Thấy Diệp An Nhiên trầm mặc, mắt Diệp Hân Dao cũng dần ảm đạm theo, nàng miễn cưỡng cười cười, nói: “Ba ba đi làm ở xa, nơi đó trả tiền lương cao, có thể cho Dao Dao đi học.”
Mắt Diệp Hân Dao sáng lên: “Thật vậy sao mẹ?”
“Đương nhiên là thật rồi, sao mẹ có thể lừa Dao Dao chứ.”
Diệp Hân Dao vui vẻ hô to: “Con có ba, mẹ ơi, con có ba, con không phải là đứa con ngoài giá thú!”
Không nghĩ tới con bé lại vui vẻ như vậy, Diệp An Nhiên thoáng quay đầu đi, nước mắt không nhịn được lại lần nữa rơi xuống, may mắn đứa nhỏ đang đắm chìm trong hạnh phúc có ba nên không chú ý tới nàng đang khóc.
Năng lượng của trẻ con có hạn, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ, Diệp An Nhiên vốn tưởng rằng mình không thể nào ngủ được, vì dù sao cơn buồn ngủ vừa rồi đã bị con nhỏ làm phân tán, nhưng không nghĩ vừa ôm lấy thân thể mềm mại của con gái, không lâu sau nàng cũng ngủ thiếp đi.
Sau khi Tần Mặc xuống lầu cũng nhanh chóng lái xe rời đi, ngày xưa tốc độ lái xe của cô rất chậm, đều là bởi vì sau khi chuyện năm đó xảy ra, bị mẹ của Diệp An Nhiên lái xe đâm vào, sau khi xuất viện cô đã có chút sợ hãi đối với xe, sau đó phải lấy rất nhiều dũng khí mới miễn cưỡng giảm bớt đi loại sợ hãi này.
Chỉ là lần này sau khi rời khỏi nhà của Diệp An Nhiên, cả người cô như bị mất hồn, mơ màng hồ đồ, trong đầu cũng trống rỗng, chờ khi lấy lại tinh thần, mới phát hiện tốc độ lái xe của mình đang chạy đến mức lớn nhất, may là trời đã quá khuya, xe chạy trên đường không nhiều lắm, mới không xảy ra chuyện gì đáng tiếc.
Cô cho xe dừng lại, lúc này mới phát hiện mình đang ở một nơi hẻo lánh và xa lạ, chung quanh không có người hay nhà cửa gì cả, hai bên đường cũng vắng tanh, chỉ có một bãi đất mọc đầy cỏ dại.
Bản thân cô không phải người thích đi đây đi đó, cuộc sống cứ quẩn quanh giữa công ty, lại về nhà hoặc là đi ăn uống. Hơn nữa 6 năm trước cô còn sinh sống ở nước ngoài, thành thị đã thay đổi ít nhiều khiến cô cảm thấy thật xa lạ.
Cho nên trong lúc nhất thời cũng không biết rốt cuộc mình đang ở nơi nào, nhưng cô cũng không gấp, dù sao trên xe cũng có bản đồ điện tử. Thế là cô dứt khoát dựa vào lưng xe, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thật ra hôm nay cũng không có làm cái gì, nhưng cô lại cảm thấy rất mệt, như thể mọi sức lực trên người đều không còn, lại cảm thấy bản thân đã già đi vài chục tuổi.
Giống như những năm còn ở nước ngoài, chưa hoàn thành niên khoá, chưa làm xong thực nghiệm, chưa viết xong paper, cả người cô sẽ như con quay lên dây cót chưa từng có ý định dừng lại, chỉ chờ đến khi có thể có được một ngày nghỉ ngơi, cô sẽ ngủ cả ngày.
Cô còn nhớ rõ có hôm bận đến trời đất tối tăm không nghỉ, cửa chung cư bị Tần Nguyệt mở ra, đổ ập xuống mắng cô một trận, khi cô nhìn vào trong gương, đúng là đã cảm giác bản thân như là già đi mấy chục tuổi.
