Viết vội di thư ngắn gọn trước trút hơi thở tàn của mình, ông đã kịp đưa di thư dính đẫm máu của mình vào sâu trong túi quần âu của Giang Thừa Tuyên, Tay ông cũng lem đầy dòng máu tươi đang chảy từ ngực men theo cánh tay. Ông ngã ngửa cạnh Giang Thừa Tuyên, tay đẫm máu gác lên người Giang Thừa Tuyên....
[....]
" Mẹ đã hơn 22 giờ tối rồi sao mẹ chưa ngủ nữa?"
Ngọc Đan bước từ trên lầu xuống thấy mẹ cô đang ngồi trên Sofa phòng khách.
Tay đang cầm điện thoại di động, nghe cuộc gọi từ ai đó. Rồi bỗng không giữ được bình tĩnh, đánh rơi điện thoại xuống sàn.
Bước lại gần thấy mẹ cô đang khóc, lệ còn động trên khoé mắt nhìn cô.
Ngọc Đan thấy có điềm gì đó, vội lấy khăn giấy lau nước mắt cho mẹ cô .
" Mẹ, bĩnh tĩnh nói con nghe?" .
Mẹ cô run rẫy, nói lấp lững. " Cha con.." rồi ngất đi.
Sau đó ngoài cửa một đám người mặc âu phục đen tiến vào, họ cung kính chào cô.
" Tiểu thư mời đi theo chúng tôi gấp ạ!"
" Các người là.. là ai .. ? "
"Chúng tôi là vệ sỹ bí mật của Khiết Gia !"
" Cha tôi đang ở đâu? "
" Chúng tôi vừa nhận được tin của Lão gia.Giờ tiểu thư cùng chúng tôi đến đó."
Ngọc Đan lo lắng nhìn mẹ mình đang nằm trên Sofa.
" Nhưng mẹ tôi"
" Tiểu thư cứ đi, phu nhân có tôi chăm sóc".
Vú Mai bước trong bếp ra trấn an cô, rồi ngồi xuống đỡ Mẹ cô. Cô yên tâm rời đi cùng vệ sỹ....
[....]#
Hai xe chở đoàn người vệ sỹ và cô dừng lại trước một nhà sách bỏ hoan, họ nói với nhau.
" Chính là đây"
" Đúng là địa chỉ tên ẩn danh kia gọi nói. "
"Được rồi vào thôi"
"Tiểu thư mời." đồng thanh mời.
" Cạch"
Họ đẩy cửa vào.
Ngọc Đan sững sờ thấy những vệt máu đang dần khô trên sàn, cô giật mình lùi về sau.
Lấy lại bình tỉnh tiến từng bước chân lại gần. Sửng sốt cảnh tượng trước mắt. Cha của cô be bét máu trên bộ âu phục. Cô nhìn trên ngực ông bị đâm một con dao, máu đang dần ngưng đọng, tụ đông lại, chắc cha cô chết cách đây 1 tiếng đồ hồ.
Cô ngã quỵ trước cảnh trước mắt.
Cô vội ôm chầm cố đỡ cha cô dậy nhưng sức lực yếu ớt của cô đỡ không nỗi một người to lớn lại còn nằm bất động thì càng nặng hơn.
Một anh vệ sỹ nhanh chân bước lại đỡ cha cô dậy, rùi lui ra. Cô ôm cha mình thật chặt gào khóc thảm thương.
"cha ơi,.. cha ơi, huhu! "
Lúc này người đàn ông bên cạnh người cũng đầy máu, hồi tỉnh, tay đưa ra sau gáy xoa vị trí khi nảy bị đánh khá đau, dần mở mắt ra. Anh ta giật mình, thấy Ngọc Đan ôm cha khóc, nhìn lại người mình đầy máu.
Không kịp nghĩ gì thêm, anh gượng ngồi dậy đưa tay chạm những giọt nước mắt trào ra trên khoé mi Ngọc Đan.
Ngọc Đan giật mình nhìn thấy Giang Thừa Tuyên. Lúc Cô bước vào chú ý cha mình mà quên đi người nằm bên cạnh.
" Anh.. Giang Thừa Tuyên..là anh sao? " nhìn ánh mắt câm phẫn.
" Ngọc Đan em nghe tôi nói chuyện này.."
" Anh im đi, chỉ có anh ở đây cùng cha tôi, người anh còn đầy máu kìa. "
Cô gằng giọng , cuốn họng cô như nghẹn lại vì tiếng nấc do khóc nhiều.
Giang Thừa Tuyên thấy cô đang kích động vì cha mất, anh không giải thích thêm.
