Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Chương 107




-----"Nàng ta có thông minh hơn ngươi hay không ta không biết. Nhưng mà, nhất định nàng ta không có đáng yêu bằng ngươi."-----

Liêu Nguyệt vừa đến Thanh Châu đã bắt đầu ngựa không dừng vó tìm kiếm chỗ ở. Để có được tòa cư trạch thanh nhã yên tĩnh như này, thật sự đã tốn rất nhiều công sức của nàng.

Bởi vì trong ký ức của nàng, sức khỏe Văn Mặc Huyền cực kém, thậm chí ngay cả đi đường cũng rất tốn sức, không chịu nổi giá rét, bụng dạ cũng không tốt. Ăn uống cần phải rất cẩn trọng, nếu không chú ý chẳng những sẽ bỏ ăn, nghiêm trọng hơn là sẽ nôn ra.

Tuy rằng Nguyệt Khanh các nàng nói, nàng ấy đã khỏe hơn rồi, nhưng dáng vẻ yếu ớt của Văn Mặc Huyền, đã khắc sâu ấn tượng trong Liêu Nguyệt rồi. Thế cho nên nàng vẫn hết sức cố gắng xử lý tốt hết thảy.

Thanh Châu vào đông rét lạnh hơn Tô Châu nhiều. Căn phòng của Văn Mặc Huyền được đặc biệt tu sửa một lần nữa, Địa Long cũng được sửa đổi cẩn thận. Cả căn phòng và thư phòng phía trước đều rất ấm áp. Phương Bắc rất ít suối nước nóng, vì vậy chỗ tắm gội càng phải bỏ ra nhiều tâm tư hơn, nhìn mà Cố Lưu Tích không khỏi âm thầm tặc lưỡi.

Bữa tối chiếu theo khẩu vị yêu thích của Văn Mặc Huyền, ẩm thực phương Bắc trước nay là khẩu vị nặng, nhìn mấy món thì biết là đặc biệt mời đầu bếp Giang Nam tới.

Văn Mặc Huyền tất nhiên cũng phát giác được sự sắp xếp vô cùng tinh tế này. Nhìn dáng vẻ cảm thán của Cố Lưu Tích, nàng có chút bất đắc dĩ nói: "Có phải cảm thấy ta rất khó nuôi, quả thực đã đến nước cùng xa cực dục(*) rồi không?"

(*) '穷奢极欲': Xa xỉ và tham muốn quá đáng

Cố Lưu Tích khẽ bật cười, lắc đầu: "Làm gì có. Chỉ là có chút cảm thán Liêu Nguyệt quan tâm ngươi quá, hầu như không có chút sơ sót luôn. Đổi lại là ta, chỉ cần ta có thể làm được, đương nhiên cũng muốn lo liệu chu toàn. Sức khỏe của ngươi, luôn cảm thấy cẩn thận làm sao cũng không đủ. Vốn dĩ ta còn hơi lo lắng ngươi tới Thanh Châu sẽ không thoải mái, hiện nay xem như đã yên tâm rồi."

Văn Mặc Huyền ngoắc môi, sau đó tỏ vẻ buồn rầu mà nhíu mày: "Tích nhi, có phải các người đều quên ta đã không còn là con ma ốm đi vài bước liền thở gấp rồi chăng? Nội lực của ta đều khôi phục rồi, nào có mỏng manh dễ vỡ đến độ này hử?"

Múc canh gà cho Văn Mặc Huyền, cẩn thận đặt ở trước mặt nàng, Cố Lưu Tích nghiêm mặt nói: "Không quên đâu, nhưng mà ngươi vẫn rất gầy, cơ thể cũng luôn lạnh buốt đấy, ta lo lắng. Còn nữa, Nhược Quân nói, ngươi là bị thương bên trong, không so sánh với người bình thường được, vẫn cần chăm thật kỹ đó. Ta đã quen chăm nom ngươi kỹ càng rồi, như vậy rất tốt mà."

Văn Mặc Huyền có chút bất đắc dĩ, xem ra mình ở trong mắt đối phương vẫn còn là một em bé gầy yếu mong manh.

Nhìn canh bổ trước mắt, cam chịu số phận mà uống vào. Nước canh gà trong vắt tráng qua ván dầu, bỏ thêm củ sen. Canh gà tươi thơm mùi sen, cả mùi cả vị đều không chê vào đâu được. Ngước mắt nhìn nhìn Cố Lưu Tích, khá là kinh ngạc, nhớ lại mấy chén canh đã uống trước đó.

