Trùng Phùng GL

Chương 23: Tôi đã tìm được việc làm rồi, tối nay không về nhà




Tuy Diệp An Nhiên chưa từng đến cái nơi gọi là hội sở này, nhưng cũng biết đó là nơi nào, cái tên "nữ quan hệ công chúng" này nghe cũng thật hay.

Trong lòng nàng có chút thất vọng, tuy rằng nàng muốn tiền, nhưng không muốn dựa vào cái này mà đổi lấy, nhưng nhìn cái này, Diệp An Nhiên bỗng nhiên nghĩ tới một loại công việc khác, người giúp việc, cũng trả lương theo ngày, nghe nói kiếm tiền cũng rất nhanh.

Nàng kiểm tra di động một chút, lập tức hiện ra vô số trung tâm dịch vụ dọn phòng, nàng gọi điện cho một công ty được đánh giá tốt và có quy mô lớn, kết quả thất vọng phát hiện cần thiết có chứng chỉ, hơn nữa phải đặt cọc trước một nửa và huấn luyện một tháng mới được đi làm.

Mãi cho đến buổi chiều cũng vẫn không thu hoạch được gì, Diệp An Nhiên nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn ba giờ rồi, nàng đến bệnh viện xem con gái, con bé vẫn chưa tỉnh.

Khi nàng bước ra, y tá mặt vô biểu tình nhìn nàng, nói với giọng điệu lịch sự nhưng ngữ khí lại như đang ra lệnh: "Cô Diệp, cô vui lòng thanh toán viện phí và tiền đặt cọc càng sớm càng tốt."

Diệp An Nhiên có chút quẫn bách: "Tôi biết rồi, tôi sẽ mau chóng nộp."

"Ngài đã kéo vài ngày rồi, nếu ba ngày sau vẫn chưa nộp đủ, chúng tôi sẽ cho dừng trị liệu." Y tá vẻ mặt nghiêm túc nói.

Lòng Diệp An Nhiên chợt hoảng loạn, khẩn cầu nhìn y tá: "Tôi biết là vậy, nhưng điều kiện nhà chúng tôi thật sự không tốt, các cô thư thả cho tôi thêm vài ngày được không."

"Bệnh viện chúng tôi thật sự đã khoan dung lắm rồi." Y tá bĩu môi, cuối cùng nhỏ giọng nói thầm: "Thật sự không vay mượn được người thân hay bạn bè gì à, không lo nổi còn đòi nằm viện."

Mặt Diệp An Nhiên đỏ lên, nhưng cũng không hé răng, nếu có thể nhờ vả được ai thì nàng đã sớm mượn.

Y tá liếc mắt đánh giá trên dưới Diệp An Nhiên một lượt, bày ra bộ dáng đã hiểu, cô ta hơi ngẩng cằm, lạnh lùng nói: "Tóm lại ba ngày sau mà chưa nộp đủ, chúng tôi sẽ đình chỉ trị liệu."

Diệp An Nhiên ấp úng gật đầu, hộ sĩ liếc nàng một cái rồi xoay người rời đi. Nàng thất hồn lạc phách ngồi trên ghế ngoài hành lang bệnh viện, cơ hồ sắp thấu bất quá lên, vẫn còn thiếu gần ba vạn tệ nữa, ba ngày nữa sẽ phải thanh toán tiền, nàng phải đi đâu tìm nhiều tiền như vậy đây.

Vưu Tiếu đã cho nàng mượn một vạn rưỡi, nàng không thể lại mở miệng mượn tiền Vưu Tiếu, huống hồ cô ấy cũng không có nhiều tiền như vậy. Chỉ trong nháy mắt, Diệp An Nhiên cơ hồ có loại xúc động sẽ bất chấp tất cả, đơn giản nói cho Tần Mặc mọi chuyện, sau khi cô biết chuyện, hẳn là sẽ giúp nàng chi trả tiền phải không!

Chỉ là suy nghĩ đó vừa nảy sinh đã bị nàng dập tắt, nàng nhớ tới ánh mắt lạnh băng căm ghét khi Tần Mặc nhìn con gái, cô ghét con bé như vậy, cũng là vì hận nàng, cứ cho là đã biết thì có thể như thế nào, chỉ sợ không chỉ không cho mượn tiền, ngược lại sẽ hung tợn mà trào phúng nàng một trận, khiến nàng mình đầy thương tích.

Cũng như lúc trước khi cô ta cố ý bày ra một tràng hôn lễ, cũng vì muốn cho nàng nếm trải mùi vị đau khổ, cô ta muốn khiến cho nàng vạn kiếp bất phục, nàng thế nhưng còn buồn cười muốn được cô ta hỗ trợ.

