Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 208: Đường Thiên Thái




Bên bờ hồ, một đứa bé ba bốn tuổi không ngừng quơ quơ kiếm gỗ, trên mặt đứa bé thỉnh thoảng có mồ hôi chảy xuống.



“Đường Thiên Thái, ngươi ở đây làm gì? A, có phải ngươi biết mấy tỷ tỷ sau khi trở về sẽ tắm ở đây nên muốn nhìn lén đúng không, tuổi nhỏ không chịu học hành tu luyện, chỉ biết học theo tính xấu của anh ngươi, tiểu sắc quỷ.” Một đứa nhóc năm sáu tuổi dẫn theo bốn người hầu nhỏ xuất hiện bên cạnh đứa bé, hung tợn nói.



“Đường Thiên Cực, ngươi nói bậy, ngươi mới học không giỏi ấy.” Đường Thiên Thái tức giận nói.



“Hừ, ta nói bậy? Ca ca ngươi vì có tâm tư xấu xa với Doãn tiểu thư mới bị đuổi ra khỏi gia tộc.” Đường Thiên Cực cao ngạo nói.



Đường Thiên Thái đỏ mặt: “Mới không phải như vậy, ca ta mới không không có ý đó với nha đầu kia, ca ta coi thường nàng ta, nàng ta vì quá tức giận nên mới oan uổng ca ta, ca ta bị oan.”



Đường Thiên Cực chống nạnh, đắc ý nói: “Đường Thiên Thái, ngươi giỏi nói đùa thật đấy, Doãn tiểu thư sẽ nói dối oan uổng tên ca phế vật của ngươi à, ca ngươi là đại phế vật, ngươi là tiểu phế vật, huynh đệ phế vậy.”



Đường Thiên Thái trừng Đường Thiên Cực, Đường Thiên Cực xắn tay áo, căm hận nói: “Tiểu phế vật, ngươi còn dám trừng ta à, ta phải moi mắt ngươi ra.”



Nghe Đường Thiên Cực nói vậy, biểu tình Đường Thiên Thái có chút hoảng sợ.



Đường Thiên Cực chạy tới chỗ Đường Thiên Thái, còn chưa được mấy bước đã trẹo chân ngã rạp xuống đất.



Năm viên châu màu vàng bay tới đập vào ót đám nhóc, tất cả đồng thoạt ngất đi.



Lâu Vũ cùng Thiên Diệp cùng bước ra, nhìn đứa nhỏ gầy yếu, Lâu Vũ hỏi: “Chính là nó à?”



Thiên Diệp gật đầu: “Đúng vậy.”



“Nhìn gầy thực a!” Lâu Vũ nhíu mày.



Thiên Diệp híp mắt, thở dài: “Đúng vậy.” Dựa theo ký ức của nguyên chủ, đứa đệ đệ này đã được năm tuổi, thế nhưng gầy yếu đến đáng thương, thoạt nhìn hệt như chỉ mới ba bốn tuổi.



Nghe thấy âm thanh Thiên Diệp liền ô oa khóc lớn: “Ca.”



Thiên Diệp xoa đầu đứa bé, an ủi: “Tiểu Thái không khóc, khóc sẽ không soái a.”



Đứa bé ôm lấy đùi Thiên Diệp, khóc thảm thương hệt như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ.



Lâu Vũ cau mày: “Tiểu Thái, sao lại đặt cái tên tồi như vậy chứ.”



Thiên Diệp nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Lúc Tiểu Thái được sinh ra, kinh mạch bị ứ tắt, phụ thân liền thuận miệng đặt cái tên như vậy.”



“Thực vô trách nhiệm.”



“Cha ta có gần trăm đứa con trai, tên dễ nghe bị đặt hết rồi a! Đi nhanh thôi, đây là lãnh địa Đường gia, cẩn thận có người tới.”



Lâu Vũ gật đầu, nhanh chóng cùng Thiên Diệp cùng Tiểu Thái rời đi.



Lâu Vũ cùng Thiên Diệp vừa mới rời đi, một nam một nữ liền xuất hiện.



Đường Thiên Minh cau mày, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu Thái không thấy.”



Doãn Nhu Hân hít sâu một hơi, nhắm mắt lại: “Xem ra Đường Thiên Diệp thực sự đã trở lại.”



“Trở lại thì trở lại, một tên phế vật như hắn mang theo một tiểu phế vật thì có thể làm nên chuyện gì chứ?” Đường Thiên Minh lơ đễnh nói.



Doãn Nhu Hân cau mày, ánh mắt có chút thâm thúy nhìn Đường thiên Minh: “Ngươi chắc chắn Đường Thiên Diệp không có cơ hội trở mình?”





