt đầu cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng rang lên. Anh bắt đầu nghĩ ra điều không tưởng được là Nam Phong đã... Anh đứng lên choàng người tay bấu chặt cổ Nam Phong đang đứng khoang tay. " Nam Phong cậu bỏ thuốc gì trong nước hả? " .
" Anh không cảm nhận được cơ thể mình đang thèm khát gì à!". nhướng đôi lông mày hình rồng .
" Ác ma là tôi, ác ma dễ thương...." Tiếng nhạc chuông điện thoại reo. Nam Phong có phần giật mình trên khuôn mặt, anh ta khó chịu ai lại gọi phá đám anh ta lúc này.
Giang Thừa Tuyên thò một tay vào túi quần âu cố lấy chiếc điện thoại. Nam Phong căng thẳng nhìn theo từng động tác yếu ớt của tay Giang Thừa Tuyền. Tuy nhiên một giây sau anh cười đắc ý. ( Không còn sức mà cố cái gì chứ!).
Tiếng chuông đã tắt, có vẻ đầu dây bên kia gọi cuộc thứ hai rồi không hồi âm nên đã không gọi nữa.
Nam Phong cảm thấy ông trời cũng thuận ý anh ta. liền nắm chặt cổ tay của Giang Thừa Tuyên quật ngã xuống sofa. " Ây .. Nam .. Phong cậu" .
" Ác ma là tôi, ác ma dễ thương..," Tiếng nhạc chuông.
Lần này điện thoại sẵn trên tay nên Giang Thừa Tuyên đã bắt máy kịp thời loa ngoài . Mặt Nam Phong giật mình.
Giọng nói bên kia càng làm anh hốt hoản hơn.
( " Giang Thừa Tuyên anh bắt máy lâu vậy?" ) Lâm Tuyền nói to.
" Lâm Tuyền cứu.". giọng run run yếu hơi .
Nam Phong giật lấy điện thoại cúp nguồn ném xuống sàn " Bộp" điện thoại trượt dài chạm chân ghế sofa mới dừng lại.
Nam Phong leo lên hạ thân Giang Thừa Tuyên đè chặt, tay giữ chặt hai tay Giang Thừa Tuyên trên đỉnh đầu.
Giang Thừa Tuyên cố gắng dùng sức cựa ngoạy nhưng không thể thoát được sức lực anh bây giờ như tan biến sạch. Mặt đỏ lên, chiếc cổ dài cũng ửng ửng lên. Anh cảm thấy mình đang muốn giải tỏ cơ thể khỏi lớp áo rườm rà bên ngoài vì nó làm anh cảm thấy nóng nực. Lý trí anh cố trấn tỉnh nhìn Nam Phong mờ ảo trước mắt. " Cậu hạ xuân dược đúng không? " trừng mắt gằng giọng.
Nam Phong mỉm môi cong khoé lên. " Đúng đấy, tôi đâu hạ thuốc độc theo ý anh. "
Nam Phong cởi toang áo sơ mi mình ra nhanh chóng cột chặt hai tay Giang Thừa Tuyên lại.
" Khốn kiếp, Nam Phong cậu bị điên à!" .
" Tôi điên đấy, tại anh làm tôi điên. Năm 15 tuổi gặp anh, là anh cứu tôi. Sao này đại học là tôi cứu anh tránh quả banh rồi biết được thân phận tên tuổi của anh. Rồi lúc anh nắm chặt tay tôi cùng nhảy xuống vực sâu thì khi đó vị trí anh càng vững chắc trong tim tôi.!"
Giang Thừa Tuyên hồi ức được gợi nhớ lại đôi chút cộng thêm vết sẹo dài trên mỏm vai trái. Gợi nhớ lại hồi cứu cậu bé bị đánh hội đồng, rồi lần người cứu anh khỏi trái banh. Rồi lần chơi bóng rổ vô tình thấy vết sẹo đó của Nam Phong nhưng anh đã không suy nghĩ gì đã cho qua.
" Vậy ra ra cậu và thằng sinh viên có khuôn mặt ủ dột đó?"
" Anh nhớ ra rồi à, anh biết không chúng ta rất có duyên, nên mới gặp lại lần hai đó. Tôi cũng không ngờ học đại học chung với người tôi cố tìm kiếm. Giây phút gặp lại anh tôi rất là vui".
