Vilia cười nhếch môi. Hừ! Rồi tôi sẽ làm cho cô bẽ mặt thôi, Tư tiểu thư thân mến.
Vilia đưa tay nâng súng lên, mắt đặt vào ống ngắm trong cực kì chuyên nghiệp.
"Bùm! Bùm! Bùm!..." Tiếng nổ súng liên tục vang lên. Vilia nở nụ cười tươi nhìn về phía Tư Tản Nguyệt. Một tiểu thư chân yếu tay mềm như cô, có thể thắng được tôi sao?
"Mười phát bắn gồm sáu phát mười điểm và bốn phát chín điểm. Chúc mừng Vilia tiểu thư!" Trọng tài hô lớn, lại bắn ánh mắt rõ vẻ khinh bỉ nhìn về phía Tư Tản Nguyệt.
"Thành tích này, quả thực không thể không phục nha!"
"Đúng vậy! Vilia tiểu thư bắn súng quả là đã đạt đến trình độ mà người thường không thể nào với tới được!"
"Haha! Tôi đã nói mà, Vilia tiểu thư nhất định thắng."
Mỗi người một lời, thi nhau nịnh hót Vilia. Còn không phải sao, cô ta được đồn là Minh chủ phu nhân tương lai, nịnh hót nhiều một chút thì đã có sao?
Vilia nghe mọi người đồng loạt khen mình, không khỏi cảm thấy tự đắc. Tư Tản Nguyệt, đừng hòng cướp Lãnh Ngạo với tôi, cô còn non và xanh lắm!
Tư Tản Nguyệt nghe xong những lời đó, tâm trạng cũng chẳng có mấy phần dịch chuyển. Dù sao, trò hay cũng chỉ vừa mới bắt đầu... Nghĩ tới đây, đôi môi Tư Tản Nguyệt bất giác cong lên. Con mồi này... thú vị lắm!
Tư Tản Nguyệt cầm lấy súng, điều chỉnh tư thế sao cho hoàn hảo.
"Bùm!" Bắn xong phát đầu tiên, Tư Tản Nguyệt đứng dậy nhìn về phía kết quả.
"Một điểm!" Trọng tài dứt lời, tất cả mọi người liền được một trận cười òa lên.
"Haha! Đây là biết một chút mà cô ta nói sao? Cười chết tôi rồi."
"Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy có người bắn được một điểm đấy! Haha."
Thế là người này rồi đến người kia. Trong thoáng chốc, cả khoảng không gian đã tràn ngập đủ loại lời nói chế giễu, khiêu khích. Mà hầu hết mũi nhọn đều nhắm về Tư Tản Nguyệt.
Tư Tản Nguyệt cũng chẳng để ý đến mấy lời không hay đó, tiếp tục cầm súng bắn tiếp.
"Bùm! Bùm! Bùm!..."
Phát thứ 2, một điểm. Dưới khán đài vẫn tiếp tục cười. Cho đến phát thứ 8, vẫn là trúng một điểm. Mọi người bắt đầu cảm thấy là lạ, tám phát đều là một điểm, nói là người không biết bắn súng, có thể bắn được như thế sao?
"Mười phát, đồng loạt một điểm!"
Cả hội trường im re ngay tức khắc. Nguyên lai, mười phát một điểm đều là cố tình?
"Vilia tiểu thư, cô thắng rồi!" Tư Tản Nguyệt hời hợt đặt súng xuống, dường như đối với kết quả lại không mấy phần để ý.
"Tư tiểu thư, cô đây là xem thường tôi?" Vilia vẻ mặt cáu gắt, đôi lông mày nhíu chặt lại. Hừ! Cả đời cô ta, chưa lần nào thắng lại cảm thấy nhục nhã đến vậy. Tư Tản Nguyệt, cô được lắm!
"Vilia tiểu thư nói đùa. Cô muốn thắng, tôi tất nhiên cho cô thắng." Tư Tản Nguyệt cười cười, lại lết cái xác về lại chỗ ngồi của mình.
Bạch Hổ nhìn cô đang đi về phía mình liền cười tươi như hoa. Tấm tắc giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
"Sở tỷ, phải vậy chứ! Tỷ làm đệ rất tự hào nha."
"Hahaha! Là trình độ của tỷ đi xuống, cũng không thể trách người ta có thể dễ dàng thắng tỷ được!" Tư Tản Nguyệt nháy mắt với Bạch Hổ, thêm mắm thêm muối chọc tức Vilia. Muốn đấu với chị, em tuổi gì?
"Tư Tản Nguyệt, tôi sẽ nhớ rõ hôm nay mình đã bị vũ nhục như thế nào. Hừ!" Vilia dậm chân một cái, quay mặt nhìn về phía Lãnh Ngạo như cầu cứu, đáp lại chỉ là một ánh mặt lạnh tanh của hắn. Vẫn luôn lạnh lùng như vậy!
Lại thấy, mảnh vỡ tan tành của ly sứ rải rác đầy trên mặt đất, bàn tay phải của Lãnh Ngạo bê bết máu. Trời ạ! Không phải lão đại, anh ấy bóp vỡ ly rượu đấy chứ. Vừa nghĩ đến đấy, Vilia ngay tức khắc chạy về phía Lãnh Ngạo.