Nhưng khi đó cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại vẫn cứ tiếp tục vùi đầu vào công việc, bởi vì chỉ có khi bận rộn và kiệt sức, cô mới có thể không cho mình nghĩ đến Diệp An Nhiên, chờ đến sau khi tốt nghiệp lại vội vàng gây dựng sự nghiệp.
Thời gian bảy năm trôi qua như cái búng tay, cô vẫn luôn cho rằng mình đã quên được Diệp An Nhiên, mà thời khắc khi gặp lại nàng, cô mới biết được thì ra vẫn chưa.
Nhưng kỳ thật cũng không phải chưa từng nghĩ tới Diệp An Nhiên, khi vừa mới về nước cô cũng nghĩ tới, liệu có thể lại gặp được Diệp An Nhiên lần nữa hay không, nhiều năm trôi qua như vậy, nàng có thay đổi gì không, có khi nào nàng giống lúc ban đầu cuồng loạn vọt tới trước mặt cô mà chất vấn hay không.
Hết thảy suy nghĩ ấy khiến cô bối rối một đoạn thời gian dài, cô không ngừng khuyên bảo chính mình không nên tiếp tục ảo tưởng nữa, đây là nơi đã khiến Diệp An Nhiên phải đau khổ, khẳng định là nàng sẽ không trở về đây nữa, hơn nữa dù có ở chỗ này, cũng không nhất định sẽ gặp lại nhau, dù sao thì biển người mênh mang, cô và nàng dẫu sao cũng chỉ như một con kiến trong thế giới bao la mà thôi.
Chỉ là cô không nghĩ tới thật sự sẽ có một ngày như thế. Mà còn khác xa tưởng tượng của cô, nàng không hề cuồng loạn, không căm hận, không trời sụp đất nứt, càng không có dời non lấp biển.
Nàng đã sớm quên hết mọi chuyện trong quá khứ, thoát khỏi gông cùm xiềng xích, thoát khỏi gông xiềng, lập gia đình với người đàn ông khác, hơn nữa còn sinh một đứa con, chỉ có mình cô vẫn còn sống trong hồi ức.
Khi đó cô cũng không biết vì sao mình lại phải dùng thái độ xấu xí và nói ra những lời ác độc như vậy, chỉ là hiện tại nghĩ kĩ một chút, hết thảy chỉ là do ghen ghét mà thôi.
Cô ghen ghét tên đàn ông mà Diệp An Nhiên đã kết hôn cùng, tuy rằng hiện tại có khả năng nàng đã bị anh ta vứt bỏ.
Cô ghen tị, Diệp An Nhiên còn sinh con cho gã đàn ông không biết tên kia.
Cô ghen, tuy người đó không quan tâm, nhưng nàng lại vẫn một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn.
Cô ghen ghét đến phát cuồng, cô không thể tưởng tượng được, cái cảnh tượng Diệp An Nhiên lên giường với gã ta, cô không muốn nghĩ tới, gã ta còn vuốt ve da thịt nàng.
Cô cơ hồ sắp hít thở không thông, cô gấp gáp ôm lấy lồng ngực, ngón tay dùng sức nắm chặt trở nên trắng bệch, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô lại giống như không biết đau đớn, vẫn cứ dùng sức.
An Nhiên, Diệp An Nhiên, tùy thời khắc, cái tên này đều có thể tùy ý hiện lên, như đã khắc vào linh hồn của cô vậy, như đã khảm vào trong cốt tủy cô, khiến cô không thể nào quên được.
Cô hạ cửa sổ xe xuống, gió đêm lạnh lẽo phả vào mặt, nhưng lại không thể xoa dịu cơn bạo nộ trong lòng cô, cô dùng sức đập vào tay lái, phát ra một tiếng gầm nhẹ đầy thống khổ.
Trên đường trở về, cô vẫn không đóng cửa sổ, gió phần phật thổi vào, thổi khiến hai bên má cô đau rát, chờ đến khi về đến nhà, cả khuôn mặt đều đã căng cứng.
Cô không nghĩ tới trong nhà vậy mà còn có người, vừa vào cửa, đã thấy Tần Nguyệt ngồi ở trên sô pha ôm gối xem TV, khi thấy cô về, kêu to: "Chị, sao bây giờ chị mới về?”
