Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 207: Sau Khi Đi Nhầm Cửa




“Hóa ra là đi nhầm, hèn chi cứ thấy lão đầu này là lạ.” Thiên Diệp nhỏ giọng lẩm bẩm.



Lâu Vũ phòng bị nhìn béo lão đầu: “Chúng ta đi nhanh đi.”



Béo lão đầu cười lạnh: “Đi, muốn đi đâu? Không nghe người ta nói vào dễ ra khó sao?”



Thiên Diệp cũng đề phòng: “Này, ngươi đừng xằng bậy a!”



Béo lão đầu hừ lạnh một tiếng, tinh nguyên lực vô thức trói buộc đám Lâu Vũ.



Lâu Vũ kinh ngạc phát hiện thân thể mình bị một sợi dây thừng vô hình trói buộc, không thể động đậy, tình trạng của đám Thiên Diệp cũng tương tự.



Mạc Phi lòng nóng như lửa đốt đứng bên ngoài: “Xảy ra chuyện gì vậy, sao còn chưa chịu ra?”



Trịnh Huyên nhíu mày: “Có phải trúng ám toán không?”



“Có thể! Làm sao bây giờ?”



“Ầm ầm.” Hai tiếng nổ trước sau truyền ra ngoài.



Bên trong lều, béo lão đầu cười híp mắt nhìn Lâu Vũ cùng Thiên Diệp: “Không tệ, không tệ, thật không tệ, có thể thoát khỏi tinh nguyên tỏa của ta, thực lực không tệ a!”



Lâu Vũ cau mày, có chút tức giận: “Không phải đi nhầm cửa sao? Tiền bối việc gì phải làm vậy chứ?”



Béo lão đầu hừ lạnh, cao ngạo nói: “Các ngươi biết ta là ai không?”



Thiên Diệp trừng mắt, dè dặt hỏi: “Ngài là ai?”



“…ngay cả ta là ai mà cũng không biết, ta thấy các ngươi đúng là thiếu đánh mà.”



Thiên Diệp: “…” Ai nha, lão quỷ này còn thiếu đánh hơn mình.



Một bàn tay to mạnh mẽ hướng Thiên Diệp nhấn xuống, tay Thiên Diệp hóa thành tay hoàng kim, ‘đùng’ một tiếng hai chưởng va chạm với nhau, Thiên Diệp cảm thấy tay mình tê rần.



Béo lão đầu lại đập một chưởng về phía Thiên Diệp, Thiên Diệp bị đánh bay xuống đất, lăn mấy vòng.



Lâu Vũ nhướng mày, lôi nguyên lực ngưng kết thành một khẩu súng trên tay Lâu Vũ, Lâu Vũ giơ súng hướng về phía đầu lão đầu.



Béo lão đầu cười híp mắt, bộ dáng thong dong.



Súng lôi nguyên bị béo lão đầu dùng một quyền đánh thành mảnh vụn, Lâu Vũ bị đánh lùi ra vài bước.



Lâu Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn lão đầu, sắc mặt dữ tợn, lão đầu tiếp tục tung một cước đá bay Lâu Vũ.



Mạc Phi thả ra tinh thần lực dò xét vào bên trong lều.



Bên trong, lão đầu cảm nhận được tinh thần lực xông vào, lập tức nhíu mày cười ha hả: “Ô, tinh thần lực thực mạnh mẽ a! Tuyệt đối là hạt giống tốt.”



Bên ngoài lều, Trịnh Huyên nhíu mày, nhìn Mạc Phi nói: “Ta chờ không được, vào trong xem thế nào.”



“Đừng đi, ngươi làm vậy khác nào đưa dê vào miệng cọp a!” Mạc Phi quát lớn.



Béo lão đầu thấy Trịnh Huyên đi vào thì mừng rỡ: “Lại thêm một nhóc tới cửa.”



Thấy Lâu Vũ cùng Thiên Diệp nằm dưới đất, không nói tiếng nào lập tức siết chặt nắm tay đánh về phía lão giả.



Béo lão đầu nâng tay, một chưởng chụp Trịnh Huyên ngã xuống đất.



Lúc Mạc Phi tiến vào thấy đám người ngã trái ngã phải bên trong thì khiếp sợ nhìn béo lão đầu.



Béo lão đầu cười ha hả nhìn Mạc Phi: “Ô, lại thêm một nhóc nữa, ngươi có muốn luyện một chút không?”



Mạc Phi vội vàng lắc đầu, hoảng sợ nói: “Không cần, không cần, thầy bói nói gần nhất ta không thích hợp động võ, bằng không dễ hư thận lắm, hậu quả rất nghiêm trọng.”



“…hậu quả rất nghiêm trọng thì không nên động võ a!”



Mạc Phi gật gù liên tục, vẻ mặt buồn rầu hoảng sợ: “Đúng vậy, đúng vậy! Ngươi đừng đánh ta a! Ta nhất định chịu không nổi.”



