Diệp An Nhiên sững sờ nhìn Vưu Tiếu, sau đó nhìn lại thứ mà cô đang cầm trên tay, Vưu Tiếu đi làm chưa được bao lâu, hơn nữa còn phải sống với ba mẹ, mười vạn tệ này có lẽ là tất cả tài sản của cô ấy, nhưng bây giờ lại đưa hết cho nàng dùng.
Hốc mắt nàng nóng lên, kêu một tiếng "Vưu Tiếu" sau lại vẫn nói không nên lời, nàng biết mình nên từ chối, dù sao cũng nhiều tiền như vậy, cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể trả. Nhưng nàng lại không thể từ chối, con gái nàng vẫn còn đang ở trong phòng bệnh.
Vưu Tiếu cường ngạnh nhét thẻ vào tay nàng: "Bảo cô cầm thì cô cứ cầm đi, nói thế nào thì Dao Dao cũng là con gái nuôi của tôi, huống hồ tôi ở nhà của ba mẹ tôi, cũng không vội phải kết hôn, căn bản không dùng đến nhiều tiền như vậy."
Buổi tối, Diệp An Nhiên vốn định tạm chấp nhận ngồi cả đêm ở cửa phòng bệnh, có thể trông con gái, hơn nữa nàng cũng không còn nơi nào để đi, lúc đi gửi tiết kiệm thì có bao nhiêu tiền nàng đều bỏ hết vào túi rồi.
Nhưng Vưu Tiếu kiên quyết không đồng ý: "Cơ thể vẫn là quan trọng nhất, đừng chờ tới khi đứa nhỏ còn chưa tỉnh thì cô đã ngã quỵ rồi, đến lúc đó lại phải dùng đến tiền."
Câu nói phía sau như đánh trúng lòng nàng, tối hôm đó nàng ở lại nhà của Vưu Tiếu, có lẽ vì quá mệt mỏi nên ngày hôm sau khi đã hơn 9 giờ, Vưu Tiếu đã đi làm rồi nhưng vẫn để lại một mẩu giấy nhắn cho nàng, nói sẽ giúp nàng xin nghỉ phép.
Điều đó giúp nàng nhẹ nhàng thở ra, ngày hôm qua khi nàng xin nghỉ một ngày, cấp trên của nàng chỉ miễn cưỡng đáp ứng, nếu hôm nay lại xin nhất định sẽ rất khó, nhưng nếu là Vưu Tiếu thì chuyện sẽ lại khác.
Ba mẹ Vưu Tiếu cũng đi làm rồi, trong nhà trống rỗng, trên bàn có để phần cơm, nàng tùy tiện ăn hai miếng rồi đến bệnh viện, con gái vẫn chưa tỉnh lại, nàng đứng ở cửa một hồi liền rời đi, nàng muốn đi làm thêm kiếm chút tiền, ít nhất vẫn cần hai vạn tệ nữa.
Nàng lấy điện thoại di động ra, xem đi xem lại danh bạ, ngoại trừ số di động của Vưu Tiếu thì chính là số của cấp trên, bần cùng khiến nàng tuyệt vọng, khi đang chuẩn bị ấn nút back, bỗng nhiên nhìn thấy hai chữ Từ Tĩnh lẳng lặng nằm ở cuối danh bạ.
Nàng ngẩn ra một chút, lúc này mới nhớ tới người tên Từ Tĩnh này, kỳ thật cũng không phải đã quên, dù sao cũng Từ Tĩnh ưu tú như vậy, chỉ là thân phận địa vị của nàng và Từ Tĩnh kém quá xa, cho nên từ sau buổi tối hôm Từ Tĩnh rời đi, từ sau khi nàng trả hết tiền còn nợ cho Từ Tĩnh, nàng liền cố tình muốn quên đối phương.
Dù Từ Tĩnh đối xử với nàng không tồi, nhưng ngẫm lại hai người chỉ là phận bèo nước gặp nhau quá hai lần, huống hồ cũng lâu rồi không liên lạc, có thế nào nàng cũng không thể tự nhiên gọi điện thoại để vay tiền, còn lại một con số lớn như vậy.
