Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 20: Kế hoạch triển khai.




Hình bóng loáng thoáng một ngồi một đứng sát rèm cửa hành lang trong một chăn phòng biệt thự xa hoa. Tấm rèm bị gió thổi lấc phất khiết mặt người đàn ông trẻ thoắt hiện thoắt ẩn. Lộ ra nụ cười tà mị. Anh ta bước lại học tủ đầu giường lấy hai tờ giấy tài liệu A4 đưa cho người phụ nữ trung niên đang ngồi trên sofa.

Nét mặt bà ta khá lo lắng nhìn anh bằng ánh mắt muốn từ chối. Bà cất giọng nói nhỏ ẩn chứa tâm muốn từ chối. " Con thật sự muốn làm vậy với cha con sao?"

Anh ta ngồi xuống, chéo chân, cười u ám. " Đó là những gì ông ta nợ mẹ. Hơn nữa là ông ta đã khiến con một năm nay không thể cưới người con gái con yêu, và nhìn cô ấy gã cho người khác mà bất lực mẹ hiểu không?. "

" Nhưng mà" Bà ghị mạnh tay áo anh, ánh mắt muốn cầu xin dừng mọi chuyện trước khi nghiệm trọng hơn. Nhưng bà biết là vô vọng thôi, hơn ai hết bà hiểu đứa con trai tự lập từ nhỏ của bà. Nó sống riêng khi tròn 15 tuổi tại biệt thự này với Ông ngoại. sau khi ông ngoại mất nó càng trở nên trầm tính.

Anh phớt lờ đi sự cầu xin đó, cầm một cách nâng nếu đôi bàn tay của một đại tiểu thư theo năm tháng đã bị tàn phá vì hầu hạ chồng, chay sần, thô kệt toàn gân xanh. Anh mím chặt môi, ánh mắt chứa đầy căm phẫn.

" Mẹ hãy làm theo đúng kế hoạch của con, yên tâm là con không có ý định giết ông ta. "

" Giờ Mẹ nghĩ ngơi đi, hay buồn con cho người đưa mẹ đi khoay khoả" .

Dứt lời anh ta bước ra khỏi phòng bỏ lại bà trong sự đờ đẫn, bất lực.

....

#

#

" Cậu tính kỹ chưa?" Người đàn ông khoát áo vest sặc sở. Đối diện anh chính là Tân Kính Dương. Không gian quán kem cafe trên sân thượng toàn nhà, chỉ có duy nhất hai người ngôi nhâm nhi bữa trưa.

Tân Kính Dương tháo áo vest ngoài đặt lên thàng ghế lưng anh, ngồi chéo chân, khoan tay trước ngực cười khảy, Mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt người thanh niên đối diện. bắt được ánh mắt đó anh ta đang ăn buông xuống. Cất lời " " " ể,..Cậu nhìn tôi vậy là sao?" giọng lấp lửng.

Kính Dương buông hai tay ngó chỗ khác. " Chả sao, . .. chỉ là cậu làm chuyện mờ ám mà mặc đồ sặc sỡ thế, gây chú ý à?. "

Anh ta bất giác nhìn lại mình. cười ngượng cái, thấy bị nói đúng thiệt. Nhưng vẫn bức xúc, đó giờ chả ai dám phê bình gu ăn mặc của Đại minh tinh như anh ta.

" Này tôi không vì cô ấy còn lâu mới giúp tình địch như cậu nha! " chòm tới la lớn vô mặt người đối diện.



Kính Dương đâu vừa gì ngồi đưa tay vỗ vỗ má ổng cười điểu. " Vậy sao? , hình như câu quên tôi là người yêu của cô ấy đầu tiên."

Lúc này Lãnh Thiên nghĩ cũng đúng. ôm tức tối ngồi xuống." Ok tôi thua cậu! " .

Kính Dương gõ gõ những ngón tay xuống mặt bàn, kiểu nhàng nhã hỏi Lãnh Thiên. " Cái đó cậu giữ kỹ chứ, có ai biết là tôi xử cậu luôn đấy. "

Lãnh Thiên nhớ lại con nha đầu Kính Tâm hôm đó lật ra. Tuyệt đối không cho anh ta biết được. chột dạ nhưng quyết nói xạo.

" Yên tâm."

" Tốt Lắm"

Khung cảnh hai người đàn ông cười nói .

Ngọc Đan đến định ăn kem. Vừa ngồi xuống giang phòng trong. nhìn ra thấy Tân Kính Dương nói chuyện với người sặc sở kia. Cô ngạc nhiên. liền nhảy số nghĩ họ hẹn họ Nam với Nam. Mà không đúng, ôi chao ảnh hưởng của mê tiểu thuyết ngôn tình Đam Mỹ đây. thấy hai người đàn ông đẹp trai với nhau là ship liền moẹ ơi! .

Ngọc Đan vỗ vỗ trán cắt cái suy nghĩ điên rồ kia đi. .

Chợt vai cô cảm nhận có một bàn tay ấm áp đặt lên, quay lại há hốc mồm ngoái nhìn ra kia thấy người đàn ông sặc sở đã rời đi tự bao giờ.

" Em không tính mời anh ngồi à" Tân Kính Dương nghiêng đầu cười với cô.

Nảy giờ não cô treo trên ngọn cây. hoàn hồn .

Ấp úm, gải đầu. " à Anh anh ngồi đi!"

Không khách sao anh ngồi xuống đối diện.

" Em làm gì ở đây.? đi với ai?".



Kính Dương lo sợ chuyện khi nảy bị cô nghi ngờ, và sợ người khác đi cùng cô nữa. bại lộ thì toi.

Anh thấy cô nhìn ra, nên vội ra dấu cho Lãnh Thiên rút êm trước.

" Không, một mình em tới ăn kem! "

Ngọc Đan vô lo vô nghĩ vốn đâu thắc mắc gì khác ngoài đam mỹ đâu.

Em sống với anh ta sao rồi?.

" Anh ta, Ý anh là Thừa Tuyên hả. ?"

" Thừa Tuyên... từ khi nào em thân thiết với anh ta vậy. ? anh siết chặt lòng bàn tay, dằn cơn nóng xuống.

Ngọc Đan bắt gặp tay anh đang siết chặt . biết bản thân chọc giận anh rồi. Liền đưa cây kem phục vụ mới mang ra chìa thẳng vô miệng anh , rồi nở nụ cười thân thiện.

" hì .. anh ăn kem đi! "

" Đón lấy cây kem. mặt anh bỗng thay vào vẻ mặt như trẻ con. "

Cảnh này bị một người đàn ông mặc Âu phục lịch lãm đứng ngoài lửa nóng bừng bừng đang nhìn chằm chằm người con gái đút kem cho nam nhân còn vui vẻ thân thiết như tình nhân.

...

#

#

Em mò về rồi à?. Giọng nói đầy u ám, nghe lạnh cả sống lưng. Ngọc Đan lui chân vừa rón rén bước vô trở ra khỏi cửa phòng. Tay vịn cửa lén thò đầu vào đảo cặp mắt bồ câu đảo hết phòng len lõi chỉ có ánh sáng mờ mờ do trăng sáng chiếu vào qua cửa mở toang, rèm bay lất phất. Hình dáng người đàn ông đang cầm ly rượu vang đỏ đứng ngoài ban công.

Ngọc Đan hơi rén rồi. nhìn giống như quỷ dữ sấp nỗi giận. Giọng hỏi hồi nảy ẩn chứa đáng sợ chứ không phải nhẹ nhàng.