Trùng Phùng GL

Chương 16: "Mẹ, bố thực sự không cần chúng ta sao?"




Nàng bất giác liếc nhìn lại, thấy cách đó không xa có một chiếc xe hơi màu xám bạc.

Chiếc xe không bật đèn pha nhưng dừng lại không tắt máy, bên đường có đèn đường, tuy rằng mờ mịt nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy.

Khi Diệp Hân Dao nhìn lại thì hai tay lạnh ngắt, cả người cô bé đã cứng đờ rồi, trước đây khi ở trong lớp, cô giáo đã nói rằng khi có người theo dõi thì đừng bao giờ nhìn lại, và nên giả vờ như không thấy, phải lặng lẽ đi về phía những nơi đông người.

Nhưng nơi họ ở vốn là hẻo lánh, trước cửa chỉ có một dãy cửa hàng đều đóng cửa, chỉ còn lại có cửa hàng trước mặt, tuy nhiên bà chủ tiệm đó không thích mẹ con bé, trước đây khi bé đi mua đồ, sắc mặt bà chủ đối với bé chưa từng có thiện cảm, phỏng chừng người ta có phát hiện họ bị người xấu bắt đi, sợ rằng cũng không quan tâm, cho nên bé cũng đặc biệt ghét bà ấy.

Vốn dĩ cô bé nói với Diệp An Nhiên những điều này là vì muốn mẹ cẩn thận hơn, nhưng không ngờ mẹ bé lại dứt khoát quay lại nhìn.

Diệp An Nhiên mỉm cười, nói với giọng điệu thoải mái hết mức có thể: "Nhìn đi, mẹ đoán đúng rồi, họ thật sự đi cùng đường với chúng ta."

Diệp Hân Dao không thả lỏng, thân thể vẫn căng cứng.

Diệp An Nhiên không biết phải nói thế nào với con bé, nàng vỗ nhẹ vào đầu con và trấn an: "Đừng lo, có mẹ ở đây rồi."

Khi nàng đi lên cầu thang, có tiếng bước chân rõ ràng sau lưng, Diệp Hân Dao càng lo lắng hơn. Lòng bàn tay bé nhỏ ướt đẫm mồ hôi lạnh, cô bé gần như không thể kìm lại được, sau khi bước vào nhà Diệp Hân Dao mới nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Ngay khi cánh cửa định đóng lại, một bàn tay đột nhiên chặn trên cửa, dùng sức ấn mạnh cửa khiến người ta không kịp đóng lại, sau đó, một người nghiêng người đi vào.

Diệp Hân Dao không nhịn được nữa kêu lên, nhưng khi nhìn thấy người đó, cô bé lập tức nhớ ra người này chính là bà chủ mà mẹ đã nói, lập tức ngậm miệng lại, chỉ có đôi mắt đen nhánh mở to đến tròn xoe.

Người nọ từ trên cao nhìn Diệp Hân Dao, con bé vội vàng đến nấp sau lưng Diệp An Nhiên, chỉ để lộ nửa đầu và sợ hãi nhìn người kia.

Diệp An Nhiên rõ ràng nhận thấy sự lạnh lùng trên người Tần Mặc, đặc biệt là ánh mắt của người kia khi nhìn Hân Dao, như thể muốn làm thịt Hân Dao.

Diệp An Nhiên thì thào: "Đây là sếp của mẹ, chào dì đi con."

"Dì, xin chào!" Diệp Hân Dao căng thẳng, dùng kính ngữ chào hỏi.

Tần Mặc không để ý đến đáp lời Diệp Hân Dao, mà lặng lẽ đứng bên cạnh nàng. Diệp An Nhiên không biết tại sao người kia lại theo nàng về nhà, nhưng nhìn thái độ của cô đối với đứa nhỏ, liền biết cô không thích trẻ con, đứa nhỏ hiển nhiên rất sợ cô.

Cảm giác này khiến nàng cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không để lộ ra ngoài, chỉ vỗ nhẹ lên đầu Hân Dao, ngồi xổm xuống nhìn con bé, cùng bé thương lượng: "Dao Dao, con vào trong phòng chơi nhé, mẹ và bà chủ có chuyện cần nói."

Diệp Hân Dao miễn cưỡng gật đầu, nhưng chân vẫn không nhúc nhích, Diệp An Nhiên đành phải bế đứa nhỏ bước vào phòng ngủ.

Nàng lấy đồ chơi trẻ em mà cửa hàng KFC tặng ra, nói với Hân Dao: "Con ở đây chơi đồ chơi, nếu mệt thì Dao Dao đi ngủ trước đi nhé."