"Mấy ngày nay ta uống nhiều canh như vậy, canh gà cũng không ít, sao mà hương vị lại không giống nhau nhỉ?"

Cố Lưu Tích khẽ liếc nàng một cái, hơi sẵng giọng: "Ngươi quá kén ăn, lại không thích uống canh bổ, ngày xưa uống một chén nhỏ còn muốn có người dỗ dành, nếu suốt ngày chỉ có một mùi vị, ngươi nào chịu uống chứ."

Ra vẻ trầm ngâm nhẹ gật đầu, Văn Mặc Huyền nghiêm mặt nói: "Xem ra ta quả thực khó nuôi mà." Để muỗng canh xuống, chống cằm, có chút chăm chú nói: "Ngươi có ghét bỏ ta phiền phức không?"

Ở trong phòng, Văn Mặc Huyền đã tháo mặt nạ ra, trông như một công tử tao nhã, cứ thế nhìn Cố Lưu Tích, làm cho nàng có chút buồn cười, cúi đầu cười cười, sau đó nàng nói khẽ: "Không có, khó nuôi cỡ nào ta cũng bằng lòng nuôi. Nhưng mà ta nghèo lắm, cũng ăn không ít, đại khái là cần ngươi nuôi ta."

Văn Mặc Huyền không có đáp lời, nhưng khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, đến cuối cùng, khi mà Cố Lưu Tích không có chú ý, đã ăn hơn nửa chén cơm, lại thêm một ít canh rồi.

Sức khỏe của Văn Mặc Huyền dù đã tốt lên rất nhiều, nhưng nhiều năm nay vẫn luôn ăn ít, hôm nay khẩu vị có tốt thì nhiều lắm cũng chỉ ăn hết một chén cơm, huống hồ bữa tối đã uống hai chén canh rồi.

Đang muốn mở miệng hỏi nàng đã no chưa, tiếng của Liêu Nguyệt lại vang lên: "Công tử đã dùng cơm xong chưa ạ?"

Văn Mặc Huyền lau miệng, ngó qua bóng người bên ngoài, lại thấy điệu bộ cười thầm của Cố Lưu Tích, mở miệng nói: "Ừ, ngươi đừng đứng bên ngoài nữa, vào đi."

Khi Liêu Nguyệt đi vào còn mang cả luồng khí lạnh theo, hiển nhiên thời gian đứng bên ngoài không ngắn, trước đó hai người đã sớm phát giác nàng ở bên ngoài rồi. Chẳng qua Cố Lưu Tích chưa quen thuộc khí tức của Liêu Nguyệt, cho rằng là hộ vệ gác đêm được phái tới, thật không có ngờ lại là Liêu Nguyệt.

Văn Mặc Huyền thấy Liêu Nguyệt mơ hồ có chút mất tự nhiên, mới nhận ra nàng ấy không biết chuyện nàng đã khôi phục nội lực, cho là nàng không có phát hiện ra.

Nhưng mà nghe được cũng tốt, chỉ hy vọng nàng ấy có thể sớm ngày hiểu được, Cố Lưu Tích đối với nàng mà nói có ý nghĩa như thế nào.

"Công tử, thời gian không còn sớm, nên tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi ạ. Ta đặc biệt tìm hương an thần, để công tử có thể ngủ ngon hơn."

Nhìn qua đầu thú đang đốt hương bên trong, mùi thơm nhàn nhạt quả là không tệ. Văn Mặc Huyền hơi xúc động, khẽ nói: "Vất vả ngươi chu đáo như thế này, hôm nay ta không còn yếu ớt nữa đâu, về sau đừng quan tâm cẩn trọng nhiều quá. Ngươi là ám vệ, chớ để giống như Mặc Ảnh Tử Hi, thành mẹ già của ta hết."

Mặt Liêu Nguyệt hơi hồng hồng: "Dạ, công tử."

Bên ngoài có hai nha hoàn tiến vào, dọn dẹp chén dĩa rồi lui xuống. Liêu Nguyệt nhìn qua Cố Lưu Tích ngồi ở bên nở nụ cười nhàn nhạt, mới mở miệng nói: "Cố cô nương, phòng của cô ở sát bên công tử, ta đã phái người dọn dẹp cẩn thận. Để ta mang cô qua nghỉ ngơi."