Chỉ là suy nghĩ này rất nhanh đã bị nàng đè ép xuống, bởi vì nàng thật sự đang rất cần tiền, cuộc sống đã bức nàng đến đường cùng rồi, tựa như bị trượt chân rơi vào trong biển rộng, dù đã nỗ lực giãy giụa bơi vào bờ nhưng lại bị một đợt lại một đợt bọt sóng đánh tiếp. Mà Từ Tĩnh, giống như một khúc gỗ trôi dạt, dù biết rõ khoảng cách quá xa không có khả năng bắt lấy, nhưng vẫn muốn nỗ lực thử một lần.
Trong lúc chờ đối phương nhấc máy, Diệp An Nhiên vô cùng thấp thỏm, nàng không ngừng trấn an bản thân, da mặt dày một chút đi, tôn nghiêm tính là cái gì, có thể biến thành cơm ăn sao? Có thể biến ra rất nhiều rất nhiều tiền sao? Có thể kiếm tiền viện phí cho Dao Dao sao?
Nếu cái gì cũng không thể, cần gì phải cứ mãi xem nó như bảo bối mà ôm trong lòng, huống chi 5 năm sống trong tù, không phải nàng đã sớm vứt bỏ thể diện và tự tôn rồi sao.
Trong lòng nàng không ngừng chuẩn bị bản nháp, nghĩ một hồi nữa sau khi điện thoại được kết nối sẽ mở miệng mượn tiền Từ Tĩnh như thế nào, là sẽ trò chuyện một chút trước hay là trực tiếp vào chủ đề, nếu Từ Tĩnh không đồng ý cho vay tiền, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Là đau khổ cầu xin hay là uy hiếp, dù sao Từ Tĩnh cũng là nhân vật của công chúng, khi lần đầu gặp đã không cẩn thận đụng phải nàng, lần thứ hai tuy rằng cô ấy có lòng tốt đưa nàng đang hôn mê đến bệnh viện, nhưng lại không có người chứng kiến, cho dù nàng có đảo ngược trắng đen, hay bóp méo sự thật cũng không khó.
Diệp An Nhiên cảm thấy bản thân thật sự quá vô sỉ, ghê tởm lại đáng hận, nhưng nàng vẫn lòng mang một tia hy vọng chờ đợi điện thoại có thể kết nối.
Chỉ là ngàn vạn ý tưởng chuẩn bị sẵn trong đầu cũng chưa dùng tới, bởi vì người tiếp điện thoại căn bản không phải Từ Tĩnh, tuy rằng chỉ nói mấy chữ, nhưng nàng vẫn lập tức nghe ra người tiếp điện thoại là ai. Đỗ Uy, người đại diện của Từ Tĩnh, người đã từng nhẹ nhàng bâng quơ nói sẽ khiến nàng không chỗ dung thân.
"Xin hỏi là ai thế?"
Giọng nói vẫn vang lên trên điện thoại, nhưng nàng lại không có dũng khí nói tiếp, cuối cùng vội vàng cúp điện thoại.
Cuộc gọi này đã dùng hết dũng khí mà nàng có, chờ sau khi cúp điện thoại, cả thể xác và tinh thần nàng đều đã kiệt quệ, lảo đảo lui về phía sau vài bước, suy yếu dựa vào vật vừa cứng vừa lạnh, dựa đầu vào đó, nhìn con phố phồn hoa trước mắt.
Người đến người đi, trên mặt mỗi người đều tràn đầy xán lạn mỉm cười, nàng lẳng lặng đánh giá từng người qua đường, có lẽ do ánh mắt nàng quá mức quái dị, cuối cùng khiến cho người khác chú ý, thỉnh thoảng có một hai người đi qua nhìn nàng với ánh mắt kì lạ.
Nàng đều không có để ý, trong lòng không ngừng tính toán có nên mở miệng với người kia hay không, chỉ là vừa nãy khi gọi điện thoại cho Từ Tĩnh, nàng đã dùng hết dũng khí mà mình có, nàng không biết chính mình có còn dũng khí để tiếp tục mở miệng nữa hay không.
Nhưng nàng vẫn hiểu, cô không thể nào cho nàng vay tiền, cuối cùng khi cô vẫn điều nàng khỏi tổng công ty, nàng cũng đã hiểu rằng cô không muốn có bất cứ dây dưa gì với mình nữa.
Cũng như nàng thôi, nàng cảm thấy vô luận Diệp gia đã làm ra bất cứ chuyện có lỗi nào với cô ấy, sớm tại sau khi sự việc đó xảy ra, ân oán giữa các nàng cũng đã thanh toán xong.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn gọi điện, dù không muốn liên lạc lại với Tần Mặc, dù có thể bị từ chối nhưng nàng không thể từ bỏ bất kỳ cơ hội gom tiền nào, nàng vẫn là một người mẹ.