" Nam Phong nghe này, tôi không hiểu rõ lý do trên thì liên quan gì việc cậu làm thư ký cho tôi?".
" Tôi trốn Cha Mẹ qua đây là vì anh đấy không hiểu sao?. Tôi học võ là để sau này mạnh mẽ bảo vệ được anh đấy? ".
Nam Phong không đôi co với Giang Thừa Tuyên nữa, trực tiếp đỡ vắt anh ta lên vai mình bước từng bật thang " bộp " bộp" . tiến lên lầu .
Giang Thừa Tuyên thấy không ổn, anh dùng hai tay bị trói đập liên hồi vào lưng trần rắn chắc Nam Phong nhưng vô ích.
Anh thấy chân Nam Phong càng bước vật trong tầm mắt anh càng bé dần. Người anh như đang di chuyển lùi dần về sau. " Nam Phong thả tôi xuống, làm trò mèo gì vậy?"
" Úi da". Giang Thừa Tuyên đau điến vì cứu ném khá mạnh bạo xuống lúng cả lớp nệm đàn hồi.
Giang Thừa Tuyên chưa kịp bò dậy thì cảnh tượng hành động của Nam Phong thật làm người ta bất ngờ chết mất. Anh ta lôi đâu ra hai cái còng xích ở hai trụ đuôi giường. " Rắc, .. Rắc" tiếng gài chốt vang rõ . .
Thoáng chốc hai cổ chân Giang Thừa Tuyên đã bị khoá trong vòng tròn còng sắt.
" Này Nam Phong cậu điên rồi à?, xích tôi làm gì? . Tính hành hạ tôi đến chết à!. " gằng giọng.
Nam Phong mặt lạnh tanh đến đáng sợ, đứng dậy bước ra cửa tầm 5 phút rồi trở vào đóng cửa.
" Rầm"
Giang Thừa Tuyên nhìn ra hướng Nam Phong.
Giây phút thấy ngón tay nhỏ của Nam Phong kéo gạt chốt cửa xuống.
Nội tâm Giang Thừa Tuyên có phần hoản loạn, chuyện tiếp theo không lẽ mà moi tim mổ bụng anh. Giờ anh bị xích trên giường đâu khác gì cá nằm trên thớt.
Anh nhẹ giọng dùng ánh mắt biết nói. khuôn miệng đẹp cười gượng gạo với khuôn mặt lạnh lạ thường đang tiến tới gần thật gần anh. " chẹp chẹp". tiếng bước chân thật nhẹ .
Nam Phong hai tay đặt trong túi nghiêng mặt, đôi mặt cụp xuống phân nữa.
" Giang Thừa Tuyên, tôi dấu đi thận phận bảo vệ anh, anh thì lại bảo vệ cô ta." ngữ điệu trầm bổng
" Ý cậu nói Ngọc Đan" .
" Ừ!" . Nam Phong sờ nhẹ lướt theo từng đường nét tinh xảo tạo nên một khuôn mặt mà thu hút đối phương không thể ngưng mê mẩn nhan sắc này.
Giang Thừa Tuyên nghĩ Nam Phong có gì đó không gọi là ổn được, mà chưa nghĩ ra điểm đó là gì..
Giang Thừa Tuyên có thể do ý chí cao, hoặc do xuân dược dỏm nên không mất kiểm soát dục vọng.
Nam Phong khá kinh ngạc, từ nảy giờ mà Giang Thừa Tuyên vẫn đủ tỉnh táo để hỏi cung anh, anh cau mày khó hiểu, chẳng lẽ do khi nảy sơ xuất làm đổ mất một miếng thuốc ra bàn, nên liều lượng thuốc không đủ đổ gục Giang Thừa Tuyên.
" Thừa Tuyên nảy giờ anh vẫn ổn à?.
" Ổn cái đầu cậu, thả tôi ra, làm gì mà xích tôi như chó vậy? " . Quá to, làm mặt như trẻ con dỗi hờn.
Nam Phong tự vả trán cảm thấy bất lực.
Nam Phong bắt đầu hành động, anh đưa tay mở cút áo thứ nhất rồi hai, tách áo ra luồn bàn tay ấm vào chạm lấy cơ ngực rắn chắn. Giang Thừa Tuyên Kinh ngạc mắt anh ta trợn lên, nghĩ trong đầu cái quái quỷ gì đang diễn ra vậy?.
" Nam Phong đầu cậu có ổn không?" . giọng hỏi nhẹ nhàng.