Trong ấn tượng của Liêu Nguyệt, Văn Mặc Huyền rất hiếm khi thân thiết với ai, dù cho lúc trước thân thể không tốt, cũng không thích có người ở trong phòng cùng. Cho nên nàng rất tự nhiên sắp xếp Cố Lưu Tích ở sát bên phòng Văn Mặc Huyền. Đã biết Văn Mặc Huyền coi trọng Cố Lưu Tích rồi, nên dù nàng khó hiểu thì cũng thực sự không muốn làm Văn Mặc Huyền không vui.

Hơn nữa vừa rồi ở bên ngoài nghe hai người nói chuyện, nàng khá là hài lòng biểu hiện của Cố Lưu Tích. Nàng ấy thoạt nhìn nhỏ tuổi, lại rất biết chăm sóc người, cũng không phải gánh nặng của Văn Mặc Huyền như nàng nghĩ.

Cho nên, trời đất chứng giám, khi nàng bảo Cố Lưu Tích đi qua phòng bên nghỉ ngơi, giọng nói rất tôn kính lễ phép, cũng không phải cố ý tách hai người ra.

Cố Lưu Tích hơi sững sờ, nàng căn bản không nghĩ tới vấn đề này. Liêu Nguyệt vừa nói như vậy, nàng mới chợt nhận ra, tuy rằng đều là cô nương gia, thế nhưng cứ ngủ cùng giường với nhau, đối người bên ngoài mà nói thật sự rất kỳ quặc.

Sắc mặt hơi đỏ lên, nàng vội nói: "Đa tạ Liêu Nguyệt cô nương, nhưng sau này đừng khách khí như vậy nữa. Cô ta tuổi tác ngang nhau, đừng dùng kính ngữ, tùy ý xưng hô là được rồi."

Nói rồi cười cười, nhìn qua Văn Mặc Huyền, chuẩn bị rời đi.

Văn Mặc Huyền nào chịu, đưa tay kéo Cố Lưu Tích lại, nói với Liêu Nguyệt: "Không cần, Tích nhi đã quen ngủ cùng ta. Vất vả ngươi rồi, sắc trời không còn sớm, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút đi."

Liêu Nguyệt: "..."

Cố Lưu Tích: "..."

Cái gì gọi là đã quen ngủ cùng nàng? Mặt Cố Lưu Tích đỏ lên, tay bị Văn Mặc Huyền cầm lấy, nhìn thấy Liêu Nguyệt như là bị sét đánh, quả thực muốn đào một lỗ chui xuống mà.

Liêu Nguyệt cho rằng Văn Mặc Huyền không vui, nên ra cửa còn quay đầu lại nói: "Công tử... Ta, ta không biết hai ngươi ngủ chung... Không phải, ta..." Nàng hơi cà lăm, sau đó bỗng nhớ sực ra: "Công tử, hôm nay công tử là nam trang..."

Văn Mặc Huyền nhìn nhìn vẻ ngoài của mình, nhấc mí mắt lạnh nhạt nói: "Không sao, Tích nhi là tức phụ của ta." Ngủ chung với tức phụ, là đạo lý hiển nhiên.

Liêu Nguyệt lảo đảo một cái, đóng cửa lại, có chút áo não đi về phòng mình. Đã là tức phụ rồi, đã ngủ cùng nhau rồi, Nguyệt Khanh thật không còn cơ hội rồi. Sau đó lại lắc đầu, không thể đoán mò, Các chủ sẽ tức giận.

Màu đỏ hồng trên mặt Cố Lưu Tích đã lui, nhịn không được mà đập Văn Mặc Huyền một cái: "Không biết giữ mồm giữ miệng!"

Nhưng Văn Mặc Huyền lại tỏ vẻ vô tội nhìn nàng.

Sau khi tắm rửa xong, hai người yên tĩnh nằm ở trên giường, Văn Mặc Huyền ôm Cố Lưu Tích, dường như không được yên ổn cho lắm.

Cố Lưu Tích thấy nàng không đổi sắc mặt nhưng cứ nhúc nhích mãi, tò mò nói: "Làm sao vậy, không thoải mái à?"

Văn Mặc Huyền lập tức nằm thẳng lại, nghiêm mặt nói: "... Không có gì, ngủ đi."

Cố Lưu Tích cảm thấy biểu cảm của nàng hơi khổ sở, sắc mặt cũng hồng nhuận phơn phớt, suy nghĩ một chút thì hiểu ra.

Có chút dở khóc dở cười mà cắn cắn môi, sau đó đưa tay dò vào trong áo Văn Mặc Huyền, sờ lên bụng của nàng. Cái bụng mềm mịn hơi phồng lên, càng xác nhận phỏng đoán của nàng.