Nhớ đến tấm danh thiếp đầy màu sắc đã nhìn thấy trên cột điện thoại trước đó, lương mỗi ngày hơn 1.000, nàng lấy điện thoại di động ra và muốn gọi cho người đó, nhưng chợt quên mất rằng mình không lưu số điện thoại, và cũng không nhớ tên của hội sở đó.

Cuối cùng đành phải theo đường cũ quay lại nơi đó, chỉ là nàng không có ngồi xe, bởi vì nơi đó cách bệnh viện không xa. Sau khi điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến một giọng nữ rất êm tai: "Alo, xin chào, cho hỏi là ai vậy?"

Yết hầu Diệp An Nhiên khô khốc, nửa ngày cũng không có nói ra lời, bên kia lại rất kiên nhẫn mà chờ đợi: "Tôi nhìn thấy thông báo tuyển dụng xã giao của hội sở các cô, hiện tại còn cần người nữa không?"

Bên kia nghe xong vui cười hai tiếng, bảo nàng tới đó phỏng vấn, địa chỉ của hội sở cách nơi này rất xa, nhưng cũng may là ở nơi phố thị phồn hoa, nàng lựa chọn đi tàu điện ngầm, đi thêm một chuyến xe buýt, thêm lên tiền đi tàu điện ngầm sẽ đắt.

Cái người xưng là quản lý Triệu là một người phụ nữ rất xinh đẹp, trên mặt trang điểm nhẹ, quần áo bó sát lấy cơ thể tinh xảo khiến thân hình vốn đã xuyên thấu của cô ấy trông rất nóng bỏng.

Quản lý Triệu trên dưới đánh giá nàng một lần, cười nhạo một tiếng: "Cô chính là người vừa mới gọi điện thoại nói muốn làm nữ xã giao?"

Diệp An Nhiên có chút lúng túng, nàng cúi đầu không hé răng, hai ngón trỏ gắt gao nắm chặt vào nhau, vừa nhìn đã biết là rất khẩn trương, nhưng vì nàng cúi đầu, quản lý Triệu mới dễ dàng nhìn thấy cái cần cổ trắng nõn ấy.

Tuy quản lý Triệu làm công việc kinh doanh này, nhưng bản nhân lại đã tốt nghiệp trường top 1, cho nên lúc này trong đầu thế nhưng nhớ tới hai câu thơ mình từng được học.

Nhất kia một cúi đầu ôn nhu, giống một đóa thủy liên hoa không thắng gió lạnh thẹn thùng.

Khi đó xem xong cũng không hiểu, cũng không thể lý giải, nhưng lúc này cô lại có cảm giác như đã hiểu ra. Thật ra Diệp An Nhiên lớn lên cũng rất xinh đẹp, tuy rằng không phải kiểu người khiến người ta vừa liếc mắt một cái liền cảm thấy kinh diễm, nhưng lại sẽ khiến người nhìn thực thoải mái, như là trở về trong căn nhà ấm áp sau một ngày mệt mỏi lại như là thế giới vốn rối ren ồn ào cũng được thanh tịnh lại.

Chỉ là cuộc sống gian nan sớm đã đem nàng mài giũa, khiến nàng thoạt nhìn đã già đi rất nhiều, đặc biệt là khóe mắt, thế nhưng có thể mơ hồ nhìn ra hai vết chân chim nơi khoé mắt. Mà ngón tay đang cựa quậy cũng có chút thô ráp, móng tay cũng vậy, xung quanh rất thô, vừa nhìn đã biết phải làm việc vất vả quanh năm, không mềm mại chút nào.

Hội sở bọn họ cần chính là kiểu con gái xinh đẹp biết làm nũng, mấy người khách mua vui đương nhiên sẽ thích kiểu con gái kiều nộn như đóa hoa đang nở rộ.

Nếu được chăm sóc kỹ lưỡng mấy năm, chỉ sợ sẽ trở lại bộ dáng mỹ mạo năm nào, chỉ là hội sở bọn họ cũng không phải công ty đầu tư, đương nhiên sẽ không làm mấy chuyện này.

Quản lý Triệu đang muốn cự tuyệt, chợt thấy Diệp An Nhiên nhanh chóng ngẩng đầu nhìn mình một cái, nhút nhát sợ sệt rồi lại tràn ngập kiên định.

"Quản lý Triệu, cầu ngài, tôi thật sự rất cần công việc này, con gái tôi đang nằm viện, nếu tôi không có tiền, bệnh viện sẽ dừng trị liệu cho con bé."

Lệ nóng đã dâng trào trong khóe mắt, nhưng nàng lại gắt gao mà cắn môi dưới không chịu để nước mắt rơi xuống, quản lý Triệu bỗng nhiên có chút không đành lòng, cô đã làm công việc này hơn mười năm, ban đầu từ nữ xã giao rồi lên được vị trí quản lý này, đã trải qua vô số tranh đấu mới ngồi lên được vị trí đó, cũng là dựa vào việc cô là người lạnh lùng vô tình và sát phạt quyết đoán.

