Nam Phong gần hai tuần liền không gặp Lâm Tuyền, không chịu nỗi nhớ nhung quyết định đến Giang Gia tìm, vệ sỹ cản lại, còn nói "Giang đại thiếu gia đang tiếp Tân thiếu gia, tâm sự không nên phiền họ."...
"Tân Kính Dương, anh thừa nước đục thả câu hả?"
Tân Kính Dương khá sốc, không nghĩ tới Nam Phong có thể ghen đến mức không phân biệt đúng sai luôn, thực tế trước sau rõ ràng, đâu ra cái kiểu ghen sai lệch giới tính những ai tiếp xúc Lâm Tuyền thế này.
Xoay người đổi thế đè chặt Nam Phong, trừng mắt cắm thẳng vào đôi mắt lửa ghen che mờ lý trí, gằn giọng: "Đây là kiểu ghen của cậu đó hả? Chưa hai tuần tôi nuốt Lâm Tuyền đâu mà lo."
"Anh..." Nam Phong chột dạ, mặt đỏ bừng, gằn giọng kéo dài một chữ.
"Cạch." Lúc này Lâm Tuyền tắm xong, mở cửa bước ra, há hốc mồm, bất ngờ trước mắt hai người đàn ông đè nhau, Tân Kính Dương kề sát mặt Nam Phong. Khăn đang lau tóc khựng lại, nhíu mày hỏi: "Hai người làm thế trong phòng tôi?"
Cả hai xoay người ngồi chỉnh tề, mỗi người một gốc. Lâm Tuyền quần mỗi khăn tắm ngồi xuống đối diện.
Khiến khuôn mặt cả hai ngồi nhìn đỏ lên kỳ cục. Lâm Tuyền vô tư hỏi: "Hai người nhìn gì dữ vậy, Nam Phong em đến đây tìm anh sao?"
"Lâm Tuyền anh có vẻ hưởng thụ quá nhỉ?" Nam Phong cười mỉa mai.
Lâm Tuyền hiểu ý, dù nhớ Nam Phong lắm, nhìn thấy muốn ôm chặt lấy cậu, nhưng vẫn là thích trả đũa, có qua có lại mới tọi lòng nhau.
"Ừ...em thấy rồi, anh đâu phải chỉ mình em."
Nam Phong siết chặt tay, nghiến răng, phóng ánh mắt sắc nhọn cắm vào người vô tội Tân Kính Dương.
Tân Kính Dương ánh mắt đầy oan ức nhìn Lâm Tuyền, rõ ràng thử thách tình cảm của nhau, lôi đầu anh vào nã đạn.
"Lâm Tuyền tôi thấy anh hơi sai sai rồi, tôi về trước."
Nam Phong bước lại tủ áo lấy bộ đồ ném vào người Lâm Tuyền kèm ánh ra lệnh, Lâm Tuyền không ngốc đến độ không nhận ra Nam Phong không muốn người khác trông thấy bộ dạng hiện tại của anh.Trong lòng anh mừng thầm, cuối cùng 9 năm theo đuổi tình yêu của anh cùng có kết quả.
Tân Kính Dương xoay lưng bước ra khỏi phòng, khoé miệng cong lên..
Hai tuần sau.
Tân Kính Dương về tới biệt thự Tân Gia thăm mẹ, bước vào phòng khách hết hồn, đập vào mắt là cảnh cha mình đang đứng nói chuyện cùng Hiếu Vân.
Bước đến gần mũi giày chạm phải một mảnh giấy cũ, cúi mặt xuống nhìn lờ mờ chữ "Tân Kiệt." Tân Kính Dương cúi xuống tay run run chạm mảnh giấy. Linh cảm anh cho biết rằng đây là lá thư có liên quan đến tội ác của cha mình.
Hiếu Vân cùng Tân Kiệt quay qua hồi hợp...
Tân Kính Dương đọc nội dung: [Ngọc Đan cha không thể bảo vệ con và mẹ con, Cha giao con lại cho Giang Thừa Tuyên, cha kiếp này quá tin tưởng người bạn là Tân Kiệt nên chết dưới tay hắn.