Trên thực tế, trong danh bạ điện thoại không có số của Tần Mặc, nhưng Tần Mặc đã gọi cho nàng một lần trước đó, cho nên khi nhấn đến cuối cùng, bản ghi chép lịch sử chỉ cho nàng thấy một dãy số.
Di động truyền đến tiếng đô đô đô, cả người nàng như đặt ở trong chảo dầu chiên, tuy rằng chỉ có vài giây, nhưng nàng lại cảm thấy lâu như đã qua một thế, thật ra nàng vô cùng sợ khi Tần Mặc nhìn thấy số điện thoại của nàng sẽ ngắt điện thoại.
Nhưng hiển nhiên là nàng đã lo lắng nhiều, có lẽ Tần Mặc căn bản không nhớ kỹ số điện thoại của nàng, sau khi điện thoại được kết nối, liền truyền đến giọng nói quen thuộc lại có chút xa lạ:
"Alo, tôi là Tần Mặc."
Nàng đột nhiên nói không nên lời, mặc dù đã nghĩ trước nên nói như thế nào, nhưng cổ họng dường như bị nghẹn lại. Cũng may, đối phương vẫn còn kiên nhẫn không cúp máy, nếu không nàng cũng không biết mình có đủ dũng khí để gọi lại hay không.
Nàng hít một hơi thật sâu và cố gắng làm cho giọng nói của mình nhẹ nhàng uyển chuyển: "Tôi là Diệp An Nhiên."
"Chuyện gì?" Giọng đối phương đạm mạc mà lại xa cách.
Nàng lại lần nữa hít sâu một hơi: "Cô có thể cho tôi mượn ít tiền không?"
Bên kia rõ ràng dừng một chút.
Diệp An Nhiên không đợi cô trả lời, trực tiếp nói một hơi: "Con gái tôi bị xe đụng phải, tiền thuốc men và phí giải phẫu quá cao, tôi thật sự nộp không nổi." Khi nói xong lời cuối cùng, giọng của nàng càng ngày càng nhỏ dần.
Giọng nói trong trẻo như tiếng dương cầm truyền tới từ trong điện thoại, ngay sau đó, nàng nghe được một đạo âm thanh chói tai, như là tiếng đồ sứ va vào nhau, khó nghe khiến người ta nổi da gà, nhưng mà, trả lời lại là một giọng nữ xa lạ.
"A Mặc, chị làm sao vậy?"
Diệp An Nhiên ngẩn ra, lập tức phỏng đoán có phải Tần Mặc đang ăn cơm cùng người phụ nữ khác hay không, mà nàng gọi điện thoại khẳng định đã quấy rầy đối phương, nàng theo bản năng muốn cúp máy, chỉ là khi nghĩ đến mục đích của mình, nàng liền cưỡng bách bản thân phải nhịn.
Chờ thật lâu sau mới thấy bên kia đáp lại: "Sao cô còn chưa chết đi."
Nàng coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Niệm tình trước đây chúng ta từng qua lại mà cho tôi mượn một chút tiền được không, tôi sẽ trả lại cho cô mà..."
Lời nói còn chưa xong, nàng liền nghe được ' bang ' một tiếng, không cần nghĩ cũng biết là đối phương đã cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Tần Mặc liền trở nên âm trầm, cô duỗi tay để điện thoại di động lên bàn, từ khi cô nhận điện thoại, Chu Gia Di ngồi đối diện vẫn luôn lo lắng nhìn cô.
"A Mặc, rốt cuộc chị làm sao vậy?"
Lúc này Tần Mặc mới nhớ tới mình đang ăn cơm cùng Chu Gia Di, nhưng từ khoảnh khắc Diệp An Nhiên mở miệng vay tiền cô, một người vẫn luôn nội liễm như cô vậy mà lại không kiềm chế được mà đem cảm xúc biểu hiện ra ngoài.
"Không có việc gì." Cô miễn cưỡng cười.
Chu Gia Di nhìn ra cô không muốn nói, tuy rằng trong lòng rất muốn biết, nhưng vẫn đè nén lại, ôn nhu trấn an: "Em thấy tâm tình chị không tốt lắm, không bằng chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút."
