"Pằng...!"
Đúng lúc này Tân Kiệt cước cò, đạn lao thẳng hướng đến lưng Giang Thừa Tuyên...
"Bụp..." Viên đạn cắm thẳng vào ngực Nam Phong.
Trước đó...Giang Thừa Tuyên đến biệt thự trái cây gặp Nam Phong, giải quyết chuyện đưa Nam Phong trở về Anh Quốc, cả hai đang giằng co đánh nhau, giữa chừng có điện thoại Giang Thừa Tuyên nghe xong rời đi gấp. Nam Phong lái xe theo đến đây...
Giang Thừa Tuyên hốt hoảng, ấp úng hỏi: "Nam Phong...cậu...sao lại đỡ đạn cho tôi!"
Nam Phong thở khó khăn, giọng không cất lên nỗi, dùng sức lực cuối cùng vươn ta chạm mặt người đàn ông đỡ mình.
Cái chết đối với Nam Phong không đáng sợ bằng việc Giang Thừa Tuyên đoạn tuyệt với anh.
Nam Phong không biết Giang Thừa Tuyên còn nhớ hay chăng, nhưng cả đời này cậu chẳng tài nào quên được. Một cậu thiếu niên đã ra tay cứu mình thời niên thiếu, khuôn mặt góc cạnh mang nét lạnh lùng, lạnh đến nổi anh nhìn thôi cũng muốn đóng băng.
Tuy nhiên quyền cước cậu thiếu niên tung ra rất dứt khoát, không chút lưu tình. Song nỗi sợ không hề ngự trị trong anh, mà điều đó thôi thúc anh học võ thật giỏi sau này sát cánh bên cạnh cậu thiếu niên tài giỏi trước mắt.
Đúng là ông trời đã sắp đặt cho anh gặp lại cậu thiếu niên năm đó chính là Giang Thừa Tuyên của hiện tại. Nam Phong thề với lòng sẽ bảo vệ Giang Thừa Tuyên đến hơi thở cuối cùng. Anh biết rõ là không thể chung chăn gối, nhưng vẫn không dời khỏi được.
Giang Thừa Tuyên rơi giọt nước mắt chạm vào khuôn mặt tái nhợt của Nam Phong, ngoại trừ lần khóc vì lần vô tình hại mẹ Ngọc Đan bị tai nạn xe bên Anh Quốc, khiến nước mắt anh rơi trước mặt Nam Phong, thì đây là lần thứ hai Nam Phong được thấy ác ma lạnh lùng nhỏ lệ.
Giang Thừa Tuyên gào giọng buông câu mệnh lệnh: "Nam Phong, cậu chết tôi chôn cả nhà cậu theo đấy." Tay không ngừng vỗ vỗ má Nam Phong.
Lúc này chiếc xe màu trắng sang trọng đậu bên đường, hoá ra là Lâm Tuyền bước ra khỏi xe, xoay người nhìn vào sân biệt thự Khiết Gia. Đập vào mắt Lâm Tuyền Tân Kiệt đang chỉa súng vào lưng người đàn ông đang khụy dưới sân, cỏ vẻ đang ôm ai đó.
Lâm Tuyền nheo mắt tạo độ phóng ánh nhìn cho rõ, Chân bắt đầu run rẩy vì anh nhận ra đó là người anh yêu, nhanh chóng lao vào.
Lâm Tuyền hay từ cha mình nói chuyện điện thoại điều vệ sĩ đến Khiết Gia, hỏi ra mới hay em trai mình đang gặp nguy hiểm, nằn nặc xin cha thả ra, ý định ban đầu là cứu em trai, tuy nhiên cảnh tượng Nam Phong máu me thế này...thì tim anh đập nhanh lấn át đi ý định quan tâm em trai rồi...
Trừng mắt giận dữ nhìn em trai, ôm lấy Nam Phong vào lòng, cùng lúc hất tay muốn chạm vào Nam Phong ra, quăng ra một chữ ngắn gọn súc tích. "Cút."
Một chữ "cút" xoáy sâu vào tim Giang Thừa Tuyên, cử chỉ cự tuyện sự quan tâm của anh đối với Nam Phong, khiến anh muốn khụy xuống.
"Anh hai, em..."
Không đoái hoài Giang Thừa Tuyên chết cũng được sống cũng chả liên quan gì Lâm Tuyền.Nam Phong được anh trai bế lướt qua quẹt vào người Giang Thừa Tuyên.
"Anh hai, giận em sao?" Giang Thừa Tuyên nếu vạt áo sơ mi của Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền, nghe xong chẳng chút do dự, ngoảnh lại nhìn em trai một cái, ném lại một chữ. "Hận." Rồi nhanh chóng mang người máu me ướt đẫm nhuộm đỏ áo sơ mi trắng của mình, vào xe rời đi ngay...
Lúc này nhân lúc Giang Thừa Tuyên đang mất tinh thần. Tân Kiệt nhếch mép, mắt loé lên tia nguy hiểm, nâng súng nhắm vào lưng Giang Thừa Tuyên, cước cò...
"Pằng."
Hiếu Vân trông thấy điều đó liền hét lên cảnh báo: "Thừa Tuyên, cẩn thận." Đồng thời xông ra chắn cho Giang Thừa Tuyên.
Giang Thừa Tuyên nghe tiếng súng xoay lại. Đúng viên đạn chứa đầy hận ý của Tân Kiệt xiêng thẳng vào ngực Tân Kính Dương.
Tân Kiệt đổ gục không tin được chính tay mình bắn con trai ruột, nâng tay cần súng lên ngang tầm mắt, khẩu súng trên tay run run theo bàn tay tội ác.
