Biệt thự riêng của Giang Thừa Tuyên.
Một sáng trong lành chim hót ríu rít ở sân vườn, Một cô gái bước từ trong phòng ra hít thở hớp lấy một hơi dài. Cô dang rộng đôi cánh tay mình như muốn ôm trọn cả thế giới này vào lòng. Gió thổi "rào rào" rèm cửa cũng nhảy múa theo chiều gió mát rượi. Mái tóc thẳng dài của cô cũng bị làng gió lôi kéo múa theo.Cô quay mặt lại nhìn khuôn mặt tinh xảo đẹp mê hồn của chàng trai nằm ngủ say trên sofa, chăn đắp cũng đã tụt nằm dưới sàn, Dáng vẻ cơ ngực rắn rỏi lấp ló trong chéo áo choàng ngủ trắng tinh, Nắng rọi vào xuyên qua khe rèm đang bay lấc phất khiến người chàng trai này cứ nhưng một viên kim cương đang lấp lánh. Ánh mắt cô nhìn anh dịu dàng mỉm môi cười.
Từ sau lần anh ngủ gần một tháng vì bị thương, khi đó cô không hiểu sao, lúc khúc khóc trên ngực anh cô lại rất sợ mất đi thứ gì đó quý giá. Cô từng khóc một lần sợ mất người yêu là khi Tân Kính Dương bị thương. Nhưng khác với Giang Thừa Tuyên, khi thấy Giang Thừa Tuyên nằm bất động thì bao ký ức lần đầu gặp anh, những lần anh chiều chuộng cô, thậm chí cả lần cha cô chết cô đã dùng dây thừng làm anh bị rách da chảy máu mà anh vẫn đứng im chịu hết cơn trút giận không thương tình của cô. Còn cả khi mẹ cô bị anh giết, anh vẫn lo chu tất hết lễ tang long trọng. Khi anh tỉnh lại cô đã không giấu nỗi sự vui mừng ôm anh thật chặt, sợ anh lại ngủ nữa thậm chí mãi mãi không tỉnh lại.
Từ sau cuộc hôn nhân với Tân Kính Dương đẫm nước mắt, diệt vong cả gia đình mình, Khi sống lại một lần nữa ở hiện trong lòng cô thật sự muốn sửa sai lầm. Nhưng không ngờ cha mẹ cô vẫn chết, toàn bộ gia sản vẫn thuộc về một người mang danh là chồng của chính mình. Chỉ là lần này vai người chồng đã đổi thành người khác. Cô nhìn mong lung người chồng trước mắt này, thầm nghĩ ông trời thật trớ trêu con người mà!.
Cô cảm giác trái tim mình bây giờ là hình bóng của anh chồng hữu danh vô thực này.
Đang mơ màng trong suy nghĩ, bỗng cô cảm giác có làng hơi ấm truyền thẳng người mình, một bàn tay đan nhẹ vào những ngón tay bút măng của cô, tay còn lại nhẹ nhàng luồn ôm chặt eo cô, sát đến nổi cô nghe được cả tiếng tim đập nhanh của anh. Tai cô ửng đỏ, má cô cũng chuyển đổi màu sắc. Lần này cô không hiểu sao bản thân để mặc cho con người này tùy ý động chạm mình mà cô không hề có ý định phản kháng, mà cô thuận theo tự nhiên thả lỏng. Anh đưa hai tay ngay eo cô sốc lên cao ngay tầm mắt anh và cô chạm nhau, Ánh mắt long lanh anh nhìn vào mắt cô không rời một giây nào làm tim cô đập nhanh rớt nhịp.
Bao suy nghĩ bị dập tát trong một giây khi..
" Bé con, nay sao không đẩy anh ra nữa!" . Giang Thừa Tuyên nhếch mép cười giang xảo vừa xoay người một vòng, làm cô choáng mặt.
" Này anh giết tôi à! , bỏ xuống mau? . Ngọc đang cựa quậy tay chân đánh loạn xạ trên không trung. ( Khi nảy còn nghĩ ngợi về anh ta, mình điên rồi ) .
Giang Thừa Tuyên thấy sắc mặt cô quạo dễ thương , liền sửng người đỏ mặt, bỏ cô xuống quay mặt hướng khác che sự ngại ngùng.
Ngọc Đan thấy hành động của một tổng tài lạnh lùng, mặt đỏ gay lên, tai ửng luôn. Mắt cô liền loé sáng.( hừ . anh ta mắc cỡ à?) .
Cô hai tay chấp sau lưng bước tới Giang Thừa Tuyên đang khom người tựa tay lên lanh can ngắm cảnh. Cô nhanh chóng luồn người vào vòng tay của tay anh, Anh giật mình, mỉm môi cười nhẹ vì hành động chủ động này.
" Này anh mắc cỡ à! Ngọc Đan nhón chân hỏi.
Anh bị trúng tim đen, mà nhất quyết không thừa nhận, lui ra sau chỉnh cà vạt. gằng giọng nhỏ ra oai nghiêm chỉnh.
