Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 17: Em sống ổn không? ( Anh yêu em)




Trên xe Nam Phong nhìn qua gương thấy sắc mặt không vui của Giang Thừa Tuyên nên cau mày hỏi.

" Thiếu gia giờ đến Tập Đoàn Giang Thị chứ?"

Giang Thừa Tuyên ngồi đang nghiêm chỉnh bỗng ngã lưng tựa ghế, Hai tay buông thổng thoải mái.

Nhếch môi cười nhẹ, nhìn vào gương nháy mắt với Nam Phong đang nhìn gương.

" Chỗ cũ".

Nam Phong bắt được trúng tần số, khoé miệng cong lên, tăng tốc xe siêu nhanh phóng xé gió.

Xe thắng gấp " két..."

Trước sân bóng rổ rộng lớn bao quanh hàng cây xanh. Nắng đã ngã chiều in bóng hàng cây trên sân nền cỏ tự nhiên.

Cả hai bước xuống xe.

Giang Thừa Tuyên quay mặt qua nhìn Nam Phong nháy mắt ra hiệu chiến thôi. Nam Phong đáp lại bằng nụ cười ranh mãnh.

Hai người nhanh chống trút bỏ áo gile và áo vest xuống chân. Như anh em sinh đôi cùng chung một động tác dứt khoát đặt ngón tay trỏ lên cổ áo sơ mi giật tung nút thắt cà vạt ném lên không trung, vừa chạy lại chỗ đặt những quả bóng .

Giang Thừa Tuyên nhanh chóng chớp lấy bóng tưng tưng xuống sân uống éo người né Nam Phong, giật bóng rất điệu nghệ. Giang Thừa Tuyên nhún người lấy đà nhảy lên, quả bóng nhanh chóng từ tay anh đã chuyền vào rổ rơi xuống. Nam Phong chớp được bóng bắt đầu trổ tại điệu nghệ.

Khung cảnh hai chàng trai đẹp cao ráo lần lượt thay phiên nhau nhún nhảy cho bóng vào rổ lặp đi lặp lại tuyệt đẹp .... .

[........]

Khung cảnh biệt thự riêng của Giang Thừa Tuyên

Một chiếc xe sang trọng dừng lại trước ngôi biệt thự riêng của Giang Thừa Tuyên.

Một chàng trai bước xuống nhìn chầm chầm ngôi biệt thự, khoé miệng cong lên. Hai tay đang đặt trong túi quần bỏ ra ngoài siết chặt lòng bàn tay.



Đây là biệt thự riêng xa hoa của Giang Thừa Tuyên sao? { nhếch môi cười khổ } . Đúng là anh ta hơn mình về gia cảnh lẫn cha mẹ.

Tân Kính Dương mủi lòng nhớ người mẹ khổ đau và người cha tệ bạc của mình. Anh bước chầm chậm vào sân vườn khá rộng, khựng chân lại ở khoảng cách đủ để thấy người con gái anh yêu đang tỉa cành cho hoa hồng, nét dịu dàng, ngây thơ, dễ thương, đáng yêu hết nấc trong mắt kẻ si tình.

Ngọc Đan bất giác quay lại ánh mắt chạm nhau. Anh và cô điều giật mình đứng hình hồi lâu.

Cô bối rối sơ ý bị gai hoa hồng đâm trúng tay " A đau "

Phản xạ tự nhiên đánh rơi kéo cắt xuống nền sân phát ra âm thanh. Anh không nghĩ ngợi gì bước nhanh đến chớp lấy bàn tay cô, cúi mặt thổi nhẹ vị trí ngón tay trỏ bị rỉ máu. Luồng gió mát thổi qua đầu làm ngón tay dường như đã quên đi đau đớn vừa rồi.

Tim cô đập nhanh trước sự ôn nhu của người cô đã yêu từ năm 17 tuổi, khiến nhiều kỷ niệm hiện về.

Anh ấy vẫn như trước giờ ôn nhu, tiếc bây giờ hoàn cảnh hai đứa không còn là người yêu.

Nước mắt cô đã ngưng động trên đôi mắt to tròn tự bao giờ.

Anh ngước lên nhìn thấy cô gái anh yêu hết lòng rơi lệ, tim anh bỗng thắt lại. Anh vươn bàn tay lên muốn lau cho cô. Bất chợt cô lùi bườc về sau, tay anh dừng trên không trung. Nước mắt anh bắt đầu trào ra. Anh bất lực rõ ràng là người con gái anh rất yêu trước mắt mà không thể an ủi, không thể ôm trọn người con gái nhỏ bé này vào lòng ngực ấm, sưởi ấm trái tim người con gái anh yêu.

