Một lúc sau, hai tên nào đó đã đưa bia tính điểm đặt ở một góc khá dễ nhìn.
"Chỉ là đấu võ tùy tâm trạng, cũng cần phải khoa trương đến vậy?" Tư Tản Nguyệt trên tay cầm miếng táo, miệng nhồm nhoàm ghé vào tai Bạch Hổ nói nhỏ.
"Sở tỷ, tỷ không biết à? Lão đại là đang tức giận, mượn cớ đấu võ để xả cơn tức. Khoa trương đến thế thì đã là gì? Đừng quên ngoài Hắc Minh chủ ra thì lão đại còn có thân phận gì khác?" Bạch Hổ nóc cạn chén rượu, vị nồng cay tràn vào cổ họng.
Thân phận khác... À! Tư Tản Nguyệt vỗ vỗ cái đầu hay quên của mình. Trời ạ! Thông tin cực hot thế này mà cô cũng quên được. Lãnh Ngạo nguyên lai chính là Hắc Minh chủ, mà Hắc Minh chủ lại chính là ông trùm thế giới ngầm trong truyền thuyết, một tay thao túng cả giới hắc đạo. Lãnh Ngạo anh ta có thể là người bình thường sao?
Quả nhiên, trong năm năm qua anh đã gây dựng thế lực trở nên hùng mạnh. Mà cũng có thể, Lãnh Ngạo đã tham gia hắc đạo từ trước rồi cũng nên...
"Lão đại, thật lâu rồi không gặp!" Vilia đứng dậy, tay đưa ra hướng về phía Lãnh Ngạo như chào hỏi.
Lãnh Ngạo yên lặng, môi dương lên nụ cười nhạt. Lại nhìn về phía Tống Phong, hắn không biết khi nào đã tới ngồi bên cạnh Tư Tản Nguyệt, còn cười nói vui vẻ đến vậy! Hắn đặt mạnh ly rượu trên tay xuống, ánh mắt lộ rõ vẻ sát khí.
Thuộc hạ thân cận của hắn - Triệu Tinh thấy thế vội vàng đứng ra giải vây.
"Vilia tiểu thư, tâm trạng lão đại hôm nay không tốt, hay là cô..."
Tất nhiên Vilia là người hiểu lý lẽ, thấy Triệu Tinh nói vậy liền rụt tay lại, nụ cười có chút gượng gạo.
"Lão đại, bắt đầu rồi ạ!" Triệu Tinh nói xong liền quay sang Lãnh Ngạo, nhắc nhở nhẹ một chút. Lão đại hôm nay là đang bực mình, anh cũng là nên biết thân biết phận một chút.
"Mọi người có thể thách đấu lẫn nhau! Không được sử dụng ám khí. Người chiến thắng cuối cùng ngày hôm nay sẽ nhận được một món quà đặc biệt!" Mắt thấy Lãnh Ngạo vẫn yên lặng, như thầm cho phép, Triệu Tinh dõng dạc quay về phía dưới khán đài hô lớn.
Trong chưa tới năm phút, trên khán đài đã có người đứng dậy thách đấu. Tư Tản Nguyệt cũng không chú ý gì mấy, mắt chỉ đăm đăm nhìn về phía Lãnh Ngạo. Quả thực, anh hôm nay thật soái a~
Lại nhìn từng người, từng người một lần lượt ngã xuống khỏi khán đài, Tư Tản Nguyệt không khỏi cảm thấy chán. Trời ạ! Thực lực của Hắc Ưng đều kém cỏi như thế?
Bỗng chốc, Tống Phong không biết từ đâu lao lên khán đài, một chưởng đá tên kia ngã lăn xuống đất.
"Tôi muốn thách đấu..." Tống Phong còn chưa kịp dứt lời, một ly rượu từ phía Lãnh Ngạo bay xuống, cách tay trái Tống Phòng chừng 1cm thì dừng lại rơi xuống đất vỡ tan tành.
Lãnh Ngạo ngay tức khắc tiến lên trên sàn đấu, tay đút túi quần, bộ dáng cực kì hời hợt.
"Đánh với tôi!" Nói rồi ngay sau đó, Lãnh Ngạo lao như điên về phía Tống Phong. Kiểu như 'hôm nay mày chết với bố mày' vậy!
Tống Phong theo bản năng chỉ biết né, mãi một lúc sau mới có thể đánh trả vài chiêu. Nhưng dường như, Tống Phong vốn không phải là đối thủ của Lãnh Ngạo.
Tư Tản Nguyệt lo lắng nhìn từng bước chuyển động trên sàn đấu. Hai người này là bị tiêm thuốc kích thích à, khi không lại đánh nhau. Thật không hiểu nổi đầu bọn họ rốt cuộc là làm bằng gì nữa!
Mãi một lúc sau, Lãnh Ngạo cuối cùng cũng dừng lại. Xoay lưng một mạch trở lại chỗ ngồi.
Tống Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm. Sức lực của tên này, quả là không thể xem thường được!