Người đến hội sở này, là nữ hay nam xã giao, dù là tự nguyện, cưỡng bách, hay là bất đắc dĩ, thì cô cũng đã gặp qua, nhưng vào lúc này, trái tim vốn đã trở nên sắt đá của cô bỗng mềm đi một chút.

Chỉ là thấy nàng bị thương sườn mặt và lỗ tai, còn có mu bàn tay đang dán băng gạc, cô lại có chút do dự: "Cô phải biết rằng làm nữ xã giao cần phải trang điểm, nhưng mà mặt cô đã bị thương..."

Diệp An Nhiên hiểu ý của quản lý Triệu, nếu như trang điểm, chỉ sợ miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng, nếu xử lý không tốt sẽ bị sưng viêm, chỉ là nàng đã không rảnh để lo nhiều như vậy, nàng vội vàng xen mồm nói: "Không sao, tôi không sợ."

Kỳ thật không phải không sợ, chỉ là hiện thực không cho phép nàng sợ, quản lý Triệu nhìn thoáng qua Diệp An Nhiên một cái thật sâu, cuối cùng đáp ứng: "Cô định sẽ làm việc toàn thời gian hay bán thời gian?"

"Có gì khác nhau sao?"

Quản lý Triệu giải thích: "Toàn thời gian thì phúc lợi đãi ngộ sẽ được nhiều hơn, hơn nữa khi chọn lựa phòng cũng sẽ cao hơn một bậc so với bán thời gian."

Diệp An Nhiên do dự một lúc, không phải vì đãi ngộ tốt, nhưng bởi vì câu nói phía sau, tuy nàng chưa từng đến nơi như vậy, đối với việc xã giao cũng không hiểu biết gì, nhưng nàng cũng biết khách ở phòng riêng sẽ cao cấp hơn, nhất định sẽ phân biệt hơn, kiếm được nhiều tiền hơn.

Chỉ là nàng cũng không định sẽ làm công việc này lâu dài, đây là do trong khoảng thời gian này nàng cần có tiền để đóng viện phí cho Dao Dao, chờ Dao Dao khỏi bệnh rồi xuất viện, nàng khẳng định sẽ không làm nữa.

"Bán thời gian." Diệp An Nhiên hạ quyết tâm.

Quản lý Triệu cũng thoải mái mà đáp ứng, nhưng vẫn nói cho Diệp An Nhiên một vài kỹ xảo để kiếm thêm chút tiền: "Hội sở chúng tôi cũng không ép nhóm xã giao bán thân, chỉ cần bồi khách hàng nói chuyện phiếm ca hát uống rượu, v.v..., nếu cô khách hàng mà cô đang tiếp mở thêm chai rượu khác, cô sẽ được trích phần trăm hoa hồng, hơn nữa tiền khách hàng cho cô thì sẽ là của cô. Nhưng nếu khách hàng mạnh mẽ làm loại chuyện này với cô, tuy hội sở sẽ điều giải, nhưng cô cũng biết, người có thể tới nơi này phàm đều là người có thân phận đặc biệt, hội sở sẽ không vì cô mà đắc tội khách hàng."

Khi nói xong lời cuối cùng, ánh mắt của quản lý Triệu vô cùng nghiêm khắc, trước đó Diệp An Nhiên sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý khi quyết định tới nơi này làm việc, cho nên sau khi quản lý Triệu nói xong, nàng liền gật đầu một cái.

Tuy nhiên, mặc dù khi quản lý Triệu nói lời này rất nghiêm túc, nhưng khi trang điểm vẫn chỉ thoa một lớp phấn mỏng lên mặt nàng, để làn da thoạt nhìn tốt hơn một chút, cũng không bôi thêm gì nhiều, vẽ thêm đuôi mắt, cuối cùng lại rẽ tóc Diệp An Nhiên xuống, che đi phần mặt bị thương.

Nhưng tóc quá mức thô, cô cố ý dùng máy uốn tóc uốn cong lại bôi một ít tinh dầu phục hồi tóc, cuối cùng nhìn nhu thuận hơn rất nhiều.

Khi Vưu Tiếu gọi điện thoại tới, quản lý Triệu đang yêu cầu tất cả các nữ xã giao của họ đứng thành một vài hàng nhìn họ và chuẩn bị vào ghế lô, sau khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của nàng, cô ta liền nhìn nàng một cách rất khó chịu.

Nhóm xã giao khi vào ghế lô sẽ không được phép mang theo điện thoại trên người, ngay cả khi đang chờ việc cũng phải tắt chuông và không được sử dụng, trước đó quản lý Triệu đã quên nhắc Diệp An Nhiên phải để điện thoại tại quầy để đồ.