Sắc mặt Đường Thiên Minh có chút âm trầm, sau đó cười gượng nói: “Đương nhiên.”



Nhìn năm đứa nhỏ đang hôn mê, Đường Thiên Minh nhất thời giận dữ: “Phòng thủ của gia tộc cũng quá yếu đi, để kẻ lai lịch bất minh lọt nào, nếu xảy ra chuyện gì làm sao?”



****



Học viện Thiên Hà.



Đường Thiên Thái ôm chén, từng ngụm từng ngụm ngấu nghiến ăn cơm.



“Chậm thôi chậm thôi, vẫn còn nhiều lắm, đừng ăn nhanh như vậy, coi chừng nghẹn.” Tô Vinh vỗ vỗ lưng Đường Thiên Thái nói.



Ánh mắt Đường Thiên Thái sáng ngời, gương mặt nhỏ nhắn có chút ửng đỏ.



Tô Vinh nhìn Thiên Diệp, có chút nghi ngờ hỏi: “Ngươi nhặt đứa nhỏ này ở đâu về vậy?”



Thiên Diệp nhún vai: “Không phải nhặt, là đệ đệ ta.”




Tô Vinh kinh ngạc hỏi: “Là người Đường gia à?”



Thiên Diệp gật đầu: “Đúng vậy!”



Tô Vinh nhíu mày: “Ngươi dẫn nó đi như vậy, Đường gia không phát hiện à?”



Đường Thiên Thái lập tức khẩn trương: “Đừng đuổi ta đi, gia tộc không quản ta, bọn họ không phát hiện đâu.”



Tô Vinh xoa xoa đầu Đường Thiên Thái: “Không ai đuổi ngươi đi đâu, yên tâm.”



Thiên Diệp sờ cằm: “Tộc trưởng trong tộc có lẽ không chú ý tới Tiểu Thái, thế nhưng huynh đệ trong tộc thì không nhất định, chốc nữa bảo Mạc Phi dịch dung cho nó.”



Tô Vinh gật đầu: “Hảo.”



Thiên Diệp khoác tay lên vai Tiểu Thái, chỉ về phía Tô Vinh nói: “Tiểu Thái, sau này gọi hắn là đại tẩu.”



Đường Thiên Thái ngoan ngoãn hướng Tô Vinh gọi một tiếng: “Đại tẩu.”



Thiên Diệp đắc ý cười ha hả, Tô Vinh bất đắc dĩ trừng Thiên Diệp.



Đường Thiên Thái kéo ống tay áo Thiên Diệp, nhỏ giọng hỏi: “Ca, hắn là nữ à?”



Thiên Diệp lắc đầu: “Nam a!”



Ánh mắt Đường Thiên Thái sáng ngời: “Ca, anh thích nam sao?”



Thiên Diệp gật đầu: “Đúng vậy!”



“Thực tốt a!” Đường Thiên Thái vui sướng nói.



“Tốt?” Thiên Diệp khó hiểu.



Đường Thiên Thái phồng má: “Bọn họ nói ca có tâm tư xấu xa với Doãn tiểu thư, ta biết nhất định không phải như vậy.”




“Dĩ nhiên không phải như vậy, Doãn nha đầu kia dữ như vậy, bạo lực như vậy, cưới nàng về hợp như thả một con cọp trong nhà, nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi. Việc gì phải tự tìm phiền toái cho mình chứ.” Thiên Diệp sợ hãi nói.



Đường Thiên Thái không ngừng gật đầu, phụ họa: “Nha đầu kia vừa hung dữ vừa xấu xa!”



Mạc Phi đẩy cửa tiến vào: “Là đứa bé này à?”



Thiên Diệp gật đầu: “Đúng vậy.”



Mạc Phi nắm tay Đường Thiên Thái dò xét, Đường Thiên Thái có chút hoảng sợ rụt lại.



Tô Vinh đè lại bả vai Đường Thiên Thái: “Đừng sợ.”



Đường Thiên Thái trừng mắt, chậm rãi trấn định lại.



“Sao thế?” Thiên Diệp hỏi.



Mạc Phi cau mày: “Kinh mạch bế tắc nghiêm trọng, tình huống của nó…”



“Thế nào?”



Mạc Phi nhún vai: “Tình huống của nó không giống bẩm sinh.”



Thiên Diệp trợn to mắt: “Phi Phi, ý ngươi là kinh mạch Tiểu Thái bị bế tắc là vì có người hại?”



Mạc Phi gật đầu: “Có khả năng này.”



Thiên Diệp nhìn Mạc Phi, dè dặt hỏi: “Có thể cứu chữa không?”



