Khung cảnh hai người con gái ngồi ở một quán nước không gian riêng yên tịnh.
"Ngọc Đan, có phải chị dấu anh Kính Dương chuyện gì không?"
Tân Kính Tâm thấy anh trai mình đến công ty luôn sầu não, không tập trung việc đang làm. Còn vô tình thấy tài liệu về hợp đồng ly hôn Giang Thừa Tuyên. Cô đã tra hỏi Lãnh Thiên và biết rõ nội tình .
Ngọc Đan nghe câu hỏi của Tân Kính Tâm cô khá bất ngờ, cô nghĩ không lẽ chuyện ngoại tình hôm bữa đã bị lộ. Cô ngồi tay đặt trên hai đùi cuối sầm mặt run run như sấp khóc kiềm được dòng lệ tuôn ra..
Tân Kính Tâm kinh ngạc, cô không nghĩ câu nói nhẹ nhàng thế mà làm cho Ngọc Đan muốn khóc. Cô vội đứng dậy bước qua vỗ vỗ lưng, ngã đầu Ngọc Đan vào vai mình an ủi. " Được rồi em không hỏi nữa!" .
Ngọc Đan cất tiếng giọng run run. " Kính Tâm à, em có thể khuyên anh Kính Dương ly hôn không?".
Tân Kính Tâm đẩy Ngọc Đan ra đối mặt hỏi. " Tại sao chị muốn ly hôn, anh Kính Dương đối xử với chị rất tốt mà?.
" Kính Tâm à, chính vì rất tốt nên chị không xứng với anh ấy!" .
" Sao cơ.. ! Chị biết là anh ấy vì chị mà chống đối cha mình không, còn vì chị mà cố gắng tạo ra tập Đoàn mang tên chị và anh ấy không?" .
" Tập Đoàn Đan Dương sao?"
" Ừ. Em thật sự phục tình yêu đầy hy sinh của anh ấy đấy, gặp em là buông bỏ lâu rồi!" vênh mặt nói giọng bất cần, bàn tay xua xua.
Tâm Kính Dương thâý Ngọc Đan đã bình tĩnh lại, cô ngồi về ghế mình vắt chân, tay cầm ly nước hút một miếng đặt xuống nói tiếp.
" Chị thật sướng lắm nhiều người yêu và bảo vệ, còn em thương người ta đơn phương mà còn toàn bị phủ."
Trong đầu Tân Kính Tâm hiện lên hình ảnh Lãnh Thiên, Giang Thừa Tuyên, Diệp Đình Kêu.
" Em nghĩ nhiều người yêu là sướng sao?" . Ngọc Đan cười chua chát.
" Chị muốn ly hôn để về với Giang Thừa Tuyên sao?."
Ngọc Đan nội tâm lại gợn sóng, Cô có thể quay về với người đàn ông lãnh khốc đó sao?.
"Không, chị muốn anh Kính Dương không đau khổ vì chị nữa thôi!".
" Thật là vậy, thì chị nên ở lại làm tốt nghĩa vụ người vợ đi, chị muốn ly hôn trừ phi chi có chị em song sinh thế vào!" .
Ngọc Đan giật mình với thái độ cương quyết của Kính Tâm, cô chợt nghĩ Kính Tâm nói cũng có lý. Nhớ lại trước kia cha mẹ cô có lần gọi cô bằng cái tên Ngọc Y.
" Chị về thôi! em còn có việc nữa. Em đưa chị về! "
" Em có việc thì về trước đi. Chị đoán xe về sau."
Thấy Ngọc Đan có vẻ đang suy nghĩ gì đó nên Tân Kính Tâm không nói nữa đành đứng dậy về.
.[....]
" Két" tiếng thắng xe.
Nam Phong về biệt thự ngoại ô của mình chợt thấy một chiếc xe sang trọng đậu trong sang nhìn khá quen mắt. Anh xuống xe nhìn kĩ thì đúng là biển số xe của người đó. Ngước lên nhìn cửa biệt thự mở toan. ( Có lẽ nào?)
Nam Phong bước vội vô nhà, " bộp bộp" khựng chân lại, đập vào mắt anh đúng là dáng lưng, màu tóc đen tuyền người đàn ông cao quý đó. Đang ngồi trên sofa xoay lưng ra cửa.
Giọng nói lạnh cả không giang vọng ra.
" Sao về rồi à, để tôi chờ khá lâu đấy ?"
Nam Phong tiến lại ngồi đối diện.
" Thừa Tuyên sao anh đến đây?".
" Cậu không thích tôi tới nhà cậu à?"
" Đâu có, để tôi rót nước mời anh?" Nam Phong xoay người bước vào bếp.
Trong bếp Nam Phong tay vừa rót nước vừa suy nghĩ. ( Lẻ nào anh ta biết thân phận của mình rồi?).
"Á!"
Giang Thừa Tuyên nghe tiếng la của Nam Phong liền bật dậy chạy vào bếp thấy Nam Phong tay đang bấu chặt ngón tay bị chảy máu, bất giác nhìn thấy quả chanh đang cắt dở dang trên thớt với dao dính vào giọt máu đỏ. Liền hiểu chuyện gì. tiến nhanh lại choàng người ôm trọn từ phía sau của Nam Phong, cằm gác lên vai anh, hai nắm chặt ngón tay đang rỉ máu. Nói ngữ điệu nhanh
" Cậu có cần cắt chanh pha máu cậu cho tôi uống không? " gằng giọng. nét mặt cau có.
Giang Thừa Tuyên không hề biết khoảng cách này là quá sát rồi. Nam Phong đỏ mặt rồi.
Nam Phong chưa kịp trả lời thì Giang Thừa Tuyên đã kéo anh ra sofa nhanh chóng ngón tay anh đã được băng lại đẹp mắt.
