Trùm Trường Lại Giả Vờ Ngoan Rồi

Chương 4: Sao lại lẳng lơ như vậy!!




Lúc cậu muốn quay đầu lại xem đã bị khói thuốc của tên dẫn đầu làm cho sặc sụa một trận, cái người cầm đầu đó còn cầm theo một cây gậy dùng để đánh nhau.

Cậu còn chưa kịp liếc nhìn người kia một cái đã bị khói thuốc của anh làm sặc đến không mở nổi hai mắt, phải chạy nhanh thôi, mấy người này thấy ghê quá chừng.

Sao đi học lại không chịu học hành cho đàng hoàng mà lại ở đây hút thuốc đánh nhau chứ?

Yến Khinh thật sự sợ hãi, lấy tốc độ chạy 800 mét của mình ra mà cắm đầu chạy, bởi vì vừa nãy mấy người đó đi ở ngay sau lưng cậu, cậu sợ rằng nếu mình không chạy nhanh thì sẽ mất mạng mất.

Bộ dáng chạy trối chết của Yến Khinh chọc cho mập mạp cười ha ha nói với Hoắc Lâm: “Ha ha ha ha, anh à, anh nhìn thấy hông, cái cậu học sinh ngoan kia sợ anh quá chừng, nhìn thấy anh hút thuốc đã bị dọa đến chạy mất dép.”

Hoắc Lâm vứt điếu thuốc đi, nghe thấy lời này ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Ai đâu?”

Mập mạp chỉ về một hướng, anh nhìn theo, chỉ một cái liếc mắt, anh đột nhiên nóng nảy mắng một câu: “Sao cậu ta chạy cứ như đang lắc hông vậy?”

“Sao em biết chứ? Chắc lại là một tên ẻo lả, thời buổi này loại con trai khóc chít chít như đàn bà cũng thật nhiều, người lúc nãy là nam, em nhìn thấy cậu ấy rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, chắc là gay hàng thiệt rồi.”

Hoắc Lâm vốn không có hứng thú, nhưng vì nghe được những lời này mà nhìn thoáng qua phía cách đó không xa, càng xem càng cảm thấy phiền.

Đệch, thật đúng là chạy bộ như đang lắc hông, cái mông sao lại lẳng lơ như thế.

Thật làm mất mặt đàn ông bọn họ mà!

……

Yến Khinh chạy một hồi lâu mới dừng lại, thở hổn hển trốn dưới một gốc cây, trước mặt là cửa kính của cửa hàng tiện lợi, cậu tự nhìn mình một lúc.

Cũng không biết lúc mình chạy trông như thế nào nhỉ?

Sau khi kết hôn Hoắc Lâm đã không cho cậu chạy bộ, bởi vì mọi người đều nói tư thế chạy của cậu giống như đang lắc hông, quá lẳng lơ.

Tuy là tự cậu không cảm thấy gì, nhưng Hoắc Lâm đã nói như vậy, hơn nữa anh còn rất thích… mông của cậu, nói rằng trông rất quyến rũ.

Cậu cũng không hiểu nổi sở thích của anh, nhưng mà vì anh thích, cho nên sau khi kết hôn cậu cũng không chạy nữa, trừ khi ở máy chạy bộ trong nhà, mà thật ra ở nhà cũng không dám chạy trên máy, cậu vẫn còn nhớ rõ lần hăng nhất của anh là đè cậu làm trên máy chạy bộ… quật sự quá xấu hổ, vậy nên sau một khoảng thời gian thật dài cậu không dám chạm vào cái máy đó nữa.

Đã rất lâu cậu không chạy bộ,chạy được vài bước đã thở hổn hển.

May mà vì chạy nhanh nên không bị mấy người côn đồ đó đánh.

Mấy người đó thật sự thấy ghê quá mà, hút thuốc đánh nhau, còn hút thuốc nồng nặc như vậy, vẫn là chồng mình tốt nhất!

Hoắc Lâm nói lúc anh học ở Nhất Trung, việc mà anh thích làm nhất chính là đọc sách và giải đề.

