Lâm Tuyền nghĩ Tân Kính Dương chết thì chắc Ngọc Đan dằn vặt cả đời, và thằng em trai hướng nội này chả bao giờ cưới được Ngọc Đan.
"Thừa Tuyên, em lớn rồi, đâu phải trẻ con...hở cái đói bắn đòi giết." Lâm Tuyền đặt nằm phòng ngồi trên sofa, nói lời dại bảo em trai. Tân Kính Dương nghe thế phì cười.
Giang Thừa Tuyên thây bản thân bị tình địch cười nhạo, thẹn quá hoá giận: "Tân Kính Dương, anh muốn chết à, ai cho phép anh cười tôi!"
Vừa nói vừa xông tới muốn túm áo Tân Kính Dương, Tân Kính Dương bay ra núp sau lưng Lâm Tuyền, muốn chọc Giang Thừa Tuyên một phen cho ra trò.
Trò mèo vờn chuột diễn ra, Giang Thừa Tuyên vô ý đẩy ngã anh trai mình ngã trong lòng Tân Kính Dương, cảnh tượng ôm nhau này đập vào mắt Nam Phong.
Giang Thừa Tuyên liếc thấy cặp mắt đỏ lửa của Nam Phong cắm vào Tân Kính Dương, tay lại còn siết chặt.
Cuối cùng cũng biết cảm giác ghen sợ mất anh trai mình rồi, coi như không uổng phí công mình nhốt anh trai hai tuần. Nghĩ xong Giang Thừa Tuyền cười mãn nguyện, khi đánh Nam Phong thừa sống thiếu chết, đuổi về Anh Quốc, và nhốt anh trai, chẳng qua muốn Nam Phong nhận rõ tình cảm dành cho anh trai mình, từ đó biết yêu và quý trọng tình cảm của anh trai.
Nam Phong nghiến răng đứng dậy nhào vô túm áo Tân Kính Dương xách lên, đồng thời đẩy Lâm Tuyền ra sau bảo vệ, trừng mắt muốn nhai tươi nuốt sống Tân Kính Dương, gằn giọng: "Tân Kính Dương tránh xa anh Lâm Tuyền của tôi ra!"
Hai từ "của tôi" Lâm Tuyền bất người xen hạnh phúc. 1 năm sống chung như vợ chồng chứ Nam Phong chưa bao giờ để anh ở vị trí đặt biệt thế vị trí đứa em trai Giang Thừa Tuyên.
Lâm Tuyên liền chen vào ngăn ra, ôm chặt Nam Phong: "Cảm ơn em, anh rất vui."
Nam Phong ngây ngốc vài giây rồi xoa xoa hai tay Lâm Tuyền ở bụng mình, nắm lấy xoay người ôm thật chặt Lâm Tuyền.
Giây phút đó mình lại sợ người khác chạm vào anh Lâm Tuyền...tại sao mình lại sợ mất anh ấy mãi mãi...rồi sợ anh ấy yêu người khác...sợ anh ấy dừng mối quan hệ yêu đương hiện tại...sợ anh ấy hết quan tâm mình...hiện tại lại ôm chặt anh ấy không muốn rời...tại sao và tại sao?...
Nam Phòng hồi tưởng lại:
Năm 15 tuổi nhìn thấy cậu thiếu niên Lâm Tuyền tóc tai lượm thượm, quần áo sọc sệt, khụy dưới sân trường không ngừng run rẩy, cả đám con nhà giàu vậy quanh buông lời châm chọc, khi đó anh bất bình ra tay cứu giúp.
Năm 20 tuổi Lâm Tuyền vì cứu anh mà chân bị chấn thương nghiêm trọng, nằm viện cả tháng chưa khỏi, sau một tháng nằm viện mời Lâm Tuyền uống thử nước ép kiwi + việt quất.
Năm 23 tuổi gặp lại Lâm Tuyền, Lâm Tuyền với thân phận bác sỹ riêng của người anh thương Giang Thừa Tuyên. Anh với thân phận thứ ký kim vệ sỹ riêng của Giang Thừa Tuyên. Sau lại biết Lâm Tuyền vì mình mà trồng cả vừa trái cây kiwi và việt quất. Lâm Tuyền tập uống loại nước ép Kiwi + việt quất mà mình không uống được, chỉ vì đó là loại nước ép anh thích.
Sau đó Lâm Tuyền giúp anh giấu nhẹm mọi việc làm xấu xa chia cắt Giang Thừa Tuyên yêu Ngọc Đan, nào là ép Ngọc Đan ly hôn Giang Thừa Tuyên, rồi lại hại Ngọc Đan mất trí nhớ...
Trong một năm nay lại bảo về anh khỏi sự nghi ngờ, dằn vặt anh của Giang Thừa Tuyên khi Ngọc Đan bị anh đem sang Anh Quốc thế thân cho cô em gái họ Hiêú Vân...
Nam Phong ôm chặt quá làm biết thương làm đau lại, Lâm Tuyền vội đỡ Nam Phong ngồi trên sofa xoa xoa nhẹ nhàng ngực, giúp Nam Phong giảm đau.
Thấy anh trai cuối cùng cùng hạnh phúc không phải đau khổ yêu đơn phương nữa.
Cuối cùng anh trai cũng yên ổn hạnh phúc rồi. Giang Thừa Tuyên nghĩ xong mỉm cười mãn nguyện.