Tần Mặc hơi nhướng mày, kinh ngạc nói: “Không phải em đã ra nước ngoài chơi rồi sao?”
Tần Nguyệt bĩu môi: "Cái gì chứ, người ta đã ra nước ngoài chơi gần một tháng, chị còn cảm thấy thời gian chưa lâu.”
Tần Mặc cũng không cãi lại, chạm vào đầu một cái, lúc này Tần Nguyệt mới chú ý tới vẻ mặt mệt mỏi của Tần Mặc, tò mò hỏi: “Vừa rồi em gọi điện thoại cho chị Gia Di, nói hai người không ở với nhau, gọi cho thư kí của chị cũng nói chị đã rời khỏi công ty từ lâu rồi, chị đi đâu mà mệt mỏi như vậy?”
“Đi ra ngoài một chuyến.” Tần Mặc tránh nặng tìm nhẹ, đổi giày xong thì đi lên lầu.
Tần Nguyệt cũng không miệt mài theo đuổi, hô to về phía Tần Mặc: “Chị, chị đã ăn gì chưa, dì Trần để phần cơm trong nồi cho chị đó.”
Lời này chợt nhắc nhở Tần Mặc, cô mới nhớ tới từ trưa đến chiều mình vẫn chưa ăn cơm, kỳ thật khi Diệp An Nhiên dắt Diệp Hân Dao vào trong tiệm KFC ăn, cô cũng cảm thấy đói bụng, chỉ là lúc ấy ngồi ở trong xe nhìn hai người vừa ăn vừa chơi, tầm mắt cô tựa như cứ dính ở trên người đối phương không cách nào dời đi.
Vẫn luôn chờ đến khi hai người ra khỏi tiệm, cô mới lấy lại tinh thần, sau đó đi theo Diệp An Nhiên rồi ra khỏi nhà nàng, cô vẫn chưa ăn cơm. Nhưng cô cũng không cảm thấy đói bụng, xua xua tay nói: “Ăn rồi.”
Vào phòng, Tần Mặc thả mình xuống giường, Tần Nguyệt lên lầu nhìn qua cửa phòng đang khép hờ thì cảm thấy kinh ngạc, chị cô rất chú trọng **, dù trong nhà chỉ có ba người là chị, dì Trần và cô, khi vào phòng, cũng sẽ đóng kín cửa phòng lại, nhưng lần này lại không thèm đóng.
Tần Nguyệt lặng lẽ đẩy ra cửa phòng rồi đi vào, tuy rằng nói động tác thực nhẹ, nhưng chị cô từ trước đến nay vốn là người nhanh nhạy, cô cũng không trông cậy vào việc không bị phát hiện, chỉ là mãi cho đến khi cô đi vào tới, chị cô cũng chưa phát hiện.
Cô tò mò đứng ở đầu giường, nhìn thấy chị mình nhắm mắt lại, dường như đã ngủ, điều này làm cho Tần Nguyệt cảm thấy càng thêm không thể tưởng tượng.
Chị cô trước nay vẫn thích sạch sẽ, khi đi đâu về nhất định sẽ thay quần áo, tuyệt đối không nằm luôn ra giường. Cô cảm thấy hôm nay chị mình có chút khác thường, đầu tiên là vào phòng ngủ không đóng cửa, sau đó còn không thay quần áo đã nằm trên giường.
“Làm gì thế?” Đang nghĩ ngợi, Tần Nguyệt nghe thấy giọng chị cô, cả người hoảng sợ, lấy lại tinh thần đã thấy chị đang mở mắt nhìn mình.
Cô cười gượng hai tiếng: “Em thấy cửa phòng chị không đóng cho nên đi vào nhìn xem thử.”
“Ừm.”
Tần Nguyệt dứt khoát ngồi xuống giường, tìm đề tài: "Chị, hiện tại chị với chị Gia Di phát triển thế nào rồi?”
"Vẫn vậy thôi.” Tần Mặc tùy ý trả lời.