"Đi cất điện thoại vào quầy để đồ đi."

Diệp An Nhiên xoay người rời đi, quầy để đồ trữ ở cách vách, hai cái phòng là liền tường, ở giữa có một cái cửa có thể trực tiếp thông qua, khi nàng đi vào thoáng dùng sức một chút, hơi đóng cửa lại một chút, lợi dụng khoảng cách này để gọi lại cho Vưu Tiếu.

"Cô ở đâu vậy, đã trễ thế này sao còn chưa về?" Giọng Vưu Tiếu tràn đầy lo lắng.

Diệp An Nhiên nhỏ giọng nói: "Tôi đã tìm được công việc rồi, đêm nay không trở về." Nói xong cũng không chờ Vưu Tiếu đáp lại đã cúp điện thoại.

Thực ra nàng sợ Vưu Tiếu sẽ hỏi mình đang tìm công việc gì và ở đâu, mặc dù quyết tâm làm công việc này nhưng nàng vẫn thấy hổ thẹn, nếu Vưu Tiếu biết được chuyện này, chắc chắn cô ấy sẽ rất tức giận.

Vưu Tiếu lại gọi lại lần nữa, sau khi Diệp An Nhiên gửi một tin nhắn nói mình phải vào làm để cô ấy yên tâm thì nhanh chóng tắt điện thoại.

Đi tới đi lui mất mấy phút, quản lý Triệu có chút không vui, vừa định nói, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một người phụ nữ với vẻ mặt lo lắng bước vào, cô ta ghé vào tai quản lý Triệu nói gì đó, sau đó liền thấy sắc mặt của quản lý Triệu có chút không tốt.

Cô liếc qua mọi người một cái, mở miệng: "Hôm nay hội sở chúng ta tiếp đón mấy vị khách quý, tôi sẽ chọn bốn người trong số các cô đi vào tiếp khách, các cô cần phải cẩn thận cho tôi, đừng để khách hàng phải chờ."

Lời kia vừa thốt ra, nhóm nữ xã giao đứng ở phía dưới liền lộ vẻ mặt hưng phấn, ai cũng biết nếu tiếp đãi mấy vị khách quý một cách tốt đẹp sẽ được hưởng lợi rất nhiều, nếu có thể khiến họ mở thêm vài chai rượu đắt tiền, chỉ sợ phúc lợi càng thêm nhiều. Nhưng trong nhóm nữ xã giao bọn họ, không phải bán thời gian thì nhan sắc cũng bình thường, mấy phòng tốt đều không đến lượt bọn họ.

Lần này thật vất vả có cơ hội tốt như vậy, vì thế mắt ai cũng sáng lên mà nhìn quản lý Triệu.

Quản lý Triệu cũng không có sốt ruột chọn người, mà hỏi: "Có ai muốn đi có thể giơ tay."

Mọi người nhanh chóng giơ tay lên, hơn nữa đều giơ rất cao, chỉ sợ quản lý Triệu không nhìn thấy, quản lý Triệu chọn trong đó ra ba người, tổng cộng phải chọn bốn người, khi dư lại một người cuối cùng, người chưa được chọn đều lộ vẻ mặt khẩn trương, trong ánh mắt mang theo khát vọng.

Duy chỉ có Diệp An Nhiên, tuy rằng cũng rất muốn đi, dù sao thân phận khách hàng càng cao, tiền kiếm được cũng sẽ càng nhiều, tuy nàng cần tiền, nhưng vẫn không cách nào buông thả bản thân giống như những người kia.

Ánh mắt quản lý Triệu dừng ở trên người Diệp An Nhiên, như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau, cô gọi Diệp An Nhiên lên: "Cô đi."

Rốt cuộc cũng chọn xong người thứ tư, mấy người còn lại không được chọn đều lộ vẻ mặt mất mát cùng không cam lòng, quản lý Triệu cảm thấy buồn cười trong lòng nhưng không có biểu hiện ra ngoài, ánh mắt bình tĩnh nói: "Không được chọn cũng không cần khó chịu, dù sao vẫn còn nhiều phòng khác mà, hơn nữa lần sau có chuyện tốt như vậy, vẫn sẽ cho các cô cơ hội."

Sau khi nói xong, liền dẫn theo bốn đi ra ngoài, vừa đi vừa dặn dò các nàng một vài chuyện, còn nhắc nhở một vài lễ nghi cơ bản, tỷ như khi rót rượu phải quỳ, lại tỷ như...

- ---------------- .

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||

Editor: Tử Hy

Editor: mỗi chương dài quá dài, làm muốn nản á trời, mọi người vote cho mình chút động lực edit nhé ^_^