"Cách xa lão tử ra. Nếu không, đứng trách tôi tại sao lại vô tình!" Lãnh Ngạo hét lớn, Vilia hoảng sợ không dám đến gần. Suy cho cùng, lão đại vẫn là nói được làm được, cô ta còn có cách nào khác sao?
Tư Tản Nguyệt nhìn về hướng âm thanh vừa phát ra. Lại nhìn thấy Lãnh Ngạo một thân tỏa đầy mùi sát khí. Không phải chứ, là tức giận chuyện gì mà có thể làm ra mấy chuyện tổn hại đến sức khỏe của bản thân như thế này chứ!
Đấu võ cũng kết thúc ngay sau đó. Lý do rất đơn giản: Lão đại đang nổi trận lôi đình, không ai chọc nổi.
Tư Tản Nguyệt vu vơ đi trên con đường trở về phòng của mình. Đầu óc lại không tự chủ nghĩ đến cánh tay đầy máu của Lãnh Ngạo. Trời ạ! Cô vẫn là không thể ngăn được bản thân ngừng quan tâm anh. Bản năng của phụ nữ, cũng thật mệt mỏi!
Xoay người, Tư Tản Nguyệt đổi hướng đi về phía phòng Lãnh Ngạo. Anh không cho ai xem vết thương, cô cũng không thể bỏ mặc anh được.
"Lãnh..." Đứng trước cửa, Tư Tản Nguyệt còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Lãnh Ngạo tung cho 'một chương chí mạng'.
"Cút!" Chỉ đơn giản một từ, lại có thể làm cho Tư Tản Nguyệt không tự chủ lạnh sống lưng.
"Lãnh Ngạo, là em!" Hết cách, chỉ có thể nhẹ nhàng một chút với anh vậy. Nếu như là bình thường, Tư Tản Nguyệt đã không lời nào mà đá cửa xông vào rồi, bây giờ lại còn có thể đứng ở ngoài sao.
Bên trong yên tĩnh một lúc sau mới lên tiếng.
"Về đi, anh không cần em quan tâm!" Giọng nói lạnh lùng, mà hình như pha lẫn chút hờn dỗi. Tư Tản Nguyệt cũng chỉ còn biết thở dài.
"Nhưng vết thương của anh, cũng không thể để như vậy được!"
Một phút...
Hai phút...
Ba phút...
Bên trong vẫn không một lời đáp trả. Tư Tản Nguyệt dần mất hết kiên nhẫn.
"Vậy em về trước, anh nhớ giữ gìn sức khỏe!" Đành chịu thôi, anh không mở cửa thì cô còn đứng đây để làm gì?
Nhưng còn chưa kịp xoay người, Tư Tản Nguyệt liền bị một bàn tay kéo vào bên trong. Chưa kịp nhận thức chuyện gì vừa xảy ra, liền có một lực đạo nhè nhẹ áp lên môi cô. Anh ra sức chiếm hữu đôi môi đỏ mọng của cô. Hôn cho đến khi cô không thể thở nữa mới chịu buông ra.
"Anh không cho em vào, em không thể mặt dày, không thể làm cho anh vui lên chút xíu à? Tư Tản Nguyệt sao em có thể vô tâm đến thế?" Trán anh chạm vào trán cô, bàn tay hai người đan vào nhau hết sức thân mật.
"Để... Để em xem vết thương giùm anh." Tư Tản Nguyệt không khỏi bối rối. Đây cũng là lần đầu tiên anh gọi cái tên này của cô, hình như có chút không quen cho lắm!
"Nè! Em rốt cuộc là đến thăm anh hay là thăm vết thương của anh hả? Nhìn cho kĩ người vừa hôn em là ai!" Lãnh Ngạo giữ mặt cô nhìn thẳng vào mình, anh không muốn trốn tránh.
"Anh... Anh bị gì thế?" Tư Tản Nguyệt thật sự đang rất mệt mỏi a~ Anh là đang ghen với vết thương của mình đấy à. Thật là sa mạc lời mà.
"Anh là bị tâm bệnh, mà tâm bệnh này... cũng chỉ có thể mình em chữa được!" Lãnh Ngạo cười gian nhìn cô. Rồi cuối cùng, cô cũng sẽ phải thỏa hiệp với anh thôi!
"Đừng nói nhảm. Em đến đây chỉ là để xem vết thương, nếu không còn gì khác thì em về!" Hết cách, cô cũng chỉ có thể dùng nó để uy hiếp anh.
"Nè! Tư Tản Nguyệt em có thôi cái thói vô tâm đi không hả. Chẳng lẽ anh không quan trọng bằng nó à?" Lãnh Ngạo vừa nói vừa tỏ vẻ đáng thương nhìn cô.
Cái gì mà Hắc Minh chủ một tay che trời, lạnh lùng cao ngạo. Trước mặt Tư Tản Nguyệt bây giờ... bay cả rồi!