Nam Phong giơ ngón tay lên ngắm nghía, nét mặt kinh ngạc nhìn Giang Thừa Tuyên đang ngồi tự lưng sofa. " chuyện này?" .
" Cậu nhìn tôi thế làm gì?. Vô chuyện chính."
Giang Thừa Tuyên ném ra trước mặt Nam Phong sấp sơ yếu lý lịch. Đập vào mắt Nam Phong là ảnh và dòng chữ Kỳ Hạo Lãnh Phong.
" Sao? .. không nhận ra chính mình à? "
" Anh điều tra tôi? ". Gằng giọng , nhíu chân mày."
Giang Thừa Tuyên nhanh như chóp đã bấu má Nam Phong ép chặt vào lưng sofa. Trừng mắt đỏ lửa . " Cậu dám hỏi tôi với giọng điệu đó à?, Số điện thoại tôi đưa cậu điều tra nằm trong sọt rác, kiểu tóc trang phục khác lạ, hành tung bất thường, cả gan gạt tôi ký đơn ly hôn, còn cả chiếc nhẫn hoàng gia trên ngón tay.
Nam Phong chợt nhớ ra lúc Giang Thừa Tuyên điều trị thương ở đây. anh đã quên cởi chiếc nhẫn hoàng gia ra.
" Thừa Tuyên anh bĩnh tĩnh nghe tôi nói, Nam Phong chạm lồng bàn tay chạm vào cơ ngực rắn rỏi của Giang Thừa Tuyên đẩy ra.
Giang Thừa Tuyên ửng mặt vì thật sự nhìn Nam Phong đúng thật thân phận thì để kiểu tóc và trang phục áo cổ cao đẹp phi giới tính cuốn hút khiến ai nhìn cũng bị bẻ cong ngay.
Giang Thừa Tuyên nhanh chóng ngồi ngay ngắn tay chỉnh cà vạt miệng hắc vài tiếng " Khụ. khụ"
Nam Phong nhìn ra nét mặt đang mắc cỡ của Giang Thừa Tuyên liền cười trộm hài lòng.
( Giang Thừa Tuyên tôi sẽ bẻ cong anh cho bằng được.) dùng đôi mắt loé tia tà mị, mắt liếc trộm khuôn mặt Giang Thừa Tuyên đang quay hướng khác né tránh anh.
" Tôi chỉ là muốn bảo vệ anh thôi!. Anh cứ lún sâu vào ân oán của Khiết Gia nhiều lần mạn cũng xém không giữ được. !
Giang Thừa Tuyên nghe trong lòng càng thêm bức bối. Anh bản thân đầu đội trời chân đạp đất. Gia thế bóp chết thiên hạ trong lòng bàn tay thì cần gì ai bảo vệ. Đúng là tên này đang chọc điên anh mà.
" Nói tiếp đi tại sao dấu thân phận tiếp cận tôi? "
" Cậu không nhớ 8 năm trước từng cứu một cậu bạn, đang bị quánh hội đồng à?" .
Ký Ức của Giang Thừa Tuyên được gợi nhớ. Hình ảnh cậu tra trẻ máu me trầy trụa sau khi được anh giải cứu ở Anh Quốc.
" Cậu là cái thằng ngốc đó?...hử!".
Nam Phong tụt cảm xúc mong đợi vui mừng cuối cùng lại bị người mình yêu phán một câu xanh rờn ( thằng ngốc).
" Giang Thừa Tuyên" . nhấn giọng mạnh.
Giang Thừa Tuyên nghiêng đầu tỏ vẻ vộ tội.
" Gọi tên tôi làm gì?".
Nam Phong không thèm đôi co, mắt cụp xuống, nhếch mép cười gian xảo. ( Được là anh từ mò tới đây? ).
Nam Phong đứng dậy xoay lưng bước vào bếp, thoáng chốc bước ra, trên tay cầm ly nước lọc lắc lắc vài vòng, mỉm môi.
Ngồi xuống chuyền cho Giang Thừa Tuyên. " Anh uống nước đi rồi nói chuyện tiếp" . giọng nói nhẹ ma mị .
Giang Thừa Tuyên cầm ly nước liếc mắt nhìn mặt Nam Phong, tay thì lắc, mắt nhìn đáy ly, đặt mũi chạm thành ly ngửi. " Cậu không bỏ độc trong đây chứ?" .
Cả quá trình kiểm tra ly nước của Giang Thừa Tuyên, Nam Phong điều quan sát rõ hết. Nghĩ bụng không hổ danh là tổng tài ác ma độ cảnh giác gê gốm thật. Trước kia tin tưởng anh bao nhiêu, giờ biết thân phận anh thì xoay 180 độ cảnh giác ngay.
Nam Phong nhếch mép gian tà đáp lời. " Anh yên tâm.. tôi thân phận cao quý không dại gì giết đại ác ma nhà anh.., để bị Gia thế anh đè bẹp. " giọng nhấn nhá từng câu.
Giang Thừa Tuyên nghĩ Nam Phong nói cũng đúng, và ngẫm nếu Nam Phong muốn giết anh thì đâu nhiều lần cứu anh mà xén mất mạng, thế là anh uống cạn ly nước. Vì thật sự nói chuyện nảy giờ anh cũng khát khô họng rồi.
" Cậu nói tiếp chuyện tôi hỏi đi!".
" Anh cứ từ từ.. đợi.. cho..." .nói chậm nhấn nhá câu từ.
Nam Phong chăm chú quan sát biểu hiện của Giang Thừa Tuyên anh ta tỏ vẻ thích thú.
Mặt Giang Thừa Tuyên bắt đầu biến sắc..