Vệ sỹ Khiết Gia, và vệ sỹ riêng của anh đồng thanh hỏi.
" Thiếu Gia còn Khiết lão gia thì sao?.
" Tạm thời đưa Khiết lão gia về Giang gia lo hậu sự. Khuya lắm rồi, với lão phu nhân một mình không chịu nổi cú sốc này đâu."
"Sáng mai các người hãy báo cho lão phu nhân. Giờ Khiết lão gia mất rồi các người hãy nghe lời Giang Thừa Tuyên tôi. Bảo vệ tốt cho Lão Phu nhân và tiểu thư. Họ xảy ra bất trắc gì mạn các người khó giữ." nhếch mép đe doạ. Mắt sắc lạnh nhìn từng người vệ sỹ.
Vệ sỹ đồng thanh đáp .
" Vâng thiếu gia"
" Tốt" .
Anh đứng dậy bước ra xe....
[...]
#
Biệt Thự riêng của Giang Thùa Tuyên.
" Cốc cốc"
Bước vào là thư ký kim luôn vệ sỹ ngầm của Giang Thừa Tuyên, tên anh ta là Nam Phong
" Thiếu Gia đây toàn bộ ngài cần" .
Giang Thừa Tuyên xoay ghế làm việc lại chìa tay nhận lấy bộ tài liệu trên tay Nam Phong
" Nam Phong, cậu đã sắp xếp cuộc hẹn của Cha Mẹ tôi với Khiết phu nhân chưa?"
" Dạ rồi". Trưa nay 11 giờ Khiết Phu Nhân sẽ qua Biệt Thự Ông bà Chủ Tịch. "
" Tốt"
Vừa nói tay vừa lật tài liệu. Giật mình sựng lại tại trang.
Tân Kiệt, Kim Nhã, Khiết Du học sinh xuất sắc tại trường Trung học phổ thông Xuyên Lân.
Anh chợt hiểu ra, có mối quan hệ giữa ba người này. anh nhếch môi cười nhẹ.
Lật tiếp bất ngờ thấy Tập Đoàn Khiết Thị hợp tác với Tân Thị. Khiết Thị bán cho Tân gia 35% cổ phần. Hiện cổ phần Khiết Gia nắm là 45% .. còn 20% chưa tra được người nắm.
Lão Già Tân Kiệt này quá gian xảo rồi, Khiết lão gia quá tin ông ta vậy?. chia tận 35% cổ phần, không ổn rồi. Phải nhanh chóng tìm ra người giữ 20% kia trước lão ta. Khiết thị nguy rồi, đang như rắn mất đầu.
" Giang Thừa Tuyên anh giấu cha tôi đâu rồi?".
Giọng nói to, một cô gái mặc đầm trắng muốt, kiểu đơn giản bước nhanh lại, nét khá giận dữ nhìn chầm chầm Giang Thừa Tuyên. Khiến hai người đàn ông điều giật mình.
Nam Phong nhìn sắc mặt tối sầm của Giang Thừa Tuyên vội lên tiếng.
" Thiếu gia tôi xin lỗi, tôi bất cẩn quên đóng cửa"
Giang Thừa Tuyên vẫn tay ra hiệu .
Nam Phong hiểu ý lui ra ngoài đóng cửa, anh nhìn thấy Khiết tiểu thư đang phẫn nộ. Trong lòng không an tâm nhưng cũng đành lui ra. Mong hai người họ sẽ ổn. Anh lắc đầu bất lực.
Bên trong phòng .
Hai con người đang đứng đơ nhìn nhau một hồi lâu.
Giang Thừa Tuyên xoay người kéo học tủ bỏ tài liệu trên tay vào.
Ngọc Đan siết chặt hai lòng bàn tay, mím chặt môi nhìn lưng người đàn ông trước mặt, bất ngờ đưa tay rút một con dao thái nhỏ dấu trong túi xách tiến thẳng nhắm vào lưng người đàn ông đang khom.
Nghe tiếng bước chân chạy nhanh, tiếng guốc cộp cộp lớn dần . Anh bất giác thấy có điềm, xoay lại né kịp mũi dao của cô xước trượt qua rách toạc tay áo sơ mi trắng của anh rách dài một đường.
