-----"Dường như về tới kiếp trước, ở lần đầu tiên gặp được nàng"-----
Văn Mặc Huyền rất ít khi đi ra ngoài, đổi hoàn cảnh sống mới, tuy có Cố Lưu Tích ở bên nhưng nàng cũng ngủ không sâu lắm, bởi vậy mới sáng sớm đã tỉnh rồi.
Dùng xong bữa sáng, Liêu Nguyệt đã tới bẩm báo với Văn Mặc Huyền những tin tức Tâm Tích các nắm được trong khoảng thời gian này.
Lúc Liêu Nguyệt đi vào, Văn Mặc Huyền đang cùng Cố Lưu Tích ngồi đánh cờ giết thời gian. Thấy nàng đến, Cố Lưu Tích đặt cờ xuống, khẽ cười với nàng.
Liêu Nguyệt hành lễ với hai người, từ tốn nói: "Công tử và Cố cô nương đêm qua có ngủ ngon không."
Văn Mặc Huyền nhẹ gật đầu: "Ừ, ngươi ngồi đi, không cần đa lễ."
Liêu Nguyệt thấy Văn Mặc Huyền có vẻ rất hài lòng, dừng một chút rồi mới nói: "Khi ta đến thì có nhận được thư của Đường chủ Tô Ngạn. Nên trong vòng nửa tháng này, khi điều tra các thế lực ở Thanh Châu, đã đặc biệt cẩn thận đã điều tra Hồng Tụ Chiêu. Hồng Tụ Chiêu đã mở cửa ở Thanh Châu được hơn ba mươi năm, là chốn phong nguyệt lớn nhất ở Thanh Châu, đã đổi tổng cộng ba lão bản, hôm nay đương vị là Lý Yên Nhiên, là hoa khôi nổi danh nhất Thanh Châu mười năm trước. Ở đó có rất nhiều loại khách, có nhà giàu phú thương, có giang hồ hiệp sĩ, thậm chí là người triều đình. Mà cho đến ngày nay, đều đặc biệt chiếu cố nàng ta. Một nữ tử thanh lâu có thể được nhiều người che chở như vậy, quả thực lợi hại. Bởi vậy khi nàng ta kinh doanh Hồng Tụ Chiêu, không chỉ có Thanh Châu, ngay cả các nơi xung quanh đều có người mộ danh mà đến."
Văn Mặc Huyền nhấc mắt: "Nhưng có điều tra được cụ thể, gồm những ai đặc biệt chiếu cố Lý Yên Nhiên kia không."
Liêu Nguyệt lấy ra một tờ danh sách trong áo, đưa cho Văn Mặc Huyền: "Những người này hầu như chưa từng xuất hiện ở Hồng Tụ Chiêu, qua lại riêng với Hồng Tụ Chiêu đều đặc biệt kín kẽ, ngoài lúc Hồng Tụ Chiêu có việc lớn, thì hầu như không có hành động gì. Bạch đường chủ tốn không ít công phu mới điều tra ra những thứ này."
Trên danh sách liệt kê mười mấy tên người, phía sau đều có giới thiệu kỹ càng, liên quan không ít thế lực.
Văn Mặc Huyền tùy ý mở ra, ánh mắt lại rơi vào hai cái tên cuối cùng. Một cái là, Xuất Ước, phía sau thì trống trơn; còn lại thì viết, Chương Ngữ, phía sau vẻn vẹn hai chữ, người chết.
Văn Mặc Huyền đưa danh sách cho Cố Lưu Tích nhìn xem, sau đó hỏi Liêu Nguyệt: "Nói về hai người này một chút."