Ngầm cắt ghép sự việc từ nhà hàng theo lão già Tân Kiệt tới đây rồi sơ ý bị đánh ngất. Nhìn người mình toàn máu có khô có ướt, hiểu cha Ngọc Đan mới chết đây không lâu.
Anh mím chặt môi, siết chặt nắm đấm. Lão già Tân Kiệt đã bày trò này, tôi sẽ không để ông yên đâu.
Anh muốn đưa tay để an ủi Ngọc Đan thì khựng lại giữa không trung vì từ ngoài là vệ sỹ riêng của anh cũng đã đến. Họ tiếng lại gần nhìn thấy cảnh tượng của Ngọc Đan rồi quay qua nhìn Giang Thừa Tuyên ánh mắt hỏi ý.
"Thiếu gia, chuyện này?"
Giang Thừa Tuyên biết sự việc trước mắt Ngọc Đan này anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà rửa hết thì cô cũng không tin.
Anh thấy có vệ sỹ riêng của cô, nên cũng an tâm muốn rời đi.
Vệ sỹ của anh bước lại đỡ anh đứng dậy.
Anh vừa đặt chân bước được một bước thì nghe Ngọc Đan lên tiếng.
" Giang Thừa Tuyên, anh giết cha tôi rồi muốn đi bình yên vậy à!" giọng đầy phẫn nộ.
Cô xông tới quất anh tới tấp bằng dây thừng cô nhặt dưới sàn.
Anh đứng im chịu toàn bộ phẫn nộ mà Ngọc Đan quất lên người anh không chút thương tiếc.
Vệ sỹ hai bên lên tiếng.
" Thiếu gia"
" Tiểu Thư"
Vệ sỹ của cả hai không biết phải thế nào họ tiến tới bị anh giơ tay lên cao ra dấu không cần.
Sau một hồi vừa khóc vừa đánh Ngọc Đan kiệt sức ngất xỉu. Anh kịp thời đỡ cô vào lòng anh, bế cô lên xe, đặt nhẹ nhàng xuống băng ghế sau xe.
Sau đó quay vào cõng Cha Ngọc Đan trên lưng, bước khó khăn vì toàn thân anh bị cô quất khá mạnh vết roi đã rướm máu, cảm giác đau đã lan truyền hết cơ thể.
" Thiếu Gia ngài để tôi"
Vệ sỹ muốn giúp nhưng anh trừng mắt sắc lạnh không cho.
Anh cõng cha Ngọc Đan với lòng đầy tôn kính,
Mong Bác trai được an nghỉ, con nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Bác trai, con sẽ chăm sóc cho Bác gái và Ngọc Đan.
Từ nhỏ cha mẹ Ngọc Đan đã rất thương yêu anh, mỗi lần Gia đình anh đến nhà họ điều rất ân cần tiếp đón. Công việc hợp tác làm ăn giữa hai bên rất phát triển.
Anh đặt cha Ngọc Đan vào xe vệ sỹ, đoàn xe xuất phát hướng về biệt thự Khiết Gia....
#
Tới nơi, anh bế cô vào phòng của cô, đặt xuống giường hôn lên trán cô.
Anh đưa tay chạm vào nút áo sơ mi của cô.
Vú Mai bước vào trong thấy liền nói.
" Giang thiếu gia, việc đó để tôi"
Anh tính tháo nút, thay đồ cho cô mà quên nam nữ thụ thụ bất thân. Anh quá bất cẩn mãi nghĩ đồ dính máu me cần thay liền cho cô.
Anh đứng dậy nhường vị trí ngồi cho Vú Mai.
Bước ra không quên dặn dò Vú Mai.
" Ngọc Đan có gì hãy gọi ngay cho tôi?" giọng nói đầy sự lạnh lẽo.
Khiến bà Vú Mai kinh sợ, run giọng đáp trả.
"Vâng Giang thiếu gia. "
Anh bước thẳng ra khỏi phòng...
Xuống Lầu
Vệ sỹ Khiết Gia, và vệ sỹ riêng của anh đồng thanh hỏi.
" Thiếu Gia còn Khiết lão gia thì sao?.
" Tạm thời đưa Khiết lão gia về Giang gia lo hậu sự. Khuya lắm rồi, với lão phu nhân một mình không chịu nổi cú sốc này đâu."
"Sáng mai các người hãy báo cho lão phu nhân. Giờ Khiết lão gia mất rồi các người hãy nghe lời Giang Thừa Tuyên tôi. Bảo vệ tốt cho Lão Phu nhân và tiểu thư. Họ xảy ra bất trắc gì mạn các người khó giữ." nhếch mép đe doạ. Mắt sắc lạnh nhìn từng người vệ sỹ.
Vệ sỹ đồng thanh đáp .
" Vâng thiếu gia"
" Tốt" .
Anh đứng dậy bước ra xe....