Tay anh nhanh chóng chộp được tay cầm dao của cô bóp chặt cổ tay. Cô đau nhăn mặt, phản xạ buông dao rớt chạm sàn gạch bông láng.
Cô gái này muốn giết mình thế sao?.
" Anh buông ra., " lớn giọng .
" Buông ra cho em lấy mạng tôi à?" cười nhếch môi.
" Tên khốn nhà anh, anh buông tôi ra tôi sẽ đâm chết anh."
" Ồ em đâm chết tôi, đâm chỗ nào thế?"
Anh ta quay đầu nhìn về hướng giường ngủ. mím nhẹ môi mình.
Cô như nhận ra điều ám muội của anh ta khi thấy anh ta quay đầu nhìn giường ngủ rồi nhìn cô.
" Khốn kiếp nhà anh, đừng hù bổn tiểu thư?."
" Trước giờ Giang Thừa Tuyên tôi nổi tiếng ác ma đấy" .
" Anh ?"
Anh ta còn nhớ lần ở nhà mình, mình mắng hắn ác ma sao?
Anh buông cô ra, đứng giơ tay trên không trung nghiêng đầu ra dấu hướng về giường, nhếch môi cười, nháy mắt với cô.
" Sao tôi cho cô cơ hội được đâm tôi trên giường? "
Chợt lòng cứng rắn cô như tụt không phanh xuống không phần trăm. Chân cô rung rẫy bước lùi về sau, nhìn mắt người đàn ông trước mắt đã chuyển màu sắc lạnh u ám.
Anh ta đổi sắc mặt rồi, sẽ giết mình sao?, mình sợ nhất là chết.
Cô càng lùi anh ta càng bước tới, thoáng chốc cô bị ép vào đường cùng, tựa lưng vào cánh cửa bị đóng kín.
Anh nhanh chống đưa tay gạt chốt cửa gài lại. Cô hoản loạn trong lòng, Thân hình cao lớn trước mặt tay chống vào cửa che trọn con người nhỏ bé như cô.
Nguy rồi, không nghĩ anh ta không dễ đụng. Ngọc Đan ơi là Ngọc Đan, sống lại mà không rút kinh nghiệm gì vậy?" .
10 phút hai người nhìn nhau như tượng đá.
" Này tránh ra, anh đứng giỏi vậy 10 phút một tư thế vậy, chân tôi sắp gãy, tim ngưng đập luôn đấy". giọng gắt gỏng.
Dứt lời cô khom người chui ra khỏi anh. Bước lại nhặt dao lên cho vào túi xách, nhanh chóng phủi phủi hai bàn tay vào nhau, như đã chiến thắng cười mãn nguyện.
Anh bất ngờ độ lật mặt của cô.
Lúc nguy hiểm với một người đàn ông vậy, mà cô ấy vẫn thản nhiên được sao, Mình chỉ muốn cho cô ấy biết sự nguy hiểm khi ở riêng với một người đàn ông thôi mà.
Cô nhìn anh đang đứng thơ thẫn.
Nhưng lúc anh ta đang thơ thẩn chuồng lẹ, giữ mạng trước báo thù sau.
Cô rót rén bước qua khỏi mặt anh ta.
" Á"
Anh chộp lấy tay cô giữ lại, nét mặt lạnh lùng nói.
" Khiết lão gia tôi đã lo hậu sự rồi, cô hãy yên tâm. "
Anh ta đã lo cả trong đêm sao, giờ để ý, mắt anh ta dường như có quần thâm , chả lẻ do đêm qua không ngủ sao?, yên tâm là ý gì?.
Anh bốc điện gọi cho Nam Phong, vừa bước lại tháo chốt cửa.
" Cậu đưa Khiết tiểu thư về Khiết Gia".
Nam Phong .
" Vâng thiếu gia"
Có mặt ngay.
" Khiết tiểu thư mời" cung kính.
Cô nhìn mặt anh hỏi.