Liêu Nguyệt trầm giọng nói: "Những người ở phía trên, chúng thuộc hạ đều có thể tìm được thân phận bọn họ, mà hai người kia, trong quá trình chúng ta điều tra, đều không tra được gì, che giấu cực kỳ tốt. Thế cho nên cuối cùng chúng thuộc hạ chỉ có thể tra được hai cái tên này. Người tên Chương Ngữ là chúng thuộc hạ vừa lúc bắt gặp được khi có người lặng lẽ đưa tin cho Hồng Tụ Chiêu, Lý Yên Nhiên và người đó vô tình nhắc tới. Bởi vì họ rất thận trọng, nên tin tức chúng thuộc hạ đoạt được không đề cập tới người này. Khi đặc biệt tra xét, mới biết đã là một người chết. Về phần tên 'Xuất Ước' nọ, chúng thuộc hạ không có chút đầu mối nào, vẻn vẹn chỉ có tìm được một lá tư bị thiêu hủy khi nha hoàn của Lý Yên Nhiên thanh lý đồ bị vứt đi, và nó chỉ còn lại một góc cháy xém."
"Thư ở đâu?"
Liêu Nguyệt chuẩn bị mở miệng, Cố Lưu Tích cẩn thận mở phong thư chứa tờ danh sách đưa cho Văn Mặc Huyền: "Hẳn là cái này nhỉ."
Liêu Nguyệt nhìn ám tầng trong phong thư bị vạch ra, rồi lại ngẩng đầu nhìn Cố Lưu Tích, trong mắt có chút do dự, nét mặt cũng rất là kỳ quặc.
Ám tầng đó là bọn họ cố ý dùng để kẹp một vài thư tín chứa tin tức quan trọng. Nếu được truyền đi trong thực tế, nó còn có thể đặt một ít cơ quan nhỏ, không để ý hay không hiểu kết cấu mà mở ra, nước thuốc được cất giấu sẽ trực tiếp hủy diệt thứ bên trong. Đây là vật được Nguyệt Khanh và Bạch Lăng tìm tòi làm ra trong thời gian qua. Tuy rằng thoạt nhìn đơn giản, nhưng tốn không ít công sức. Riêng cái ám tầng kia phải thiết kế như thế nào để không có kẽ hở, cũng cần chú trọng rất nhiều.
Nhưng mà, chỉ trong chốc lát, Cố Lưu Tích lại có thể mở nó ra. Tuy rằng bên trong không có bỏ thuốc nước, nhưng nhìn động tác nọ cũng không giống cưỡng ép mở ra chút nào.
Liêu Nguyệt có chút ngạc nhiên nghi ngờ, mà hơn thế nữa chính là ảo não. Vốn định khoe khoang chút đỉnh trước mặt Các chủ, hiện tại không chừng Các chủ còn cho rằng đây là trò vặt nhàm chán quá.
Cố Lưu Tích trông thấy Liêu Nguyệt như thế, ngẩn người xong mới nhận ra, sau đó lại muốn cười, rồi lại cảm thấy hình như bản thân đã làm gì sai. Chẳng qua ở kiếp trước, nàng đã từng có được một bức thư của Tâm Tích các từ chỗ Nhiễm Thanh Ảnh thôi. Lúc ấy Nhiễm Thanh Ảnh hao hết tâm tư mới chặn được nó, thế mà lại bị lừa một vố, tức giận chịu không được, vò nó thành một cục rồi ném ở một bên.
Khi đó nàng an ủi Nhiễm Thanh Ảnh, Nhiễm Thanh Ảnh lại nổi giận với nàng. Trong tâm trạng khổ sở, nàng nhặt được lá thư nọ, lại phát hiện có chỗ không thích hợp. Nhìn hồi lâu mới phát hiện ám tầng kia, lúc mở ra bên trong chỉ còn một đống bầy nhầy. Nàng cảm thấy thú vị, suy nghĩ thật lâu, nhưng về sau vẫn không có chỗ dùng, Nhiễm Thanh Ảnh đã thất bại thảm hại rồi.
Nhìn thấy trang giấy có loại đường vân này, nàng bỗng nhớ tới sự kiện kia, cho nên thử xem, mới phát hiện bây giờ Tâm Tích các đã dùng tới biện pháp này rồi. Biết rõ Liêu Nguyệt sẽ không hủy đồ vật bên trong, nhất thời ngứa tay nên đã mở ra. Gãi gãi mũi, nàng xấu hổ cười cười với Liêu Nguyệt đang hầm hầm đứng đằng kia.