Nam Phong nghĩ trong đầu, anh đúng thật không ổn, nếu ổn thì đã không vì Giang Thừa Tuyên tận 8 năm thầm kín crush. Còn vì anh ta mà bỏ đi thận phận cao quý làm một thư ký quèn mà chính Tân Kính Dương đã từng hỏi anh. Còn tranh dành anh ta với một cô tiểu thư xa lỡ vận.
Nam Phong không trả lời tiếp tục mở hết cúc áo phanh rộng áo cơ thể rắn rỏi, cơ bụng 6 múi lắm lánh, vòm ngực to sợ vào cảm nhận nhịp tim đang đạp rất nhanh.
Giang Thừa Tuyên dùng hết sức lực bật người ngồi dậy. Nam Phong phản xạ thu tay về.
Nam Phong nghiêng đầu hỏi. " Thừa Tuyên anh còn sức thế à? " .
" Cậu quá khen rồi, nhanh mở trói"
Giang Thừa Tuyên đưa cao hai tay bị trói trước mặt Nam Phong.
" Tôi sẽ bỏ qua coi như không có gì!" .
Lời nói vô ý nhưng là hữu ý với Nam Phong.
" Ây cậu làm gì vậy? " Nam Phong nhảy hẳn lên ngồi kẹp ở phần hạ thân của Giang Thừa Tuyên.
" Làm chuyện chồng làm với vợ" .
Lúc này trong đầu Giang Thừa Tuyên mới nhảy số.
" Cậu là gay sao?"
" Đúng? " .
Giang Thừa Tuyên bật người dùng hai tay bị trói đục mạnh vào ngực Nam Phong đang ngồi trên anh.
" Cậu điên rồi, tôi không phải gay, tôi là trai thẳng 100%. " . Giang Thừa Tuyên mặt cáo gắt, trừng mắt muốn nhai đầu con người gốm gíp trước mắt.
Nam Phong tay ôm ngực nhăn mặt vì đau.
" Giang Thừa Tuyền giây phút đầu tiên gặp anh là tôi điên rồi!. " dứt lời Nam Phong đè chặt tay Giang Thừa Tuyên lên đỉnh đầu.
Giang Thừa Tuyên sởn cả da gà. Môi anh là đang bị một người đàn ông hôn sao? .Nam Phong hôn rất điêu luyện không khác gì cách mà anh hôn Ngọc Đan cả.
Anh muốn sụp đổ hết bầu trời, cái loại chuyện gì đây, hai người đàn ông đang đè nhau làm tình à.
Giang Thừa Tuyên cắn mạnh vào đầu lưỡi đang quấy đảo trong miệng mình. Nam Phong trợn mắt to, phản xạ tự nhiên nhỏm người ngồi dậy. Tay suýt xoa đầu lưỡi tanh mùi máu đỏ.
" Tôi cảnh cáo cậu dừng lại ngay! . Giang Thừa Tuyên gào lên.Tay chân cự quậy nhưng bất lực càng cựa quậy chân anh càng bị vòng sắc làm xước theo động tác một lần lại thêm một vết xước. .
Nam Phong bất giác nhìn thấy, chợt cảm thấy nhói lòng, Anh ngước lại nhìn nét mặt không ưng thuận của Giang Thừa Tuyên. Anh buông thổng hai tay, cặp mặt rũ xuống. Nói giọng nhẹ nhàng ẩn chứa nỗi vô vọng. " Anh thật sự là không chấp nhận tôi sao?."
Giang Thừa Tuyên đang cựa quậy dừng hẳn lại đứng hình trước lời nói kèm đôi mắt u buồn như ẩn chứ tuyệt vọng.
Thật chất Giang Thừa Tuyên kiểu người sống nội tâm, thiên về mặt tình cảm rất nhiều. Chắc vì thế mà ân cần quan tâm thư ký mình bị thương. Thậm chí khi thư ký té vực không ngại liều mạn đánh cược chết sống nắm chắc tay cậu ta nhảy luôn xuống vực sâu tối tâm. Khiến Nam Phong vì những quang tâm ân cần đó mà lún sâu vào đoạn tình cảm sai trái này..
Giang Thừa Tuyên, ngã lưng quay mặt hướng khác, anh không biết nên chống cự hay là ưng thuận. Trong đầu anh cảm xúc đan xen rối nùi.
[...,]