Béo lão đầu nhìn dáng vẻ co ro khúm núm của Mạc Phi, tức giận mắng: “Không có tiền đồ.”




****



Học viện Tinh Thần.



“Hiệu trưởng, lão đầu bên học viện Thiên Hà năm nay đã thu được sáu đồ đệ.”



“Cái gì? Sáu? Nhiều vậy à?”



“Đúng vậy! Hiệu trưởng, thực sự là sáu người, trước kia nói gì mà thà ít mà tốt, kén cá chọn canh đuổi hết đám thiên tài đi, suốt ba năm nay căn bản khọng có ai dám tới xin bái sư, những năm nay học viện Thiên Hà không xuất hiện học viên nào xuất sắc, đại khái là quá nóng nảy nên ai tới cũng thu nhận.”



Viện trưởng học viện Tinh Thần Nhiếp Hưng Hải lắc đầu: “Lão đầu kia không phải người như vậy, có khi nào cả sáu người đó đều là thiên tài không?”



“Đâu ra nhiều thiên tài như vậy chứ, thập đại mỹ nữ đều báo danh vào học viện chúng ta, số thiên tài cũng dồn hết qua đây, ta đã hỏi thăm một chút, sáu học viên kia bị lừa nên mới tiến tới chỗ lão đầu Thiên Hà kia bái sư.”



“Bị lừa?” Nhiếp Hưng Hải có chút quái dị nói.



“Đúng vậy! Học viên khảo nghiệm đã bảo bọn họ tới chiếc lều màu vàng của lão Thiên Hà tiến hành vòng khảo sát thứ ba, kết quả bọn họ đi thật.”



Nhiếp Hưng Hải híp mắt: “Với sự hiểu biết của ta, hắn không phải người chọn bừa đâu, bảo người thăm dò mấy học viên kia.”



****



Học viện Thiên Hà.



“Viện trưởng, ngài thu một lần sáu đồ đệ, có phải hơi nhiều không?” Đạo sư chủ nhiệm Chu Hạc xoắn xuýt nói.



Béo lão đầu ôm ly trà, lười biếng nói: “Nhiều? Không nhiều a! Chỉ có sáu người thôi, thiên tài mà ngại nhiều sao?”



“Hiệu trưởng, trước kia không phải người nói thà ít mà tố tsao?” Chu Hạc đen mặt.



“Đúng vậy! Bây giờ ta vẫn nghĩ như vậy.”



Chu Hạc nhíu mày: “Kia cả sáu người kia đều là thiên tài sao?”




Béo lão đầu thở dài: “Ta vốn chỉ muốn thu nhận ba đứa thôi. Thế nhưng sáu đứa nó kỳ thực là ba cặp bạn lữ, ta nghĩ thôi lỡ thu thì thu hết, thật ra ba người còn lại tư chất cũng rất tốt, chỉ là so ra thì kém ba người kia một chút mà thôi.”



Chu Hạc nhìn béo lão đầu, có chút khó xử: “Viện trưởng, mấy năm trước ngươi từ chối không chịu thu nhận không ít người, sau đó đám người kia liền gia nhập các học viện khác, giờ ngài thu một lúc sáu người, khó tránh đám người kia sẽ tới khiêu chiến, ngươi xem…”



Béo lão đầu híp mắt: “Người trẻ tuổi cần phải trải nghiệm nhiều, nếu đám người kia tự dâng tới cửa thì vừa vặn cho chúng luyện tay.”



Chu Hạc lo lắng: “Viện trưởng, bọn nó sẽ không phải là thiên tài chết sớm chứ?”



Béo lão đầu hung tợn trừng mắt: “Ngươi nghĩ cái gì vậy, đệ tử ta làm sao dễ dàng xảy ra chuyện như vậy chứ?”



*****



Ký túc xá học viện Thiên Hà.



“Ai u, đau chết mất.” Thiên Diệp hét lớn.



Nhìn dáng vẻ Thiên Diệp, Mạc Phi có chút nghi ngờ: “Ngươi nói thế nào thì cũng là cao thủ a, sao lại bị người ta đánh bay tới bay lui không thể chống trả vậy?”



Thiên Diệp liếc mắt: “Phi Phi, ngươi biết cái gì a! Lão quỷ kia còn lợi hại hơn cao thủ cấp mười, ai u, đau quá a! Lão quỷ chết tiệt, hạ thủ mạnh tay quá a.”



Mạc Phi có chút mờ mịt: “Lợi hại hơn cả cao thủ cấp mười… vậy thực sự rất lợi hại a!”



“Rất lợi hại, rất rất lợi hại.” Thiên Diệp nghiêm trang nói.



Mạc Phi đỡ Lâu Vũ ngồi dậy: “Ngươi không sao chứ?”