Văn Mặc Huyền xem phản ứng của hai người, lại nhìn kỹ ám tầng mỏng dính kia, cảm thấy đã hiểu rõ, mới tán thưởng nói: "Vật làm được tạo ra hồi nào vậy, dùng để truyền văn kiện bí mật thì đúng là tuyệt diệu."
"Là Nguyệt Khanh tỷ tỷ cùng Bạch đường chủ suy nghĩ ra đấy ạ. Ta cũng cảm thấy rất lợi hại..." Liêu Nguyệt có chút vui vẻ đáp lời Văn Mặc Huyền, nhưng nghĩ đến chuyện Cố Lưu Tích táy máy chút xíu đã mở ra được thì lập tức ngừng miệng, sau đó giọng điệu có hơi buồn bực: "Có điều Cố cô nương động mấy cái là mở ra được..."
Văn Mặc Huyền nghiêng đầu liếc nhìn Cố Lưu Tích một cái, sau đó chậm rãi nói: "Thế thì cũng có làm sao đâu, trước đừng bàn tới sau này sẽ thêm vào thứ gì khác, mở ra rồi không nhất định sẽ có được thư, dù không thêm, trên đời này sẽ có bao nhiêu Cố Lưu Tích đây, dĩ nhiên đã rất tốt rồi."
Liêu Nguyệt lập tức được an ủi, nhưng sau đó lại cảm thấy có chút không thích hợp. Lần đầu nghe thì như là đang khen vật này làm tốt, nhưng cẩn thận nghĩ lại, làm sao đều cảm thấy là Các chủ đang khoe khoang tức phụ.
Bên này Liêu Nguyệt chỉ thấy cạn lời, bên kia Cố Lưu Tích nóng mặt đã bắt đầu cùng Văn Mặc Huyền xem kỹ một góc thư còn sót lại nọ.
Xem ra vừa vặn là một góc phải phía dưới, bởi vậy mới có chữ ký tên, Xuất Ước. Kỳ thực chữ Xuất chỉ còn một nửa, nhưng vẫn có thể nhận ra, có lẽ đúng là chữ Xuất.
Cố Lưu Tích nhìn kỹ, chữ viết rất chắc, nhưng có thể nhìn ra là tận lực che giấu bút tích, nên có vẻ hơi mất tự nhiên. Có điều nhuệ khí sắc bén trong chữ viết lại không thể che hết. Nhìn phần bị đốt cháy bên dưới, nàng quay đầu nhìn sang Văn Mặc Huyền, lắc đầu.
Văn Mặc Huyền nhỏ giọng nói: "Đây không phải chữ Xuất, nhìn chữ Xuất chỉ còn một nửa này xem, nét rất hẹp, dù có bổ sung cho đầy đủ cũng không hợp tỷ lệ. Chỉ có thể nói, đây là một chữ có bộ Xuất ở bên phải (*)."
(*): Chữ "Xuất" là "出"
Liêu Nguyệt nhìn kỹ một chút, suy xét một chút thì đúng là như thế. Mà loại chữ như thế cũng không ít, suy nghĩ sơ qua, cũng chưa nghe nói trong chốn võ lâm có tên ai là như vậy.
Trên thư còn có một vài chữ không trọn vẹn, lờ mờ là, nhớ nàng rất nhiều, nhìn qua giống như tâm sự tình cảm, nếu như không có hai chữ minh u bị cháy đen, có lẽ sẽ cho rằng đó là thư tình nam nữ.
Cố Lưu Tích nhìn mảnh giấy, trong đầu không ngừng tìm kiếm. Nàng rất quen thuộc Thanh Châu, Lý Yên Nhiên nàng cũng tiếp xúc không ít lần, nhưng người này nàng lại không hề có ấn tượng. Nghĩ lại, thật ra cũng đúng, trong thư nhắc tới Minh U giáo, người này tất nhiên không phải người của Minh U giáo. Vậy thì nàng không biết cũng không có gì lạ.