" Anh tha cho tôi"
" Ừ" phất tay xoay lưng bước lại giường.
Ngọc Đan khó hiểu, nhưng cũng không làm gì được, thuận theo ý bỏ về.
Trên xe chạy được 20 phút. Nam Phong nhìn qua gương thấy Ngọc Đan đang có vẻ đờ đẫn nghĩ ngợi.
Anh lên tiếng.
"Khiết tiểu thư không nên bốc đồng nữa, sẽ gây rắc rối cho thiếu gia".
Cô giật mình nhìn vô gương.
" Hứ anh có ý gì?" .
" Biết ít tốt hơn cho Khiết Gia"
" Anh nói gì nói đại ra, lấp lửng giống tên khốn đó thế? . "
Nam Phong sửng sờ. Cô tiểu thư này trẻ con thế, gan cũng lớn, dám chửi cả Thừa Tuyên.
Tiếng xe thắng gấp." Két".
Ngọc Đan nhàu về trước mất thăng bằng.
" Anh?" cô gằng giọng bực bội.
Nam Phong nhếch môi cười,bước xuống xe mở cửa mời cô xuống .
" Khiết tiểu thư tự vào nhé! "
Anh nhanh chóng lên xe phóng đi.
Bỏ lại Ngọc Đan tức tối, đá chân cái gãy cha gót giày.
Cô vừa bước vừa lẫm bẫm.
"Ây, Giang Thừa Tuyên người hắn tuyển đúc khuôn từ hắn ra à, kiệm lời thế.".....
#
Giang Thừa Tuyên nằm trên giường ngẫm nghĩ, tay thò vào túi lấy mảnh giấy lắm lem vệt đen của máu khô ra, mà anh đã lấy ra đọc từ túi quần âu đầy máu của mình tối qua, giơ lên không trung nhìn, mím chặt môi.
Nói lẫm bẩm một mình " Bác trai hãy yên tâm, con sẽ bảo vệ tốt cho Ngọc Đan và Bác gái rồi luôn cả cơ nghiệp Khiết Gia. .
Anh bật dậy xếp nhỏ mảnh giấy cất vào hộp gỗ cất vào tủ áo.
"Ngọc Đan tạm thời anh chưa thể cho em biết mọi thứ. Cô ấy với tính tình lúc nãy chắc chắc sẽ tìm tới nhà Tân Kiệt báo thù, lão cáo già đó sẽ nuốt chửng cả Khiết Gia nhanh chóng"
Bước lại giường ngã lưng. Ngủ cái đã, mình quá mệt mỏi rồi ....
#
Khung cảnh ba người ngồi uống nước trà ở phòng khách Giang Gia.
Giang Lục Kỳ, Nhạt Mai cha mẹ Giang Thừa Tuyên.
Nhạt Mai ngồi cạnh ôm lấy Kim Nhã an ủi.
" Kim Nhã em nên nén đau buồn, hậu sự của Khiết Du con trai chị nó đã lo chu toàn rồi".
" Chị ơi sao gia đình em lại ra nông nỗi này, huhu!"
Nhạt Mai nhìn Giang Lục Kỳ nét mặt cả hai bất lực.
" Kim Nhã em hãy nén đau thương, anh chị cần nói chuyện quan trọng với em. "
Kim Nhã bừng tĩnh lau nước mắt.
" Quan trọng ? "
" Con trai anh chị nó có mặt tại hiện trường đầy máu" .
Kim Nhã lên cơn kích động như sét đánh bên tai. "Nghĩa là ?"
" Em bình tĩnh đi Thừa Tuyên nó đã điều tra rõ, và cũng nói nó không giết Khiết Du."
Nhạt Mai xoa xoa lưng Kim nhã đã bình tĩnh lại, bà nói tiếp.
" Thừa Tuyên nó cho mời em đến đây thứ nhất báo Khiết Du đã được hậu sự tốt.Thứ hai làm tiến hành hôn lễ cho hai đứa".
Kim Nhã nghĩ cha con gái mới mất thì sao tiến hành hỷ sự được. Họ muốn làm gì đây? . lẻ nào?.