Giang Thừa Tuyên tôi tin tưởng cậu, hãy bảo vệ tốt cho Ngọc Đan]
Kết thúc thư là những chấm đen chắc do lúc viết máu từ ngực cha Ngọc Đan đã nhỏ lên giấy.
Tân Kính Dương trừng mắt vừa giận dữ vừa xen đau khổ nhìn cha mình, run giọng hỏi: "Ông...chính ông giết cha Ngọc Đan sao?"
"Kính Dương..." Tân Kiệt bước tới muốn chạm con trai nhưng bị hất ra.
Tân Kính Dương không đoái hoài đến cha mình, nếu tay Hiếu Vân ra xe, lái xe rời khỏi biệt thự. Trên xe anh nhìn qua gương, khẽ hỏi: "Hiếu Vân...em nhớ lại rồi sao?"
Hiếu Vân nhìn qua gương trả lời: "Đúng vậy...trước kia em đã biết cha anh hại chết cha em."
Tân Kính Dương rũ mắt ủ dột: "Ngọc Đan...anh xin lỗi..."
"Két..." Tân Kính Dương thắng đột ngột, trước đầu xe bị một xe hơi chặn lại. Tân Kính Dương bước xuống, mặt chuyển sắc u ám.
Tân Kiệt tới gần, nhếch mép nói: "Con trai tránh ra...!"
"Tân Kiệt...ông muốn làm gì?" Tân Kính Dương chắn trước mặt Hiếu Vân.
"Kính Dương tránh ra...Cha không làm hại con bé đâu." Dứt lời Tân Kiệt bốc điện thoại lên, gọi điện cho ai đó, khoé miệng cong lên, ánh mắt đầy ám muội.
6 tiếng lúc sau...
Khung cảnh 3 người trong sân biệt thự Khiết Gia.....
"Két..." Đoàn xe đậu dài trước đường...
"Tân Kiệt ông bày trò gì đây." Giang Thừa Tuyên bước xuống xe trừng mắt sắt lạnh cắm vào đôi mắt khiêu khích của Tân Kiệt.
Tân Kiệt quét mắt nhìn đoàn vệ sỹ sau lưng Giang Thừa Tuyên, nhếch mép nói: "Giang Thừa Tuyên...không cần tiếp đón bạn cũ đông đúc thế."
Đám vệ sỹ nhận được dấu hiệu vẫy tay của Giang Thừa Tuyên, họ lui ra xe chờ.
Tân Kính Dương níu tay Hiếu Vân muốn rời đi, nhưng súng của Tân Kiệt chỉa ngay tay đang nắm kia, anh phản ứng thả tay ra chộp lấy nòng súng, xoay ngược lại chính chủ, gằn giọng: "Lão già, ông muốn chết à."
Tân Kiệt rút súng lại, xoay chỉa vào Giang Thừa Tuyên đứng sau lưng mình, Giang Thừa Tuyên bất ngờ nhưng nhanh chóng giữa nguyên sắc mặt lạnh lùng.
Giang Thừa Tuyên hiểu rõ Tân Kiệt muốn trả thù vì anh hại chết Mẹ Ngọc Đan và xen vào gia sản Khiết Gia. Hôm nay mọi thứ nên giải quyết, ân oán cũng nên kết thúc.
"Tân Kiệt, ân oán tôi với ông, thả Ngọc Đan đi."
Tân Kiệt tỳ mũi súng vào ngực Giang Thừa Tuyên, lườm ánh mắt về đám vệ sỹ của Giang Thừa Tuyên: "Bảo chúng cút đi...!"
"Kính Dương đưa Hiếu Vân đi trước đi." Giang Thừa Tuyên nhìn Tân Kính Dương đang nắm chặt tay Hiếu Vân.
Tân Kính Dương biết mưu lược của Giang Thừa Tuyên, gật đầu ưng thuận đưa Hiếu Vân rời đi. Giang Thừa Tuyên có cảm giác có thể sẽ không còn cơ hội ôm Hiếu Vân nữa, nên chạy đến ôm chặt Hiếu Vân lần cuối.
"Pằng...!"
Đúng lúc này Tân Kiệt cước cò, đạn lau thẳng hướng đến lưng Giang Thừa Tuyên...