Trùm Trường Lại Giả Vờ Ngoan Rồi

Chương 3: Trường nghề kế bên có một đại ca tên là Hoắc Lâm




Yến Khinh nghe được lời này thì nghi ngờ nhíu mày, không quá tin tưởng nói: “Trường nghề Đông Giang bên cạnh, là trường dạy nghề ấy ạ? Không thể nào, cháu biết cậu ấy, cậu ấy là học bá đấy, thi cử mỗi năm đều đứng đầu, môn nào cũng là gần được điểm tuyệt đối, không có khả năng học ở trường dạy nghề được, cậu ấy chính là học ở đây, ở trường cấp 3 tốt nhất.”

Tuy là nói như vậy, nhưng cậu thật sự không tìm được Hoắc Lâm ở Nhất Trung, cậu cảm thấy thật kỳ quái, trước kia khi hỏi về thời cấp 3 của anh anh đều nói là học ở thành phố này, hai người bọn họ đều là người địa phương.

Lúc gặp nhau năm 30 tuổi còn cảm thấy thật đáng tiếc, dù sao đều ở trên cùng một thành phố, sống đến vài chục năm, vậy mà không gặp được, vậy mà không thể sớm ở bên nhau.

Anh còn nhiều lần thề thốt khẳng định mình học ở Nhất Trung. Nhưng vì sao lại không có ở đây? Chẳng lẽ bởi vì cậu trọng sinh đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm? Anh đã chuyển trường, hoặc là vẫn chưa đến đây học?

Trường dạy nghề Đông Giang bên cạnh là một trường kỹ thuật tư nhân, một vài học sinh thi rớt cấp 3 sẽ nộp hồ sơ vào đây để học nghề.

Ở đây tốt xấu lẫn lộn, du côn đầu gấu cực kỳ nhiều, mọi người đều không dám đến gần, bởi vì thường xuyên có mấy vụ ẩu đả đánh nhau, lớp trên lớp dưới đánh nhau đều là dùng gậy gộc và dao để đánh.

Vốn chính là kiểu giáo dục thường xuyên không có lý tưởng, trường học cũng sẽ không thèm quản chuyện bọn họ ẩu đả đánh nhau, mỗi năm chỉ cần đóng đủ học phí là được. Đi học đầy đủ đến khi tốt nghiệp là sẽ không có việc gì.

Tuy là Yến Khinh không học ở gần đây, nhưng vẫn có ấn tượng đối với trường học này, bởi vì nghe nói ở đây có một tên đầu gấu đánh nhau cực kỳ hung ác, đặc biệt thích dùng bạo lực, mọi người hay nói mấy trận đánh lộn ở đây đều là do người đó cầm đầu.

Yến Khinh vừa đi vừa nghĩ lại đi đến cổng trường kỹ thuật Đông Giang, cậu lập tức dừng bước, cảm thấy không thể nào, Hoắc Lâm vẫn luôn là học sinh ngoan à còn là học bá, sao có thể đến trường nghề này học?

Cậu đang chuẩn bị đi, bảo vệ ở của đã ra hỏi: “Cậu tìm ai?”

Yến Khinh vẫn quyết định hỏi một câu: “Xin chào, cho hỏi ở trường này có ai tên là Hoắc Lâm không ạ? Chính là Hoắc Lâm cực kỳ thông minh, Hoắc Lâm mà mỗi kỳ đi đầu đứng đầu á! Chú có biết không?”

Lời này vừa nói xong, bảo vệ định trả lời gì đó, đã thấy cổng bị người đẩy ra, một đám người cầm theo gậy gộc chuẩn bị đi đánh lộn.

Nam sinh dẫn đầu mặc áo thun trắng quần cao bồi, đầu nhuộm màu nâu đỏ, nhìn bộ dáng không khác gì xã hội đen, cầm gậy đi ngông ngông, trong miệng còn ngậm một mẩu thuốc lá.

Bởi vì đang ở hút thuốc, gương mặt hắn bị làn khói che khuất nên không nhìn thấy rõ, vóc dáng cao, lại còn là đại ca cầm đầu, chỉ cần đứng ở đó, bộ dáng kiêu ngạo khó thuần cũng đủ làm cho người khác sợ đến run chân.

Đứng bên cạnh Hoắc Lâm là một tên béo, bên cạnh một tên béo, nghi hoặc mà ngoáy ngoáy tai mình, nhìn trái nhìn phải rồi hỏi Hoắc Lâm: “Đại ca, có phải em nghe lầm rồi không, hình như vừa rồi em nghe thấy ai gọi tên anh á.”

Hoắc Lâm vốn đang hút thuốc, nghe thấy cậu này thì lấy ra khỏi miệng, búng búng tàn thuốc, cũng nhìn thoáng qua bên ngoài, lúc nãy anh không nghe được gì cả: “Sao có thể có người kêu tên tao, chắc mày nghe lầm rồi.”

Tên mập gãi gãi đầu, đột nhiên cảm thấy thật buồn cười: “Không biết nữa, nãy em nghe có người nói tìm Hoắc Lâm, còn nói cái gì mà mỗi năm đều đứng đầu, hahahaha sao có thể là anh được chứ, chắc là em nghe lầm thiệt rồi, còn hạng nhất nữa chứ, anh mỗi lần đi đều ăn trứng vịt mà.”

Hoắc Lâm: “… có phải mày cảm thấy mày rất có khiếu hài hước không?”

Yến Khinh cực kỳ sợ mấy người thích đấm đá này, cậu cứ cảm thấy mấy người thích đánh nhau không học vấn không nghề nghiệp, chính là một đám đầu gấu.

Đã vậy mấy người này còn học trường nghề nữa chứ.

Từ nhỏ cậu đã là một bé ngoan, lại lớn lên trong một môi trường dạy học tốt, đối với mấy người học ở trường nghề này vẫn là có chút sợ hãi, cậu cảm thấy chỉ có những người học kém, không chịu đọc sách hay tính tình không tốt hay thích gây chuyện mới sẽ chọn vào đây học.

Cho nên khi nhìn thấy những người này cậu theo bản năng tránh né, chạy trốn như bay, nhưng vào thời điểm xoay người đi, dường như cậu nghe được một giọng nói quen thuộc.