Văn Mặc Huyền cứng đờ người, đưa tay muốn kéo tay nàng ra, Cố Lưu Tích nghiêm túc nói: "Đừng động đậy!"

Nhẹ nhàng xoa bụng giúp nàng, Cố Lưu Tích vừa đau lòng lại có chút buồn cười: "Ngươi ngốc quá. Trước nay ngươi rất biết kiềm chế mà, đêm nay sao lại ăn nhiều như vậy, còn làm mình no căng cứng như vầy nữa chớ."

Mặt Văn Mặc Huyền đỏ ửng thể hiện rõ vẻ chán nản, dái tai cũng đỏ theo, để yên Cố Lưu Tích xoa cái bụng căng phồng của mình, sau đó mới rầu rĩ nói: "Ta chỉ là muốn nói, thật sự thì ta rất dễ nuôi đấy. Hơn nữa ngươi vất vả cả chặng đường, còn nấu canh cho ta, ta tự nhiên phải ăn nhiều hơn rồi."

Tay Cố Lưu Tích dừng một chút, giọng cũng dịu hơn hẳn: "Sao ngươi biết là ta nấu?"

"Ừm, nếu là phòng bếp làm, ngươi sẽ nếm thử trước mới múc cho ta. Đêm nay đã đổi chỗ rồi, ngươi lại không làm, hơn nữa tự ta có thể nếm ra là ngươi nấu đó."

Cố Lưu Tích cảm giác trái tim mình như bị chọc một cái, bàn tay dịu dàng xoa bụng cho nàng, nhìn người nọ trong bóng đêm một cái chăm chú.

Nhớ tới khĩ nãy Văn Mặc Huyền có nói chuyện tức phụ, Cố Lưu Tích lại nhớ ra một việc, nhấc mình dậy nhìn Văn Mặc Huyền, sau đó nhỏ giọng nói:

"Mặc Huyền, lần này tuy rằng ngươi chọn thời cơ giả chết vô cùng tốt, hết thảy nhìn qua cũng rất hợp lý, ngày ấy Nhiễm Thanh Ảnh cũng thấy tận mắt rồi. Nhưng ta rất hiểu Nhiễm Thanh Ảnh. Nàng ta rất thông minh, càng đa nghi hơn, nếu tất cả đều nhìn như không có chỗ hở, vẫn làm cho nàng ta hoài nghi. Tuy rằng có khả năng trong lúc nhất thời nàng ta sẽ xem nhẹ nghi ngờ này, nhưng chỉ cần một động tĩnh nhỏ, nàng ta sẽ càng cẩn thận hơn. Vả lại sau ngày đó, nàng ta đã phái người theo dõi Tô phủ. Nàng ta cùng chúng ta đã từng quen biết, mặc dù không hiểu rõ lắm, cũng có thể nhìn ra quan hệ của hai ta. Nếu như ngươi thật sự chết, ta không thể nào nửa tháng cũng không lộ diện. Bởi như vậy, sợ là nàng ta sẽ càng sinh nghi. Nếu nàng ta phái người đến Thanh Châu, hai ta giả làm phu thê sợ là càng tạo thêm hoài nghi đó."

Văn Mặc Huyền yên tĩnh lắng nghe, nhưng lại không nói lời nào. Cố Lưu Tích đợi cả buổi, thấy nàng hơi nhíu mày, không hề hé răng, cảm thấy là lạ, cẩn thận nói: "Mặc Huyền, ngươi..."

"Ngươi rất hiểu nàng ta?"

Cố Lưu Tích: "..."

Giọng điệu này sao mà kỳ cục dữ vậy nhỉ?

"Nàng ta rất thông minh?"

"..."

"Vậy ta đây thì sao, là nàng ta thông minh hay là ta thông minh?"

Cố Lưu Tích nhìn vào mắt nàng, ngơ ra hồi lâu, sau đó "Phì phì" bật cười, đến cuối cùng cười quặp cả người.

Văn Mặc Huyền có chút xấu hổ, nhưng lại cố ý tức giận nhìn nàng.

Cố Lưu Tích cười hì hì nhéo nhéo mặt của nàng, cuối cùng cố ý nghiêm túc nói: "Nàng ta có thông minh hơn ngươi hay không ta không biết. Nhưng mà, nhất định nàng ta không có đáng yêu bằng ngươi."