Tần Nguyệt không vui bĩu môi: “Cái gì gọi là vẫn vậy, chị Gia Di tốt như vậy, em mới giới thiệu chị ấy cho chị, nhưng chị lại không nóng không lạnh.”
Tần Mặc khẽ nhíu mày: "Cô ấy nói vậy với em?”
Tần Nguyệt lập tức biết không xong rồi, điều mà chị cô không thích nhất chính là người khác tiết lộ chuyện riêng tư giữa hai người, cũng không thích bị người khác can thiệp chuyện của mình. Lúc trước khi cô tự tiện giới thiệu Chu Gia Di cho chị mình, chị ấy đã không thèm để ý cô đến vài ngày, may mắn Chu Gia Di mời cô đi ăn uống, lúc đó mới không nổi giận.
Lần này nếu biết là do Chu Gia Di nói cho cô nghe, khẳng định sẽ tức giận, lập tức nói dối: “Là do em phỏng đoán thế.”
Tần Mặc bình tĩnh nhìn cô một hồi, thấy Tần Nguyệt chột dạ, nhân lúc Tần Nguyệt nuốt nước bọt muốn đầu hàng, Tần Mặc thu hồi ánh mắt, đạm thanh nói: "Ừm.”
“Chị, tính tình chị Gia Di rất tốt, lại còn nguyện ý vì chị mà come out, có thể cùng chị chung sống cuộc sống sau này, người như vậy trong giới rất khó tìm được, không lẽ không phải do chị cảm thấy hai người thích hợp mới kết giao sao? Chị phải biết quý trọng đó, đừng cứ lạnh nhạt với chị ấy mãi như vậy, phải biết rằng để thích một người, luôn chủ động mà không được hồi đáp thì cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, từ trước đến nay em cũng không can thiệp chuyện của chị, nhưng nhiều năm như vậy chị vẫn một mình, em không yên tâm.”
Tần Mặc biết Tần Nguyệt là đang quan tâm mình, cũng như trước kia khi cô quyết định một mình ra nước ngoài, con bé cũng nghĩa vô phản cố* đi theo qua, như lúc trước khi cô vùi đầu vào công việc không biết ngày đêm, con bé lo lắng rống to kêu to với cô, đánh thức cô, giúp cô vực dậy.
* Nghĩa vô phản cố: không chút do dự, không quay đầu nhìn lại.
“Chị biết.”
“Em đi nghỉ ngơi trước, đã trễ thế này, chị cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.” Tần Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, mặt mày hớn hở đứng lên, sau khi rời khỏi còn cố ý giúp cô đóng cửa lại.
Chờ sau khi Tần Nguyệt rời đi, rốt cuộc Tần Mặc cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, cô chậm rì rì bò dậy khỏi giường, rửa mặt, thay áo ngủ rồi tắt đèn.
Nhưng nằm ở trên giường lại không cách nào ngủ được, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Diệp An Nhiên và đoạn thời gian qua lại trước kia, nàng mỉm cười, nàng khổ sở, nàng khóc thút thít, nàng căm hận và nàng lạnh nhạt, từng hình ảnh một trôi qua như cưỡi ngựa xem hoa.
Tần Mặc cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cô muốn xoá bỏ hình bóng người đó ra khỏi đầu mình, lại không thể làm được. Cô lại nghĩ tới năm 18 tuổi, nàng mặc một chiếc váy màu trắng, đứng dưới cây hoa đào ở đình viện, từng bông hoa đào hồng nhạt nhẹ rơi xuống, nàng ngửa đầu nhìn cô.
“A Mặc!” Giọng của nàng ôn nhu mềm mại, ngừng ở trong tai như tiếng nước chảy róc rách. Trên gò má trắng nõn của nàng nhiễm một tầng ửng đỏ, ánh mắt nhìn cô tràn ngập ái mộ: “Em thích chị.”
Cô duỗi tay, muốn vuốt ve mặt nàng, nhưng mà chỉ trong giây lát, nàng lại như là thay đổi một người dường như, nhìn nàng ánh mắt tràn ngập căm hận, tựa hồ đang hỏi nàng vì cái gì muốn làm như vậy.