Lâu Vũ lắc đầu: “Không sao.” Chính là thực mất mặt, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị đánh thảm như vậy, vô lực như vậy, bực bội như vậy, đúng là núi cao có núi cao hơn, thiên ngoại hữu thiên a!



Thiên Diệp liếc Mạc Phi nói: “Phi Phi, cho ta thêm hai lọ dược tề khôi phục đi, ta phải ra ngoài một chuyến.”



Mạc Phi cau mày, không đồng ý: “Muộn lắm rồi, trên người ngươi còn có thương tích, ra ngoài làm gì?”



Thiên Diệp nhún vai: “Ta phải đi làm đại sự, không thể chậm trễ.”




Mạc Phi có chút nghi ngờ: “Đại sự, đại sự gì?”



Thiên Diệp khoát tay: “Không có gì, sau này các ngươi sẽ biết.”



Lâu Vũ cũng nhìn qua Thiên Diệp: “Có cần ta hỗ trợ không?”



Thiên Diệp lắc đầu: “Không cần, một mình ta có thể giải quyết.”



*****



Doãn gia.



“Chuyện thế nào?” Doãn Nhu Hân hỏi.



“Nhóm người Tề gia phái đi cũng mất tích rồi.” Thị nữ cúi đầu nói.



Sắc mặt Doãn Nhu Hân trầm xuống: “Mất tích, làm sao lại mất tích? Lần này trong số người Tề gia phái ra không phải có một cao thủ cấp chín sao?”



Thị nữ gật đầu: “Đúng là như vậy, thế nhưng vẫn mất tích.”



Doãn Nhu Hân hít sâu một hơi, trong lòng nhịn không được bất an.



Nhìn sắc mặt Doãn Nhu Hân, thị nữ cẩn thận nói: “Tiểu thư, hôm nay ở bên ngoài xuất hiện một tin đồn.”



Doãn Nhu Hân nhìn qua: “Tin gì?”



Thị nữ có chút khẩn trương: “Tin đồn nói…”



Doãn Nhu Hân nhìn thị nữ ấp a ấp úng, bất an trong lòng lại càng nhiều hơn: “Tin đồn gì, ngươi nói a!”



Thị nữ quỳ rạp xuống, nơm nớp lo sợ nói: “Tin đồn nói ngài cởi hết quần áo quyến rũ Thiên Diệp công tử, kết quả Thiên Diệp công tử chê ngài… ngực phẳng, hắn không có hứng thú, ngài vì quá thức giận nên vu hãm hắn… muốn cưỡng ép ngài.”



Doãn Nhu Hân choáng váng, phẫn nộ tới phun ra một ngụm máu.



Thị nữ nhìn Doãn Nhu Hân, vội nói: “Tiểu thư, ngươi đừng nóng giận, bọn họ chỉ nói bậy bạ thôi.”



Doãn Nhu Hân trợn tròn mắt, tròng mắt tràn đầy lửa giận: “Hắn đã trở lại, nhất định là hắn làm, tin đồn này nhất định là hắn truyền ra.”



Một tiếng gõ cửa vang lên: “Chuyện gì?” Doãn Nhu Hân cất giọng hỏi.



“Tiểu thư, nên đi học rồi.” Một người hầu ở ngoài cửa nói.



Doãn Nhu Hân có chút vô lực nói: “Ta biết rồi.”







Doãn Nhu Hân tới học viện Tinh Thần thì phát hiện không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ mình.



“Doãn Nhu Hân, chính là nàng ta a! Không giống lép lắm a!”



“Ngươi biết gì chứ! Có thể là lót mút thôi.”



“Nghe nói Thiên Diệp công tử vô tình phát hiện bí mật ngực lép của nàng ta, nàng ta liền quyến rũ Thiên Diệp công tử, kết quả Thiên Diệp công tử không mắc câu, nữ nhân này liền ép Thiên Diệp công tử tới tuyệt lộ.”



“Không thể nào, không phải nói Thiên Diệp công tử hạ dược muốn cưỡng ép nàng ta sao?”



“Doãn Nhu Hân là hôn thê của Thiên Diệp công tử, người ta cần phải làm vậy sao? Huống chi khi ấy Thiên Diệp công tử chỉ mới là tinh sư cấp hai mà thôi, một năm trước Doãn Nhu Hân đã là tinh sư cấp sáu, ai mạnh hơn ai không phải liếc mắt liền biết à?”



“Nói vậy, Thiên Diệp công tử thực sự bị oan uổng?”



“Dĩ nhiên rồi.”



“Bởi vậy ta mới nói sao Thiên Diệp công tử đột nhiên lại bị quỷ ám hạ thủ với Doãn Nhu Hân, hóa ra là bị quyến rũ.”



“Nữ nhân này đúng là lòng dạ rắn rết, ai cưới nàng đúng là xúi quẩy.”