Diệp Hân Dao ngoan ngoãn gật đầu, chỉ là khi nàng định xoay người rời đi, một bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo của nàng, quay đầu lại, thấy trong đôi mắt đen nhánh có chút lo lắng, nàng vội nở một nụ cười dịu dàng trấn an con gái.

"Chỉ là sếp của mẹ mà thôi, đừng sợ."

Diệp Hân Dao lặng lẽ gật đầu.

Khi nàng đi ra ngoài, cố ý đóng cửa lại, chỉ sợ Tần Mặc sẽ nói những lời lẽ xúc phạm làm ảnh hưởng tới Diệp Hân Dao.

Quả nhiên, ngay khi vừa ra ngoài, đã nghe thấy tiếng hỏi lạnh lùng của Tần Mặc: "Đó là con gái của cô sao?" Khi cô nói lời này, ánh mắt đều dán chặt vào nàng.

Diệp An Nhiên bình tĩnh nhìn thẳng vào cô: "Phải."

Trong đầu cô vang lên tiếng ong ong, cô vô thức nhìn về phía phòng ngủ, rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng giọng nói và khuôn mặt của đứa trẻ đó vẫn cứ hiện lên trong đầu cô.

Đã là học sinh lớp 1 rồi, phải từ sáu tuổi trở lên, nhưng rất gầy, trông như vừa mới lên năm, tóc rất thưa, một vài sợi còn vàng và thô ráp, dù đã bện vào nhau. Nhưng vẫn có thể thấy nó giống như cỏ khô, thoạt nhìn rất thiếu dinh dưỡng.

Ngoại hình rất giống Diệp An Nhiên, dù là hình dáng hay ngũ quan, cùng với Diệp An Nhiên như được cùng một khuôn đúc ra, thậm chí người lạ nhìn vào cũng biết họ là hai mẹ con.

Hơn nữa trước đó ở phòng làm việc, cũng chính tai cô nghe thấy đứa bé kia gọi nàng là mẹ, mà nàng còn nói với cô giáo rằng chồng mình đi công tác xa.

Hai tay Tần Mặc nắm chặt thành quyền, cơ hồ không kiềm chế được mà châm chọc: "Người mới ra tù như cô, vậy mà vẫn có đàn ông muốn!"

Sắc mặt nàng theo lời cô nói trở nên trắng bệch không chút huyết sắc, ngay khi Tần Mặc còn tưởng rằng đối phương sẽ chửi ầm lên, giống như mấy người đàn bà đanh đá mà cô từng thấy ngoài đường, nhưng cuối cùng nàng chỉ cúi đầu, giọng nói đầy lãnh đạm: "Không nhọc Tần tổng bận tâm."

Trong lòng chợt lóe lên một ngọn lửa giận, cô nghe thấy chính mình chế nhạo: "Không biết con gái cô khi biết mẹ nó từng ngồi tù thì có còn yêu cô như vậy hay không." Dứt lời, cô cố ý nhìn quanh bốn phía, thống khoái nói: "Nói người đàn ông của cô đi làm xa, sợ rằng lời nói dối này chỉ có thể gạt trẻ lên ba. Để tôi đoán xem, người đàn ông của cô đã bỏ rơi cô sau khi biết cô ngồi tù phải không? Hoặc có thể anh ta chỉ đang chơi đùa cô rồi có đứa bé kia, chẳng qua chỉ là thứ tạp chủng không ai cần."

Môi Diệp An Nhiên run lên, thật ra không phải chỉ có đôi môi, mà toàn bộ cơ thể dường như bị rút hết khí lực. May mắn thay, có một cái bàn bên cạnh, nàng đã đỡ vào cái bàn để không bị ngã xuống đất.

Nàng rơm rớm nước mắt nhìn cô, nàng luôn biết Tần Mặc là người rất mạnh mẽ và thông minh, trước tiên đều sẽ luôn nắm bắt được điểm yếu của người khác và nhìn thấu điều mà người đó quan tâm nhất.

Cũng giống như hồi đó, bố nàng quan tâm nhất đến mẹ con nàng, nên cô đã lợi dụng đó để uy hiếp ông ấy khiến tinh thần ông không yên ổn. Cô biết thứ mẹ nàng sợ nhất là gì nên mới có thể khiến bà trở nên điên điên khùng khùng.