Tần Mặc cắn môi dưới, vươn đi thủ hạ ý thức lùi về đi, nàng đem đôi tay che ở trên mặt, cười nhẹ hai tiếng, chờ lại lần nữa ngẩng đầu khi, Diệp An Nhiên đã biến mất ở trong không khí, không có bất cứ dấu vết gì cho thấy từng xuất hiện.
Trong phòng một mảnh tối đen, an tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng tim cô đang đập, cô chết lặng nhìn trần nhà, trong lòng cảm thấy khó chịu, rốt cuộc không nhịn được bò dậy, đi xuống lầu lấy rượu.
Dù là rượu ngon, nhưng cô không thường uống, chỉ là mua để tiếp khách, nhưng thật ra nhà cô rất ít khi có khách, cho nên mấy thứ rượu này cũng chưa từng động qua.
Khi Tần Nguyệt đi tiểu đêm thì nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng vang leng keng, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó cô do dự rồi vẫn mở đèn đi ra khỏi phòng.
Xuống lầu được một nửa thì nhìn thấy Tần Mặc uống say khướt ghé vào trên bàn, Tần Nguyệt giật mình, trước nay chị cô vẫn không uống rượu, dù lúc trước khi gây dựng sự nghiệp vì xã giao mà không thể không uống rượu, chờ đến sau khi sự nghiệp đã phát triển, cũng không uống nữa, nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu cô nhìn thấy chị mình uống say thành cái dạng này.
Sau khi lấy lại tinh thần, Tần Nguyệt nhanh chóng chạy xuống, chân đi dép lê, khi đi qua phòng khách, thiếu chút nữa không cẩn thận bị vướng ngã.
“Chị, chị.” Nàng thử đẩy hai cái, nhưng một chút động tĩnh cũng không có.
Xem ra là đã say rồi, trên người nồng nặc mùi rượu, cô nín thở thử nâng chị mình lên, chỉ là bản thân cô không đủ sức lực, hơn nữa chị cũng đang ngủ say, vì thế đành phải đi gọi dì Trần, hai người hợp lực đỡ người lên lầu.
Chờ sau khi đem người đặt ở trên giường, trên người Tần Nguyệt đã đổ một tầng mồ hôi, dì Trần nhìn Tần Nguyệt thử nói: “Tiểu thư, cần lau mình cho đại tiểu thư không.”
Tần Nguyệt nhìn qua dì Trần đang vẻ mặt ủ rũ, thở dài nói: “Này cũng khá muộn rồi, thôi thì, ngày mai đi.”
Sau khi dì Trần rời đi, Tần Nguyệt vốn dĩ cũng định rời đi, nào biết mới đứng dậy, đã bị Tần Mặc túm trở về, Tần Nguyệt vốn tưởng rằng chị mình đã tỉnh, nào biết khi nhìn lại, người vẫn đang nhắm hai mắt.
Cô lại thử rút tay ra, lại bị Tần Mặc gắt gao mà bắt lấy, nàng cau mày, chẳng lẽ đêm nay chị ấy muốn cô ngủ cùng? Nhưng dù một chút cô cũng không nghĩ vậy, nếu chị cô không uống say, cô còn nguyện ý, hiện giờ mùi rượu trên người chị có thể khiến cô ngạt thở.
Cô lại gỡ tay ra, sức lực so với vừa rồi mạnh hơn, nhưng vẫn bị Tần Mặc dùng sức nắm, tay đối phương giống như cái kìm vậy. Cô đành phải gỡ từng ngón tay một ra, khi rút tay về, phát hiện mu bàn tay mình đã thít chặt ra vài vết hằn màu đỏ.
Cô vừa xoa mu bàn tay vừa đắp chăn cho chị mình, chờ làm xong thì chuẩn bị ra khỏi phòng, khi sắp đi ra, bỗng nhiên cô nghe thấy giọng chị mình nhẹ nhàng vang lên, nhẹ đến nếu không nghe kỹ sẽ bị bỏ lỡ.
“An Nhiên……”
Editor: Tử Hy