" Anh không đùa với em nữa, em tắm đi rồi xuống lầu ăn sáng cùng anh. "
Nói xong anh xoay người rời đi. Cô vẫn còn ngẩn ngơ đứng đó.
#
#
10 phút sau.
" Tiểu thư, mời ăn sáng ạ!" . đám hầu gái cung kính mời.
Ngọc Đan từ cầu thang bước xuống nhìn bàn ăn vô cùng thình soạn. Toàn món cô thích, chợt ánh mắt cô dừng lại ở ghế chính diện mà Giang Thừa Tuyên hay ngồi. Cô ngạc nhiên, nếu đúng như mọi ngày thì Giang Thừa Tuyên không bao giờ ra ngoài khá sớm thế này, đã vậy bàn ăn này dường như còn chưa được động đũa. Thắc mắc cần được giải đáp, cô liền quay qua chỉ vào vị trí ghế chính diện hỏi. " Anh ta đâu rồi? " .
" Anh ta, tiểu thư ơi!, tới giờ còn gọi thiếu gia vậy à! " hầu gái đồng thanh hỏi.
" Ơ, chứ vấn đề gì sao?" Ngọc Đan tròn mắt ngây thơ hỏi lại.
" Tiểu Thư phải đổi xưng hô ngọt ngào! "
" Ngọt ngào, là sao?, tôi không hiểu?"
Một hầu gái tiến thẳng lại vuốt vai Ngọc Đan thỏ thẻ vào tai cô. " gọi là chồng" .
Ngọc Đan nghe từ chồng vành tai cô đỏ lên ngượng ngùng, đám hầu gái thấy biểu cảm của Ngọc Đan đều bụm miệng cười.
"Nói đi thiếu gia của mấy người đâu?" .
Ngọc Đan đổi tính khó chịu, đám người hầu kinh ngạc đành câm nín.
Một hầu gái cung kính trả lời, " Khi nảy Thiếu gia đang đợi Tiểu thư xuống ăn sáng, thì có cuộc gọi tới, thiếu gia nghe xong liền đập bàn mạnh một cái rồi tức tốc ra xe lái đi ạ.! "
" Ừ, ra vậy? " ( anh ta gấp thế lại còn tức giận, chuyện gì thế nhỉ! ) Ngọc Đan mặt triễu nặng.
Sau khi ăn sáng xong, ? Ngọc Đan vào phòng, ngã lưng, lăn qua lăng lại.
Ngọc Đan suy nghĩ, gọi là chồng ư, cô bỗng nhớ về tháng ngày lúc trước, khi kết hôn với Tân Kính Dương thật sự đúng là một cặp vợ chồng son lúc nào cũng siêu ngọt. Trêu đùa nhau, Tân Kính Dương rất chiều chuộng cô, nhưng hạnh phúc đó không bao lâu lại chia ly, Cha Mẹ tự xác chết. Cô thì bị bạn thân và Tân Kính Dương ép uống thuốc độc chết!.
Cô giờ sợ cái cảm giác hạnh phúc ngắn ngủi ấy lại lập lại thêm một lần nữa, cô luôn dặn lòng mình là không được phép mơ mọng yêu Giang Thừa Tuyên. Nên bấy lâu cô và anh luôn ngủ riêng.
Giang Thừa Tuyên xét về gia cảnh, quyền thế, bao nhiều cô gái đeo theo muốn anh ta để mắt. Anh ta cũng là đàn ông thẳng, sẽ có ngày cũng thay lòng đổi dạ thôi.
Bỗng cô giật mình.. vói tay lên tủ đầu giường.
" Reng " Reng" chuông điện thoại reo, hiển thị trên màn hình là dãy số 090000636.
Ngọc Đan cầm điện thoại mà hoài nghi, số điện thoại của cô ngoài Tân Kính Dương và Giang Thừa Tuyên thì không ai biết cả, bâng khuân hồi lâu, người bên kia cũng đã ngưng gọi. Nhưng bỗng chuông reo một lẫn nữa, Cô vội bắt máy xem ai, thì bên kia là giọng nói người đàn ông vang lên.
((" Là anh đây, em bắt máy lâu vậy?"))
(( A . là anh à!. số lạ em không dám bắt máy" )).
(( " ừ anh xin lỗi" " mà em rãnh không có thể gặp anh không? ")).
(( "Nhưng mà em..! ")).
(( " Chỗ cũ, không gặp không về!, Anh đợi em! " )
(( " Anh à.. em.." )).
Không đợi Ngọc Đan trả lời đầu dây bên kia chỉ còn nghe tiết. " tút "tút" .
#
#
" Lần này tôi không tin anh thoát được khỏi tôi." tiếng nói nhỏ một mình.
Một người phụ nữa đang đứng phía trong rèm tay cầm ly rượu vang đỏ vừa đung đưa cổ tay lắc lắc, dòng nước xoay vòng trong ly, khoé môi cong lên ánh mắt nham hiểm quan sát khuôn lưng người đàn ông đang ngồi tựa lưng trên ghê sofa, người đàn ông không hề hay hàng động sau lưng của cô.