Lý Yên Nhiên là người của Minh U giáo, sao lại trao đổi thư từ bí mật với một người như thế, còn đề cập tới Minh U giáo?
Về phần Chương Ngữ kia, có lẽ nàng đã từng nghe Nhiễm Thanh Ảnh nhắc qua, nhưng tiếp xúc quá nhiều người, trong chốc lát nàng thấy đầu óc hơi rối.
Văn Mặc Huyền thấy Cố Lưu Tích nhíu mày, cũng đoán được nàng đang nghĩ đến chuyện ở kiếp trước, vỗ nhè nhẹ tay của nàng, sau đó mới nói: "Người trao đổi thư từ với Lý Yên Nhiên này, hẳn không phải là người Minh U giáo. Nói như vậy, Lý Yên Nhiên cũng không phải toàn tâm toàn ý hướng về Minh U giáo. Có điều, đến nay cũng chưa nghe thấy có môn phái nào phát hiện hành động của Minh U giáo, như vậy là sao?"
Liêu Nguyệt nhíu nhíu mày: "Lý Yên Nhiên được Minh U giáo giao nhiệm vụ quan trọng, nhiều năm tận tâm tận lực, thay Minh U giáo thu thập không ít tin tức, có lẽ nàng cũng không để lộ bí mật?"
Văn Mặc Huyền trầm ngâm hồi lâu: "Cũng không phải là không được, nhưng nếu như Lý Yên Nhiên thực sự có gút mắc với người trong thư này, một nữ tử phong trần, nếu động tâm thật, đủ để cho nàng mù quáng. Như vậy muốn biết tin tức của Minh U giáo, lại còn phải im hơi lặng tiếng như vậy, trong chốn võ lâm, ai có động cơ này? Đương nhiên, nếu chỉ là hư tình giả ý, Lý Yên Nhiên tất nhiên cảm thấy người này rất quan trọng với Minh U giáo, cố ý lợi dụng hắn, như vậy lại có ai đáng giá Minh U giáo lợi dụng?"
Nàng vừa từ tốn nói chuyện vừa vuốt vuốt lá thư, như đang chờ đợi hai người trả lời.
Nghe Văn Mặc Huyền nói, dòng suy nghĩ của Cố Lưu Tích dần dần mạch lạc. Ở trong ký ức của nàng, chưa bao giờ nghe Nhiễm Thanh Ảnh nói có một đối tượng đáng để lợi dụng như thế. Vậy thì, nếu như là tình huống đầu tiên, ai có khả năng nhất? Trong đầu mơ hồ có chút manh mối, rồi lại không hiểu thấu đáo được.
Văn Mặc Huyền nhìn tờ giấy trên tay, bỗng lên tiếng: "Liêu Nguyệt, đã từng xem kỹ giấy này chưa?"
Liêu Nguyệt sững sờ, sau đó trả lời: "Là loại giấy bình thường ạ."
Văn Mặc Huyền khẽ nói: "Đúng vậy, nhưng dù bình thường, lại chỉ có một nơi mới có loại giấy này."
"Công tử, loại giấy bản này hầu như ở đâu cũng có, sao lại nói là chỉ có ở một địa phương?"
Cố Lưu Tích nhìn kỹ góc giấy nọ, đưa tay nhẹ nhàng phủi phủi, sau đó quan sát một chút, nói khẽ: "Nơi này có một dấu vết, rất nhạt, hình như là chữ?"
Liêu Nguyệt cũng sờ thử, quả đúng là rất nhạt, nếu không được nhắc trước, hầu như sẽ bỏ qua nó.
"Công tử, chỗ này..."
"Là chữ Ngọc." Văn Mặc Huyền chậm rãi nhả ra một câu, thần sắc có chút phức tạp.