Mạc Phi gật đầu: “Có thể thử dược tề thông mạch.”



Thiên Diệp híp mắt: “Cái này ngươi quyết định đi.”



Mạc Phi gật đầu: “Được.”



Đường Thiên Thái ở lại ký túc xá học viện Thiên Hà, biết trong ký túc xá nhóm Mạc Phi xuất hiện một đứa nhỏ, Trần Thiên Hà chỉ cười một tiếng, không nói gì nhiều.




****



“Mạc sư đệ, không xong, không xong…” Một học viên vội vàng chạy tới.



Mạc Phi đang xem sách, nghe vậy thì ngẩng đầu: “Không xong? Cái gì không xong?”



“Bên ngoài có người khiêu chiến.” Học viên nói.



Mạc Phi gật đầu: “Kệ đi.”



“Thế nhưng đối phương mắng rất khó nghe.” Người nọ xoắn suýt nói.



Mạc Phi lơ đểnh nói: “Khó nghe cũng kệ đi.”



Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Mạc Phi, người nọ có chút nhăn nhó chạy đi.




Tiểu Thái đeo mặt nạ hổ từ bên ngoài chạy trở lại.



“Tiểu Thái, ngươi chạy đi đâu chơi đó? Không thể chạy loạn, biết không?” Mạc Phi nghiêm túc nói.



Đường Thiên Thái bỉu môi: “Không phải a ca, bên ngoài có rất nhiều người.”



Mạc Phi gật đầu, thở dài: “Ta biết, giỏi quá dễ chiêu họa a! Càng nhiều người thì chênh lệch lại càng lớn a!”



Ánh mắt Đường Thiên Thái sáng long lanh: “Phi Phi ca, có thiệt nhiều người đang mắng ở ngoài cổng a.”



Mạc Phi nghiêng đầu, hăng hái nói: “Ô, vậy à, bọn họ mắng cái gì?”



Đường Thiên Thái bỉu môi: “Bọn họ chửi quỷ nhát gan, rùa đen rúc đầu, phế vật…”



“Chậc chậc… thực không có ý sáng tạo gì cả, mắng người tục tằng.” Mạc Phi có chút khinh thường nói.



Đường Thiên Thái có chút không hiểu: “Phi Phi ca, sao ngươi lại không ra ứng chiến.”



Mạc Phi bỉu môi: “Ứng chiến cũng đâu được trả tiền, thắng cũng không có lợi lộc gì, thua thì mất mặt, việc gì phải ứng chiến chứ.”



Đường thiên Thái gãi đầu, có chút suy nghĩ nói: “Hóa ra là vậy a! Nhưng mà…”



“Nhưng mà cái gì?” Mạc Phi hỏi.



Tiểu Thái có chút mất hứng nói: “Nhưng mà… rất mất mặt.”



Mạc Phi lơ đễnh cười một tiếng: “Không sao, da mặt ca dày lắm.”



Đường Thiên Thái: “…”



Đám người Triệu Vô Tâm của học viện Tinh Thần ở cổng khiêu chiến mắng chửi suốt một tiếng nhưng không có ai ra, sau đó liền cao ngạo rời đi.



Sau khi đám người kia rời đi, vô số lời đồn đãi được lan truyền ra ngoài.



Rất nhanh nhóm học viên của các học viện chung quanh đều biết lần này viện trưởng Thiên Hà đã thu nhận sáu tên giá áo túi cơm.



Không ít người hâm mộ sáu bọn họ vận khí tốt, có rất nhiều người thầm hối hận năm nay đã không tới lều của viện trưởng Thiên Hà thử vận may.



“Tề sư đệ, ngươi cũng thật là, khi ấy sao lại bảo bọn họ tới chỗ viện trưởng khảo hạch chứ?”



Biểu tình Tề thiếu niên xoắn xuýt: “Ta cũng không biết đám người này vừa tới liền được viện trưởng thu nhận a!”



“Viện trưởng cũng thật là, thu nhận một đám quỷ nhát gan, tên Triệu Vô Tâm kia cũng không mạnh gì, ta cũng có thể đối phó cũng được, thế mà đám người kia lại chết nhát không dám ló mặt.”



“Ba năm nay không có ai tìm tới bái sư, viện trưởng đại khái là sốt ruột quá nhận bừa.



“Sốt ruột cũng không thể tìm đám quỷ nhát gan làm đồ đệ a! Bọn họ làm rùa đen rút đầu không ngại mất mặt nhưng chúng ta thì ngại a.”



“Sáu người kia định lực tốt thật, bị mắng đến vậy mà vẫn thờ ơ được.”



“Không có thực lực, định lực dĩ nhiên là tốt rồi.”