Giang Thừa Tuyên đã kịp đỡ lấy Tân Kính Dương, ánh mắt lo lắng nhìn ngực đầy máu tươi kia, trầm giọng hỏi: "Này...anh có điên không? Đã bảo mang Hiếu Vân rời khỏi đây mà!" Dứt lời anh đỡ Tân Kính Dương muốn rời khỏi, Hiếu Vân cũng tham gia đỡ phụ anh.
Tân Kiệt không hề nhận ra mình sai, quy tội bắn con trai là do Giang Thừa Tuyên gây ra. Chỉa súng muốn gây án nữa.
Giang Thừa Tuyên ngoảnh đầu nhìn Tân Kiệt cố chấp muốn bắn mình, đưa tay lên cao vẫy ra dấu cho vệ sĩ giúp mình đưa Tân Kính Dương đến bệnh...Đồng thời gắt giọng: "Lão già, ông không muốn cứu con trai mình sao?"
Tân Kiệt sựng người, hạ súng xuống chờ xe chở con trai mình rời khỏi.
Lúc này, Giang Thừa Tuyên tự tin rằng Tân Kiệt còn tình người, anh nghĩ hận thù nên gác bỏ rồi.
Mình cố chấp quá, hại nhiều người bị lôi vào cuộc rồi. Nhớ giây phút Nam Phong đỡ đạn cho mình, rồi Tân Kính Dương máu me...
Có lẽ anh ta muốn thế tội cho cha mình sao? Hình ảnh Tân Kính Dương trao ánh mắt ôn hoà nhìn anh hiện rõ trong đầu.
Giang Thừa Tuyên chạm súng ngắn trong túi quần từ nãy giờ, nhưng nghĩ thế nên từ bỏ ý định phản công, rút tay khỏi túi.
Hiếu Vân bước lại ôm lấy anh, vì lo lắng cho người cô yêu nên lúc nãy không rời khỏi, đứng xa quan sát cuộc chiến này.
Giang Thừa Tuyên muốn buông bỏ, đâu có nghĩa Tân Kiệt chịu thua thiệt. Nhìn Giang Thừa Tuyên có được người mình yêu. Nhớ lại thời học sinh ông yêu mẹ Ngọc Đan bao nhiêu, không ngờ Khiết Du cướp mất. Ông đến giờ vẫn nghĩ do gia thế không bằng Khiết Du.
Hình ảnh cặp đôi tình tứ trước mắt, khiến ông nhớ đứa con trai Kính Dương sinh ra trong gia đình tầm trung không quyền kém thế, nên Khiết Ngọc Đan mới thuộc về Giang Thừa Tuyên.
Khác nào Tân Kính Dương đang đi trên vết xe đỗ của mình, nghĩ thế nên Tân Kiệt rút súng chỉa thẳng vào Giang Thừa Tuyên.
Cả Giang Thừa Tuyên và Hiếu Vân đều kinh ngạc, tập trung nhìn mũi súng chỉa về hướng mình.
Không khí u ám bao trùm cả 3, nhất cử nhất động điều phụ thuộc vào mức độ nhượng bộ của đối phương.
Giang Thừa Tuyên vừa nãy muốn hoá giải ân oán nên lệnh cho vệ sĩ lui quân cả rồi.
"Tân Kiệt...để Hiếu Vân rời đi, tôi với ông đấu tay đôi." Giang Thừa Tuyên đẩy Hiếu Vân ra cổng...
Hiếu Vân nhất quyết không rời đi, đan chặt tay Giang Thừa Tuyên.
Ân oán này là do cha mình mất gây ra. Giang Thừa Tuyên vì yêu mình và nặng tình nợ nghĩa với đấng sinh thành của mình, nên xen vào giúp thâu tóm lại tài sản mà cha gầy dựng sao?
Hiếu Vân lay lay tay anh: "Thừa Tuyên, đừng chống chọi một mình nữa."
Câu nói của Hiếu Vân khiến Giang Thừa Tuyên khựng chân đang bước, quay mặt lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhìn mình.
"Ngọc Đan, em nhớ ra hết rồi hả?"
Giang Thừa Tuyên nhốt Hiếu Vân trong nhà, không ngờ khi đi công tác xa trở về không thấy Hiếu Vân đâu, cả Vú Mai và mẹ anh cũng biến mất.
Vào phòng thấy hộp gỗ đựng di thư của cha Ngọc Đan không cánh mà bay. Rải rác trên nền gạch trắng tinh là những vụn giấy của bản hợp đồng hôn nhân. Nghi có chuyện chẳng lành liền gọi cho cha mình hỏi thử...Sau đó không lâu nhận được cuộc gọi tà ác của Tân Kiệt...
Không đợi câu trả lời của cô, anh nheo mắt hỏi tiếp: "Vú Mai và mẹ..."
"Pằng!" Tiếng súng cắt ngang lời anh, quay qua thấy Tân Kiệt chỉa súng lệch tâm khỏi anh. Hoá ra Tân Kiệt cố tình bắn trượt, nhằm cắt đi cảnh tượng cặp đôi tỉ tê đưa mắt trao tình.
Giang Thừa Tuyên bước tới, quyết định không nhượng bộ nữa, rút súng tì vào chiếc trán cao của đối phương. Khoé miệng anh cong lên một cái rồi hạ xuống, đột ngột cặp mắt trở nên lạnh lẽo khó tả, giọng âm trầm: "Được lắm, tôi chơi với ông tới cùng..." Kéo dài chữ cuối câu nhằm tạo chiều sâu ẩn ý.
Tân Kiệt lùi về sau vài bước, là ông đang rung sợ trong lòng, vốn chẳng lạ gì tính khí quyết đoán của Giang Thừa Tuyên, lời anh ta thốt ra là đang phán tử ông sao?