Tần Mặc nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn còn chưa động đũa, trong lòng biết Chu Gia Di vẫn chưa ăn mấy miếng, tuy trước đó cô có chút đói, nhưng sau khi nhận điện thoại thì đã không còn tâm trạng buồn ăn: "Không có việc gì, chúng ta tiếp tục ăn cơm đi."
Bữa cơm này Tần Mặc ăn đến thất thần, Chu Gia Di cũng ăn mà không biết mùi vị gì, cuối cùng cơm nước xong, Tần Mặc đưa Chu Gia Di về nhà, Tần Mặc vạn phần áy náy, vì thế nói: "Thật xin lỗi, hôm khác lại bồi em."
Chu Gia Di hào phóng nói: "Không sao đâu."
Sau khi thấy Chu Gia Di lên lầu, Tần Mặc liền lập tức lấy điện thoại ra định gọi cho quản lý Triệu, chỉ là khi nhìn vào màn hình điện thoại cô đã ngừng lại.
Cô và Diệp An Nhiên đã kết thúc, còn đi quan tâm xem nàng đã xảy ra chuyện gì để làm gì, Tần Mặc chậm rãi cất điện thoại di động đi, lái xe về nhà.
Nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, thật ra thì Diệp An Nhiên đã sớm nghĩ tới, đối phương sẽ không cho nàng vay tiền, nhưng nàng vẫn ôm một tia hy vọng. Chính là cuối cùng một chút hy vọng đều đã tan biến trước thái độ lạnh nhạt của Tần Mặc, lồng ngực nàng phập phồng kịch liệt, như có một bàn tay vô hình đang bóp lấy cổ họng khiến nàng khó thở.
Sức lực cơ thể hoàn toàn bị rút sạch, nàng từ từ trượt xuống dọc theo vật lạnh lẽo mà mình đang dựa vào, nàng ngồi trên mặt đất dựa vào vật thể hình trụ rắn chắc lạnh lẽo kia, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào những người qua đường đang ăn mặc chỉnh tề.
Mặt trời lên cao từng chút một, nhiệt độ cũng dần tăng lên, mặc dù đã là mùa thu, nhưng cả thành phố vẫn còn hơi nóng.
Nhưng Diệp An Nhiên vẫn cảm thấy rất lạnh, hơi lạnh lan dần lên dọc theo lòng bàn chân, sống lưng lạnh toát, quần áo ướt sũng dán vào người, chân tay tê dại, nhưng rồi nàng vẫn chậm rãi đứng lên.
Nàng không có thời gian để ngây ngốc ở chỗ này, không có thời gian ngồi đây mà tuyệt vọng, phương án vay tiền không thành công, vậy thì nàng sẽ nghĩ cách kiếm tiền khác, chỉ là nói thì dễ còn làm mới khó.
Trên đời này làm gì có chuyện có thể kiếm được mấy chục nghìn tệ chỉ trong vài ngày, cũng không phải là không có, chẳng hạn như chơi chứng khoán, nhưng nàng không hiểu biết gì về lĩnh vực này, cho dù có cũng không dám bỏ tiền vào đó một cách hấp tấp.
Nhưng dù vậy nàng cũng phải tìm, trước khi đi còn cố ý nhìn lại cột điện mà mình đang dựa, lâu ngày nên đã ố thành màu đen, trên đó có vô số tờ rơi quảng cáo.
Nàng nhìn thấy một tấm thẻ màu khổ lớn dán trên đó, tuy hơi mờ, nhưng vẫn nhìn rõ nét chữ trên đó, thu nhập hàng nghìn tệ mỗi ngày.
Nàng vội vàng tiến lại gần, tim đập nhanh hơn, suýt chút nữa đã mở to mắt hết cỡ mà nhìn tấm thẻ rực rỡ đó.
Do nhu cầu phát triển của hội sở, hiện tại chúng tôi đang tuyển dụng nữ quan hệ công chúng và một số nam quan hệ công chúng, không yêu cầu kinh nghiệm, thu nhập trên một nghìn một ngày, lương được quyết toán hàng ngày, có thể đi làm ngay trong ngày không cần bất kỳ khoản phí nào.
Yêu cầu: Khuôn mặt đẹp, có ngoại hình và tính tình tốt.
Số liên lạc, quản lý Triệu: xxxxxxxxxxx