Nói xong nàng lại cười tiếp. Văn Mặc Huyền vốn nhăn nhó nhìn nàng, cuối cùng cũng tự mình không cầm nổi mà cười theo.

Hai người ồn ào đủ rồi, Văn Mặc Huyền cũng không thấy khó chịu nữa, cuối cùng mới chân thành nói:

"Cho nên chúng ta đổi từ thế bị động sang chủ động thôi. Nhiễm Thanh Ảnh kia có tâm tư không thuần khiết với ngươi, ta chết rồi, nàng như được rút cái gai trong mắt. Nói không chừng ngoài việc theo dõi Tô phủ, nàng ta còn muốn nắm giữ hành tung của ngươi. Nếu như giấu diếm không được, vậy chủ động nói cho nàng ta biết, ngươi đang ở đâu thôi."

"Nay nàng ta ở Dự châu, nhất định là có ý ra tay đối phó Tâm Tích các. Chỉ cần bên kia trói buộc được nàng ta, với loại người đó, có lẽ sẽ không vì ngươi mà bỏ đến Thanh Châu đâu. Dù có đến đi nữa, chúng ta cũng có dư thời gian cứu mẫu thân Tiêu Mộng Cẩm rồi."

Cố Lưu Tích gật đầu, cũng yên tâm hơn, tiếp lời: "Thanh Châu ngoài Hồng Tụ Chiêu, Thần Quyết cung và Liệt Diễm môn đều có cứ điểm của Minh U giáo, hôm nay bên trong ắt hẳn nhất giam giữ rất nhiều nhân vật quan trọng trong võ lâm. Nếu như chúng ta động tới Hồng Tụ Chiêu, có thể khiến Nhiễm Thanh Ảnh cảnh giác hơn không?"

Văn Mặc Huyền khẽ mỉm cười, có chút ung dung nói: "Vô luận nàng ta có cảnh giác hay không, đối với chúng ta mà nói đều không có tổn thất. Ta đã cho người đặc biệt chú ý ba nơi đó rồi. Nếu như nàng ta sinh nghi, muốn chuyển những người kia đi, hoặc là xuống tay với bọn họ, động tĩnh tuyệt đối không nhỏ. Đến lúc đó ta liền thừa cơ quấy cho long trời lở đất. Thanh Châu tuy rằng yên bình, nhưng mấy đại môn phái xung quanh lại chưa bao giờ thật sự buông tay. Nếu động tĩnh lớn hơn, tự nhiên sẽ bị bọn hắn phát hiện. Theo lời ngươi nói, người bị giam bên trong cũng không đơn giản. Nếu bị các đại môn phái phát hiện, chỉ cần truy ra là Minh U giáo, tất sẽ bị những nhân sĩ chính phái nọ thảo phạt. Còn nếu nàng ta không sinh nghi, không có ý định động thủ, như vậy, ngươi hiểu rõ nơi này, sớm muộn ta cũng có biện pháp hạ thủ thôi."

Nhớ tới cảnh ngộ của Cố Lưu Tích ở kiếp trước, cặp mắt Văn Mặc Huyền rét lạnh, ôm Cố Lưu Tích, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng.

"Ta không muốn đánh rắn động cỏ, không phải nàng ta rất coi trọng những thứ này sao, vậy ta liền cho nàng nếm thử cái gì là mua dây buộc mình. Khi dễ ngươi hả, ta sẽ trả lại hết cho nàng ta."

Một câu cuối cùng rất trầm, Cố Lưu Tích lại nghe rõ ràng. Nàng cảm thấy đôi mắt hơi xót, cảm thấy có luồng khí nóng trong hốc mắt tràn ra. Giọng nói nghèn nghẹn, vùi mặt trong cổ nàng, giọng khàn khàn nói: "Ngươi làm gì đều thông minh hơn nàng, mà trên mặt cảm tình, ngươi lại ngốc hơn nàng đó."

Văn Mặc Huyền ôm nàng hồi lâu không nói, nghe trong ngực người đã nhưng vững vàng hít thở, vừa rồi nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Nói càn, nàng như thông minh hơn ta, liền sẽ không như vậy với ngươi." Thanh âm rất nhẹ, như trong bóng đêm một câu nói mê, cuối cùng tiêu tán vô tung.

- ------

Editor có lời muốn nói: Thời gian này tâm trạng của mình không tốt lắm, một chương mấy trang word thôi nhưng làm tới mấy ngày, vì vậy nên lâu lâu mới có chương mới. Các bạn thông cảm nhé!