Anh lùi bước về sau giữ khoảng cách an toàn cho danh phận hiện tại là người anh yêu đã có chồng.

" Em đừng lo, anh đến để xem em sống có ổn không thôi à!. Anh yêu em. "

" Anh biết thân phận hiện tại hai ta không chạm nhau được, Em đừng yêu anh ta, đợi anh được không ?"

Cô nghe câu anh yêu em, tim cô nhói đau.

Anh ấy thật sự yêu mình sao?. Anh ấy có nỗi khổ tâm gì?. Sau hôm sính lễ nhà mình, rõ ràng anh ấy không cùng cha tới bỏ sính lễ. Anh ấy không ở chung với cha mẹ. Người đàn ông trước mặt mình dáng vẻ này là như đánh mất chính bản thân vậy.

Cô đưa kéo cắt một cành hồng, mỉm cười tiến từng bước lại gần người đàn ông đang thẩn thơ.

"Em muốn làm gì?"

Anh nhìn xuống bước chân đang tiếng lại, rồi nhìn sâu vào mắt cô, chân anh đang lùi dừng lại. Cô chìa tay cành hồng. Nắm tay anh đặt cành hồng vào lòng bàn tay anh. Ánh mắt cả hai đẫm lệ nhìn nhau, cô mỉm cười.



" Em cám ơn tình cảm đầu tiên anh dành cho em. Một bông hồng là ý nghĩa yêu từ cái nhìn đầu tiên. Sau này em mong anh sẽ quên em, tìm được hạnh phúc thật sự. Kiếp này em và anh bỏ lỡ rồi. "

Anh không kiềm chế được cảm xúc nữa khi nghe câu nói bỏ lỡ, vội tiến lại ôm chầm cô thật chặt vào lòng, run rẩy. Anh không muốn mất cô, tiếng nấc cố nén không khóc thành tiếng.

" Anh và em mãi là của nhau. Em tạm thời bên anh ta sẽ an toàn. Anh giải quyết xong mọi việc sẽ đưa em rời khỏi đây, chúng ta sẽ sống hạnh phúc. "

" An toàn, ruốc cuộc anh giấu em chuyện gì? "

" Em biết ít sẽ tốt hơn, có gì xảy ra với em phải lập tức bấm số gọi cho anh hiểu chưa? Anh phải về rồi, tạm biệt em. "

Anh buông cô ra xoa đầu, mỉm cười gượng vui. Cô nhìn anh quay lưng lên xe lái dần khuất ...

[......]

" Được rồi xả được stress rồi về thôi Thừa Tuyên. "

Nam Phong quen biết Thừa Tuyên khi du học bên nước ngoài. Ngoài công việc ra là bạn bè thân, rất hiểu ý nhau.

" Ừ quả cuối rồi, nốt luôn ."

Nhảy lên bỗng nghe tiếng rắc trẹo chân ngã trên không trung.

" Này cẩn thận. "

Nam Phong hoản hốt la to, nét mặt lo lắng tột độ, xoay người dang tay đỡ kịp, do quả bóng rơi độ cao dọng mạnh vào lưng Nam Phong thất thế té nhàu nên Giang Thừa Tuyên nằm dưới nền cỏ trong vòng tay to khoẻ của Nam Phong. Nam Phong nằm trên, cả hai đứng hình đỏ mặt. Quả bóng đồng thời rơi xuống lăn dần ra xa.

Giang Thừa Tuyên ý nghĩ là ngại tình hình trước mắt, còn Nam Phong ý nghĩ là muốn chiếm hữu Thừa Tuyên cho riêng mình .

Áo sơ mi cả hai đã ướt đẫm mồi hôi nên dính vào toàn bộ body lộ bộ ngực cơ bụng 8 múi cả hai.

Giang Thừa Tuyên vội ngồi dậy đẩy Nam Phong bình tỉnh lại. Cả hai chỉnh lại áo quần bước ra xe.

Hai người không nói gì suốt 20 phút trên xe.. Nam Phong vừa lái xe vừa nhìn qua gương ghế lái quan sát, thấy Giang Thừa Tuyên đã ngủ như trẻ con. Anh nhếch môi cười nhớ cảnh nằm trên Giang Thừa Tuyên vừa nãy, rồi nhìn đường tập trung lái xe ...