Cố Lưu Tích sững sờ, chợt nhớ tới năm đó Tô Diệp hầu như độc quyền mua bán giấy ở Dự Châu. Lúc ấy Tô Diệp cùng Văn Băng Thu đã mở một học đường Dự Châu, thu nhận rất nhiều trẻ em nghèo khổ.
Khi đó giấy đối với những đứa trẻ đó rất là xa xỉ, Tô Diệp từng thương lượng với mấy đại chưởng quỹ cấp dưới, cấp phát miễn phí giấy cho chúng. Chẳng qua là, luôn có người không thoát được tánh tham làm, tự mình đem giấy bán, khiến Tô Diệp rất tức giận. Về sau, là Văn Băng Thu đã đưa ra một ý kiến, tất cả giấy chuẩn bị cấp phát cho trẻ em đều thêm dấu ấn. Bởi vì thương hội Tô gia tên là Ngọc Phòng Trai, nên dùng dấu ấn in một chữ Ngọc mờ mờ, để nhắc nhở dân chúng ngày sau phàm gặp được loại giấy này, chớ có mua bán.
Sau này Tô phủ bị tàn sát, rất nhiều cửa hiệu đều bị Danh kiếm sơn trang chiếm đoạt, tuy nhiên lại chẳng biết tại sao, vẫn có người lặng lẽ giữ tập quán này.
Nếu như loại giấy này đều từ đất Thục sản xuất, phân phối các nơi cũng không đơn giản, bởi vậy rất ít khi buôn bán cho những vùng xung quanh. Nói cách khác, chỉ có thể có ở Dự Châu.
Cố Lưu Tích cảm thấy cảm xúc trăm mối ngổn ngang, đây là định mệnh sắp đặt sẵn ư? Cha mẹ cả đời tích đức làm việc thiện, nhiều năm về sau, khi các nàng đang ở thế mờ mịt hoang mang, cho nữ nhi của bọn họ một lời gợi ý?
Quay đầu nhìn Văn Mặc Huyền, nàng hơi cụp mắt, thần sắc có chút thẫn thờ, chậm rãi hít vào một hơi, lạnh nhạt nói: "Giấy là của Dự Châu, Dự Châu có phe thế lực nào sẽ chú ý Minh U giáo, còn có thể bình tĩnh như thế?"
Cố Lưu Tích chạm mắt với nàng, chậm rãi nói: "Danh kiếm sơn trang."
Liêu Nguyệt nghe được có chút sững sờ: "Công tử, đây có phải là hơi võ đoán không?"
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Tuy nói chỉ là suy đoán, nhưng lại là hợp lý nhất rồi. Hơn nữa đối chúng ta, cũng là có giá trị nhất. Cho nên hãy phái người lưu ý chặt chẽ đi. Về phần cái tên này, cũng đặt sự chú ý ở Danh kiếm sơn trang. Còn nữa, tiếp tục điều tra người tên Chương Ngữ kia, nếu như hắn đã tùng đưa thư, thì hãy xem thử có thể tìm được đưa người thư, hoặc là được gửi từ đâu tới hay không."
"Thuộc hạ đã rõ."
"Hôm nay cứ như vậy đi, ta và Tích nhi đi ra ngoài dạo xung quanh một lát."
Liêu Nguyệt đứng thẳng người lên: "Để thuộc hạ phái người đi theo công tử."
"Không cần, có Tích nhi là đủ rồi."
Cố Lưu Tích vẫn còn đang nghĩ đên cái tên Chương Ngữ, nghe thấy câu nói của Văn Mặc Huyền, ngẩng đầu nhìn nàng, thầm bật cười trong lòng. Người này thật đúng là lòng dạ hẹp hòi, có người chủ tử như vậy, cũng khó nhóm Liêu Nguyệt quá.
Liêu Nguyệt dĩ nhiên đã bị Các chủ nhà mình đả kích quá nhiều khi không có lúc nào là không khoe khoang rằng Tích nhi của nàng rất lợi hại rồi.
Nhưng mà thấy Cố Lưu Tích điềm tĩnh từ tốn ở bên cạnh Văn Mặc Huyền, không nói nhiều mà chỉ nói trọng điểm, dáng điệu kia quả thực không nhìn ra là chỉ mới mười mấy tuổi.