Ngọc Đan khá sốc không tin được nam với nam lại yêu nhau, nhưng giây sau cũng mỉm cười chúc phúc họ.
Bỗng Giang Thừa Tuyên liếc nhìn Ngọc Đan và Tân Kính Dương ngồi cạnh nhau, nhếch mép nói: "Xem đam mỹ xong chưa? cặp ngôn tình mấy người cút được rồi đó!"
Ngọc Đan nhìn thái độ lạnh lùng của Giang Thừa Tuyên, mỉa mai thế, hiểu rõ anh ấy che lấp mất mát, tuy đỡ áy náy làm Nam Phong bị dày vò, nhưng Tân Kính Dương thì...
Ngọc Đan kéo vali bước thẳng ra sân, đảo mắt nhìn ngôi biệt thự cổ điển lần cuối, rồi nhìn quanh sân những khóm hoa hồng lúc mới bước chân vào hôn nhân với tổng tài tính tình hướng nội này, chính tay cô đã chăm sóc hoa nở rộ, giờ hoa vẫn nở vẫn tươi tốt, nhưng cuộc hôn nhân của cô, héo rũ rồi.
"Ngọc Đan." Giọng nói của Tân Kính Dương gọi, Ngọc Đan bất giác xoay lại, thấy Tân Kính Dương đứng xa mình một khoảng cách nhất định, giống y hệt lần đầu đến thăm cuộc hôn nhân mới của cô ở đây.
"Kính Dương, anh sao vậy?...chúng ta về Anh Quốc thôi!"
Tân Kính Dương bước lại xoa vai Ngọc Đan, giọng khẽ khàng: "Ngọc Đan...em đi cùng anh đến một nơi."
Ngọc Đan ngạc nhiên, nhưng nghĩ dù sao cũng sẽ rời khỏi thành phố này, giờ đi đâu đó một tý cũng chả sao.
Một lúc sau, xe Tân Kính Dương quay lại, mở cửa đưa tay ra, bàn tay nhỏ của cô dâu xinh đẹp đặt vào sân.
Giang Thừa Tuyên khựng chân đứng giữa sân, nhìn Ngọc Đan trong bộ váy cưới xinh đẹp, say lòng người, híp mắt nhìn Tân Kính Dương: "Anh muốn tôi chứng kiến hai người đám cưới à."
Tân Kính Dương mỉm cười, cầm tay Giang Thừa Tuyên nâng lên đặt tay Ngọc Đan vào: "Tôi giao cô ấy cho anh, nhất định phải cho cô ấy hạnh phúc."
Nói xong Tân Kính Dương nhìn vào mắt Ngọc Đan: "Em hãy chọn hạnh phúc theo trái tim mình rung động, anh chúc em hạnh phúc."
Nam Phong đang đứng cạnh, vỗ vai Giang Thừa Tuyên khẽ giọng: "Anh hãy cho cô ấy hành phúc, tôi xin lỗi....vì tình yêu ích kỹ của mình, mà tạo ra quá nhiều sóng gió cho cuộc tình này."
Nam Phong dứt lời, Tân Kính Dương hướng ra em gái Tân Kính Tâm và Lãnh Thiên đang ngoài xe đợi mình, ra xe rời đi.
Nam Phong hướng qua nhìn Lâm Tuyền nở nụ cười ấm áp. Nam Phong mỉm cười đáp trả.
Sau đó Nam Phong lên chiếc xe sang trọng cùng đoàn vệ sỹ hoàng gia rời đi. Nam Phong quyết định trở về Anh Quốc sống đúng với thân phận thiếu gia Kỳ Hạo Lãnh Phong.
Tân Kính Dương lên xe Tân Kính Tâm và Lãnh Thiên rời đi, quyết định bay sang Anh Quốc về ngồi nhà hạnh phúc mà anh và Hiếu Vân, à không là Ngọc Đan mất trí nhớ đã sống cùng anh.
Ở ghế sau Tâm Kính Tâm nhìn Lãnh Thiên khẽ cười, rồi tựa vào vai Lãnh Thiên.
Bỗng xe thắng đột ngột, do Tân Kính Dương tâm trí lơ đễnh nên xém đụng một cô gái. Tân Kính Dương xuống xe lại gần, cô gái ngẩn lên khuôn mặt làm anh kinh ngạc, vì khuôn mặt cô gái giống y đúc Ngọc Đan, chủ khác mỗi kiểu tóc xoăn nhuyễn.
Cô gái thấy Tân Kính Dương mất hồn, quơ quơ bàn tay nhỏ nhắn ngang mặt anh, khẽ nói: "Anh gì ơi? Em không sao?"
"Hả?" Tân Kính Dương mãi ngắm khuôn giống hết cô gái mà anh yêu sâu đậm, mà không để cô gái, nói gì, nên bất giác "hả?" một tiếng.
"Hiếu Vân, còn đi mua nước thôi sao lâu vậy?"
Là mẹ của Ngọc Đan, bà và Tân Kính Dương bốn mắt nhìn nhau, đầy bất ngờ.
Tân Kính Dương liền hỏi: "Bác gái đây là...?"
Mẹ Ngọc Đan, điềm đạm trả lời: "À...con bé là em gái song sinh của Ngọc Đan."
............#...........