Cô biết nàng yêu cô nhất nên cố tình nói với nàng là muốn tổ chức cho nàng một hôn lễ, trong mắt nàng lúc đó chỉ có mỗi cô, nên đã không chút đắn đo mà đáp ứng. Khi đó mặc dù Tần Mặc vẫn cư xử lạnh nhạt với nàng, nhưng vẫn tốt hơn khi đối xử với người khác, nhưng nàng cảm thấy cô còn chưa đủ yêu thương mình, cho đến khi nghe Tần Mặc nói muốn tổ chức hôn lễ với nàng, nàng còn cho rằng Tần Mặc để ý mình, muốn phá tan mọi sự trói buộc của thế tục, khiến mọi người đều phải thừa nhận mối quan hệ của họ.

Vì vậy, hôn lễ đó đã khiến nàng trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ, đồng thời cũng khiến nàng mất đi tất cả. Nhưng bây giờ, cô liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu nàng, biết người mà nàng quan tâm nhất chính là Hân Dao, chỉ một vài câu nói cũng có thể dễ dàng phá vỡ lớp vỏ bọc vững chắc mà nàng đã dựng nên.

Nàng không biết Tần Mặc đã rời đi lúc nào, cho đến khi bên cạnh truyền tới giọng của đứa nhỏ: "Mẹ!"

Nàng vô thức nhìn qua, liền thấy đứa nhỏ đang sợ hãi đứng trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn nàng. Không biết đứa nhỏ đi ra từ lúc nào, cũng không biết con bé có nghe thấy lời Tần Mặc nói hay không, nhưng nàng không kịp hỏi, đi tới vừa bế đứa nhỏ vừa lẩm bẩm: "Con gái ngoan!" Nước mắt không kìm được nữa mà chảy xuống.

Sức lực của nàng quá lớn, đứa bé bất giác kêu lên một tiếng, nhưng không vùng vẫy mà mạnh mẽ rút cánh tay đang ép giữa hai người ra ôm lấy nàng.

Nàng không biết mình đã khóc bao lâu, không còn rơi nước mắt nữa, hai mắt mờ mịt đau nhức, cuối cùng nàng cũng bình tĩnh lại.

"Dao Dao, con có buồn ngủ không, đi ngủ với mẹ đi, ngày mai con còn phải đi học." Vừa nói xong, nàng nhận ra giọng mình thật khàn.

Diệp Hân Dao gật đầu.

Nàng muốn ôm con về phía phòng ngủ, nhưng khi vừa nhấc chân lên, chân nàng liền trở nên yếu ớt suýt nữa làm con ngã, may mà cuối cùng nàng đã nắm lấy thành bàn để ổn định cơ thể.

Nàng chưa kịp nói gì, Diệp Hân Dao đã mở miệng: "Mẹ, mẹ để con xuống đi!"

Nàng gật đầu, đặt đứa nhỏ xuống, để cô bé vào phòng ngủ trước, còn mình thì đi vào bếp đun một ít nước, để hai mẹ con tắm rửa. Sau đó lại thoa thuốc lên vết xước móng tay trên mặt con, rồi cả hai cùng đi ngủ.

Có lẽ là do đã khóc thật lâu khiến nàng buồn ngủ, mới vừa nhắm mắt liền chìm vào giấc ngủ. Khi nàng đang ngủ mê man, dường như nghe thấy giọng nói của Hân Dao.

"Mẹ ơi, bố thực sự không cần chúng ta sao?"

Nàng lập tức tỉnh dậy, vô thức mở mắt ra, nhìn thấy đứa nhỏ đang lo lắng nắm chặt góc chăn bông, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi.

Đây thực ra không phải là lần đầu tiên Diệp Hân Dao hỏi nàng về ba con bé, khi đứa nhỏ vừa mới hiểu chuyện, đã nhìn thấy những đứa trẻ khác đều là một nhà ba người và cô bé cũng hỏi về ba của mình, khi nghe thấy, khóe mắt nàng đỏ hoe, chỉ bế con mà không nói gì.

Diệp Hân Dao là một đứa trẻ hiểu chuyện, từ đó đến nay chưa bao giờ hỏi lại, kể cả khi thấy ba của người khác nắm tay con hoặc bế con với vẻ mặt ghen tị, con bé cũng không nói gì vì sợ làm nàng buồn.

Nàng không biết nên giải thích với đứa trẻ như thế nào, nên vẫn luôn giả vờ như không nhìn thấy, nhưng vừa rồi đứa nhỏ chắc chắn đã nghe được lời của Tần Mặc, trong lòng con bé vẫn luôn khát vọng muốn biết về ba của mình.

Editor: Tử Hy