" Em đang nghĩ anh chị vì Gia sản Khiết Gia đúng không? "
Kim Nhã ấp úng.
" ờ . .. em..!"
Giang Lục Kỳ lên tiếng phân trần.
"Em quên giao tình hai gia đình bấy lâu à. Anh đầu tư về dự án hưởng lợi nhuận phần trăm. Khiết Du từng ngỏ ý chia cổ phần Khiết thị anh đã từ chối mà."
Kim Nhã xâu chuỗi lại thấy họ nói đúng, với sức mạnh Giang gia muốn thì đã nuốt Khiết Gia mình lâu rồi.
" Nhưng mà"
" Em khoang từ chối, Thằng con anh không biết nó muốn làm gì nhưng nó nói Tân Kiệt không đáng tin, mà con trai hắn đang hẹn hò với con gái em ".
Giang Lục Kỳ vừa nói vừa đẩy tách trà mới rót trên bàn mời Kim nhã.
" Em uống đi cho bình tĩnh"
Giang Lục Kỳ thấy Kim Nhã bình tĩnh nên nói tiếp .
" Em nên biết hiện giờ Khiết thị đang cần người ngồi vào ghế chủ tịch"
Kim Nhã bỗng nhớ lại câu nói của Tân Kiệt trong đám cưới của bà và Khiết Du, kèm nụ cười tà ý bên tai cô " Hôm nay Khiết Du có được em, rồi tôi sẽ có được cả em và Gia sản của nó".
Không lẽ nào, Anh ta đã mưu đồ từ lâu.
" Danh chính ngôn thuận ngồi vào nhất là một người đàn ông tài giỏi chứ không thể là phụ nữ như em và con gái em, Tránh việc Tân Kiệt dựa vào 35% cổ phần, thâu thêm 45% của chồng em đang nắm thì Khiết Gia nằm gọn trong tay hắn."
" Anh nói cái gì?. 35% cổ phần sao?. Sao em không nghe Khiết Du nói?."
" Anh không xen vào đời tư gia đình em nhưng trong một lần Khiết Du với anh uống rượu ở quán rượu, nó đã thổ lộ là đưa thư dùm Tân Kiệt, em hiểu lầm, và Khiết Du cũng bắt đầu yêu em không rút ra được. Nên sau này nó áy náy cắt 35% cổ phần chia cho Tân Kiệt. "
Kim Nhã như ngã quỵ bà không ngờ thư kia của Tân Kiệt. Trách bản thân không hiểu ý câu nói trong đám cưới bà.
Giang Lục Kỳ chìa tay đặt lên bàn giấy điều tra Cổ phần Tập Đoàn Khiết Thị.
" Em xem đi"
Kim Nhã cầm lên xem, sững sờ chỗ 20% chưa tìm ra.
" Anh điều tra Khiết Thị?"
Nhạt Mai lên tiếng
" Anh chị xin lỗi việc tự ý này."
Giang Lục Kỳ tiếp lời vợ.
" Em xem kỹ rồi chứ, Khiết Thị đang rất nguy, 20% kia còn là ẩn số. Nếu con gái em gả cho Thừa Tuyên, nó danh chính ngôn thuận ngồi vào ghế chủ tịch, năng lực điều hành với tiếng tâm của Giang Thị không ai dám nổi dậy em hiểu không ?. rồi âm thầm điều tra người nắm 20% kia ".
Kim nhã suy nghĩ thấy đúng chỉ thế lực Giang Gia mới cứu được cơ nghiệp của chồng bà, Giang Thừa Tuyên nó cũng mến Ngọc Đan từ nhỏ. Bà gật đầu.
" Được rồi, mong đây là quyết định đúng đắng của em."
Nhạt Mai và Giang Lục Kỳ nhìn nhau mừng. Ông bà đã thay con trai thuyết phục được mẹ của Ngọc Đan theo lời dặn.
Nhạt Mai vỗ vai Kim Nhã an ủi.
" Em hãy yên tâm"
" Vậy em xin phép về" .
" Được rồi, anh chị cho người đưa em về."
" Được, em cảm ơn!" .