Hơn nữa chủ tử nhà mình được nàng chăm lo vô cùng tốt, hôm nay không chỉ có cao lớn rất nhiều, thể trạng cũng không quá gầy gò, thậm chí ánh mắt không còn nghiêm khắc ác liệt như xưa nữa.
Sau khi Liêu Nguyệt ra ngoài, Cố Lưu Tích nhìn người mặc bộ áo bào màu nguyệt bạch, vô luận như thế nào đều trông cực kỳ hút mắt người khác. Nếu như Nhiễm Thanh Ảnh thực sự phái người tới đây điều tra tung tích của mình, dáng vẻ này khí chất này, rất dễ dàng bị hoài nghi.
Suy nghĩ chốc lát rồi đem ý nghĩ của mình nói với Văn Mặc Huyền, sau đó lại nghiêm mặt nói tiếp: "Dù cho ngươi cải nam trang, cũng không thể quá thân mật với ta. Vì trong những người ta quen biết, trừ ngươi ra, thì không có thân thiết với ai khác nữa cả."
Văn Mặc Huyền khẽ sững sờ, sau đó có chút ảo não, buồn bực hừ một tiếng: "Người đã chết rồi, ngươi không thể di tình biệt luyến à?"
Cố Lưu Tích hít sâu một hơi, vừa buồn cười lại tức giận. Văn Mặc Huyền đi tới phòng ngủ, còn nhả thêm một câu: "Nhiễm Thanh Ảnh kia chẳng phải có tính toán làm như thế à. Nàng ta có thể, ta lại không được sao?"
Cố Lưu Tích quả thực bị chọc tức đến bật cười. Người này ghen đến nghiện luôn rồi hả?
Sau đó nàng lại trầm thấp thở dài.
Nàng hiểu, mặc dù Văn Mặc Huyền không nói, nhưng cuối cùng vẫn là để trong lòng, đến Thanh Châu rồi sợ là sẽ càng như vậy.
Trong lòng thấy chua xót, tuy rằng nàng chưa từng tự mình trải qua quãng thời gian ấy, nhưng đúng là càng quan tâm thì càng khó buông bỏ. Tâm trạng của Văn Mặc Huyền nàng có thể hiểu được, lại không biết nên san sẻ như thế nào.
Một lúc lâu sau, Văn Mặc Huyền bước ra lần nữa, nhìn thấy Cố Lưu Tích ngẩn người, trông có chút ảm đạm, thì nàng ngơ ra, sau đó ôn nhu gọi: "Tích nhi?"
Cố Lưu Tích xoay qua nhìn nàng, con ngươi lập tức co lại.
Người trước mắt đã đổi một bộ cẩm bào màu đen, vạt áo, ống tay áo dùng kim tuyến thêu lên đường vân hoa văn, trong nháy mắt làm cho nàng mất hồn, dường như về tới kiếp trước, ở lần đầu tiên gặp được nàng ấy.
Lúc đó Mặc Huyền mặc một bộ áo bào màu mực, mang chiếc mặt nạ lạnh lẽo kia, cho dù trên người có dính máu, cũng đứng thẳng tắp, nhàn nhạt mà nhìn nàng. Trong con ngươi đen láy ấy lướt qua một tia dịu dàng mà nàng nhìn không hiểu, rồi lại lập tức biến mất.
Cố Lưu Tích nhất thời thấy chút hoảng hốt, cũng không biết khi nào thì, trên mặt vừa có vẻ đau khổ, vừa có vẻ thẫn thờ. Mãi đến khi Văn Mặc Huyền phát hiện nàng không ổn, ôm nàng vào trong lòng, nàng mới giật mình tỉnh hồn lại.
Không giống nhau, rồi cuối cùng lại giống nhau.
- ------
Editor có lời muốn nói: Mình chắc chắn sẽ không từ bỏ Các chủ, các bạn yên tâm nhé!