Hầu hết những quyển sách nổi tiếng trong và ngoài nước đều đã được anh đọc qua một lần, đã vậy còn là bản toàn viết bằng tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Ý các kiểu, quả nhiên người đàn ông có học thức là quyến rũ nhất!

……

Yến Khinh đã quyết định học ở đây, thủ tục chuyển trường cũng đã chuẩn bị tốt, chỗ này cách rất xa nhà cậu, cho nên nếu cậu muốn học ở đây thì phải ở kí túc xá của trường.

Trường học này không phải là trường tư nên đương nhiên không thể so sánh với cơ sở vật chất của trường trước kia được, đặc biệt là môi trường kí túc xá, một phòng cơ bản có sáu người, thật sự là quá nhiều, ba mẹ cậu lo rằng cậu sẽ không thoải mái, nhưng Yến Khinh vẫn kiên trì chọn ở đây.

Cậu có cảm giác Hoắc lâm vẫn đang ở chỗ này, chỉ là cậu vẫn không tìm được, có lẽ nào khi anh còn trẻ không phải gọi là Hoắc Lâm không? Đổi một cái tên chẳng hạn.

Cậu muốn đợi ở trường học này, từ từ tìm kiếm, thật vất vả lắm ông trời mới lại cho cậu cơ hội thứ hai, chính là để cậu không bỏ lỡ Hoắc Lâm của thời niên thiếu, Hoắc Lâm và câu làm chồng chồng suốt một đời, lời anh nói đều là lời thật, chắc chắn anh sẽ không lừa cậu.

Ba mẹ Yến Khinh đều là cưng chiều cậu từ nhỏ đến lớn, thấy cậu kiên trì như vậy cũng không còn cách nào khác, hôm sau lúc đưa cậu đến cổng trường, ba cậu đưa cậu một chiếc thẻ đen nói: “Bé ngoan à, hạn mức giao dịch của thẻ này là 10 triệu, nếu con có việc gì cứ chỉ cần rút ra dùng là được.”

Yến Khinh nghe xong vâng dạ, nhận lấy thẻ bảo ba mẹ yên tâm, cậu cất hành lí rồi đến phòng học ngồi xuống, hôm qua cậu về sớm, chưa có nghiêm túc cho hỏi các bạn học.

Hiện tại cậu đi đến phòng học, mới vừa ngồi xuống đã nghe bạn cùng bàn chào hỏi: “Chào cậu, mình là Tống Hoài Dư, hôm qua vừa nhìn cậu một cái đã thấy cậu đi mất rồi, cậu đi đâu thế?”

Ngày hôm qua lúc đến cậu có nhìn thoáng qua bạn cùng bàn, bởi vì bạn cùng bàn luôn nhìn chằm chằm cậu. Ngồi cùng bạn với cậu là một cậu nhóc mập mạp, mang cặp kính dày nặng như miểng chai, vẻ ngoài vô cùng bình thường, chắc có lẽ là trong giai đoạn dậy thì nên trên mặt có rất nhiều mụn, ánh mắt nhìn người khác không quá tự tin, luôn là kiểu rụt rè e sợ, hai mắt nheo nheo.

“À, mình đi tìm người á.” Giọng nói của Yến Khinh mềm như bông: “Nhưng mà mình không có tìm được.”

Ngồi cùng bàn nghe cậu nói, mắt sáng rực lên: “Hôm qua trong lúc đi vệ sinh mình nghe được cậu nói chuyện với thầy chủ nhiệm, người cậu muốn tìm, tên là Hoắc Lâm đúng không?”

Yến Khinh nghe được lời này mừng rỡ nhìn cậu nhóc, giọng nói cũng trở nên kích động theo: “Cậu quen người này hở, cậu biết anh ấy đang ở đâu không?”

Tống Hoài Dư: “Biết, mình biết cậu ấy, nhưng mà không phải trường chúng ta, đợi sau khi tan học mình dẫn cậu đi xem thử có phải hay không. Cậu ta rất đẹp trai.”

Yến Khinh nghe được lời này kích động đến nỗi run tay: “Đúng vậy, chính là anh ấy, anh ấy siêu siêu đẹp, anh ấy đẹp trai nhất thiên hạ luôn!”