"Có sao không?" Tư Tản Nguyệt đứng dậy, lo lắng mà nhìn Tống Phong đang từ từ đi xuống.
"Không sao! Tiểu Nguyệt Nguyệt, cô tưởng tôi là ai chứ?" Tống Phong khoanh tay nhìn Tư Tản Nguyệt, bộ dáng hết sức tự đắc.
"Xì!" Biết hắn không sao, Tư Tản Nguyệt cũng chẳng bận nói nhiều, trong chốc lát liền ngồi xuống tiếp tục ăn hoa quả.
Tất nhiên, một loạt hành động này vừa hay bị Lãnh Ngạo thu trọn trong tầm mắt. Hắn siết chặt tay thành nắm đấm, mắt cứ đăm đăm nhìn về phía Tư Tản Nguyệt.
"Vilia, cô quả thực đến đây là để xem đánh nhau thôi à?" Lãnh Ngạo có chút bất mãn quay sang Vilia.
Vilia cười nhẹ, thân ảnh quyến rũ lả lướt đi về phía sàn đấu. Vuốt gọn lọn tóc của mình lại, Vilia ngay tức khắc thu lại bộ dáng yêu kiều, thay vào đó là đôi con ngươi sắc bén không một tia thiện ý.
"Tôi muốn thách đấu với Tư tiểu thư Tư Tản Nguyệt!"
Tư Tản Nguyệt đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình thì vội vàng đứng dậy. Lại nhìn trang phục hôm nay của mình. Là một chiếc váy màu hồng siêu siêu cute. Trời ạ! Như thế này thì làm sao mà đánh nhau được. Thôi vậy, đành giả ngu.
"Tôi, tôi không biết đánh nhau!" Tư Tản Nguyệt vừa nói vừa vờ gãi gãi đầu. Muốn làm cho người khác tin, tất nhiên phải diễn thật một chút.
Hóa ra, người mà lão đại xem trọng cũng chỉ có thế? Vilia thầm nghĩ trong đầu. Cô ta vừa về thì đã nghe có người nói lão đại vừa mới đem về một nữ nhân. Làm cô ta cứ tưởng là thần thánh phương nào lại có thể làm một tảng băng như Lãnh Ngạo rung động.
Nào ngờ, ngoại trừ dung mạo xinh đẹp một chút thì không hề biết gì cả. Bây giờ ngày cả võ thuật cũng không biết. Cô ta thì hơn cô ở điểm gì chứ?
Nhận thấy ánh mắt khinh thường bủa vây tứ phía, Tư Tản Nguyệt cũng không mảy may để ý đến. Lại nhận thấy trong ánh mắt Vilia có mấy phần cao ngạo, cô không tự chủ mà thở dài. Thôi vậy, đành thỏa hiệp một chút.
"Bắn súng đi, tôi có biết một chút!" Tư Tản Nguyệt nở nụ cười đúng chuẩn nhìn về phía Vilia.
Bạch Hổ vừa mới nghe Tư Tản Nguyệt nói xong thì không khỏi ngạc nhiên. Cái gì mà biết một chút chứ. Ta khinh, kỹ thuật bắn súng của Sở tỷ đã đạt tới trình độ nào rồi chứ? Tỷ đây là đang cố ý đào hố để người ta chui vào sao?
Trong chốc lát, hai tấm bia đã được dựng ở đối diện sàn đấu. Tư Tản Nguyệt và Vilia đồng thời bước qua nhận lấy súng.
"Tư tiểu thư, hân hạnh được gặp!" Vilia đưa tay về phía Tư Tản Nguyệt, giọng nói không mấy thân thiện lắm!
"Vilia tiểu thư, hân hạnh!" Tư Tản Nguyệt cũng theo thói quen bắt lấy tay của Vilia, dường như cũng chẳng để ý gì đến ánh mắt ngông cuồng của người đối diện.
"Không biết Tư tiểu thư đây với Minh chủ là có quan hệ gì?" Vilia tay lau nồng súng, nhẹ nhàng mà vuốt ve lên từng chi tiết tỉ mỉ.
"À! Không có quan hệ gì cả, chỉ là hồi nhỏ có chút quen biết mà thôi!" Tư Tản Nguyệt đáp lại cho có lệ, dù sao cô cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này.
"Ồ! Cô cũng biết đấy, Minh chủ đã có vị hôn thê." Vilia khéo léo nhắc nhở Tư Tản Nguyệt. Trước kia cô ta nghe nói lão đại là ngày nào cũng nhớ về vị hôn thê của mình, đối với cô ta chính là nhất kiến chung tình. Mà vị hôn thê này lại bỏ đi khi còn 18 tuổi, lão đại trước kia vào quân đội cũng là để tìm kiếm cô ta. Đến nay, vẫn chưa nghe được chút tin tức nào.
Tư Tản Nguyệt nghe xong, sống lưng chợt cứng đờ lại.
"Tôi... Tôi biết rồi. Đa tạ Vilia tiểu thư đã nhắc nhở!"