Mấy ngày sau đó, Tư Tản Nguyệt cũng chưa có ý định làm gì khác. Ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ ra thì Lãnh Ngạo cũng chẳng dặn dò gì nhiều.
Tất nhiên, Tư Tản Nguyệt cũng biết đây không phải là địa bàn của mình nên 'an phận thủ thường' một chút. Nhưng ai mà ngờ được, cứ có 'một số người' thích rước lấy phiền toái, tự tìm đến cửa thôi. Ví dụ như, bây giờ chẳng hạn.
Trời giữa trưa nắng chói chang, cây có nhiều đến mấy cũng không thể xua đi được tiết trời oi bức của mùa hè.
Tư Tản Nguyệt vu vơ đi tìm nhà ăn, cô cũng chỉ muốn lấy một ít nước đá thôi. Nhìn ngắm quang cảnh xung quanh, âm thanh rào rạc của lá cây vang lên không ngớt. Thi thoảng, hương thơm của mấy bụi hướng dương ven đường xông thẳng vào cánh mũi, ngan ngát mà dễ chịu. Cũng chẳng biết từ khi nào, hướng dương đã trở thành loài hoa yêu thích của Tư Tản Nguyệt.
"Bốp!" Âm thanh chan chát vang lên, kèm theo là ánh mắt khinh bỉ của ai đó.
"Mẹ kiếp, đứa nào vừa đánh lăn ra đây cho bà." Tư Tản Nguyệt lau máu còn vương lại nơi khóe môi. Ánh mắt xa thăm thẳm không tự chủ nhìn về phía trước. Giỏi lắm, lại có người dám động vào lão nương.
"Sao hả? Là tôi đánh đấy thì sao? Cô làm được gì tôi nào?" Cô bé tầm 15, 16 tuổi tay chống nạnh, hếch cằm nhìn về phía Tư Tản Nguyệt.
"Bốp!" Âm thanh thanh thúy vang lên. Tư Tản Nguyệt vung tay, một bạt tai giáng ngay khuôn mặt trắng nõn của cô bé.
"Mới nhỏ mà đã không biết tôn ti trật tự, để lão nương thay cha mẹ ngươi dạy dỗ!" Tư Tản Nguyệt xắn tay áo lên, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé kia.
"Hừ! Ngươi dám đánh ta? Ta sẽ mách Lãnh Ngạo ca ca cho ngươi xem!" Cô bé tay ôm má, giọng nói như đe dọa, mà cũng như ủy khuất.
"Lãnh Ngạo là tên nào? Gọi hắn ra đây solo với lão nương một trận, để xem ai thắng ai thua?" Tư Tản Nguyệt nói một tăng, cũng chẳng để ý đến cái gì mà 'Lãnh Ngạo' kia.
"Ngươi... Cứ đợi đó mà xem!" Cô bé bước đi, khinh thường mà nhìn Tư Tản Nguyệt.
Tư Tản Nguyệt hếch cằm, khẽ chửi thề mấy câu trong đầu. Hừ! Đừng để ta gặp ngươi một lần nữa xem!
Định xoay người, nhưng còn chưa kịp động đậy thì cô liền bị một vòng tay siết chặt lại.
"Vợ à! Em là đang định bạo hành anh sao?" Giọng nói mơ hồ có chút quen thuộc, hơi thở ấm nóng phả vào tai kia, giường như trước kia cũng như thế!
Tư Tản Nguyệt như nhận thức được đối phương là ai, khẽ giãy dụa ra khỏi vòng tay anh.
"Em là vợ anh lúc nào?" Khoanh tay trước ngực, còn chưa kịp mở mắt thì Tư Tản Nguyệt hình như cảm thấy được một lực đạo nhè nhẹ đang áp sát trên trán mình.
Lãnh Ngạo tay nắm chặt tay cô, áp gương mặt mình vào mặt cô. Trán hai người chạm nhau, khuôn mặt đối phương gần trong gang tấc.
"Chúng ta vốn là vợ chồng từ bé rồi!" Lãnh Ngạo mỉm cười nhìn cô.
"Em mới là không thèm. Mau! Bỏ em ra!" Tư Tản Nguyệt bĩu môi, có chút ngượng ngùng mà lên tiếng.
Lãnh Ngạo nghe cô nói thế liền nhanh chóng bài trừ khoảng cách, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn về từng biểu hiện trên gương mặt Tư Tản Nguyệt.
"Em... suy nghĩ thế nào về chuyện đó rồi?" Lãnh Ngạo đút tay vào túi quần, bộ dạng hết sức cao lãnh. Anh cùng cô rảo bước trên con đường hẹp.
"Chuyện đó là chuyện gì vậy?" Tư Tản Nguyệt gãi gãi đầu. Anh là học được cách mập mờ này từ đâu?
Lãnh Ngạo nghe xong, bước chân không khỏi dừng lại. Hóa ra, mấy ngày nay là anh chờ trong vô ích? Anh nắm lấy bàn tay cô, đặt lên vị trí trái tim mình, ánh mắt đăm đăm nhìn Tư Tản Nguyệt.
"Sở Sở à, anh là phải nói bao nhiêu lần thì em mới hiểu được đây? Ở đây của anh, nó đang đập lên vì em, có biết không? Em không định chịu trách nhiệm với anh đấy à?" Lãnh Ngạo giương lên con mắt ủy khuất mà nhìn cô.
"Chịu... Chịu trách nhiệm gì cơ?" Tư Tản Nguyệt khẽ thở dài. Hóa ra 'chuyện đó' mà anh nói là chuyện này. Cũng không phải trong mấy ngày này cô chưa từng nghĩ qua, mà căn bản là, cô không nghĩ được.
Gương mặt Lãnh Ngạo trong thoáng chốc liền trầm xuống. Anh ôm lấy cô vào lòng, vòng tay níu chặt lại như không muốn cô rời xa mình thêm giây phút nào nữa.
"Chịu trách nhiệm về những hành vi sai trái của em ấy! Em có biết suốt năm năm qua đêm nào anh cũng nghĩ về em? Có biết anh vì em mà điên đảo? Có biết... anh vì em mà gia nhập quân đội?" Dần đần, âm thanh Lãnh Ngạo phát ra ngày càng nhỏ. Gương mặt anh trầm xuống, trong thoáng chốc đã không nhìn rõ được cảm xúc.
Tư Tản Nguyệt đứng yên, mặc cho anh ôm mình thật chặt.
"Quá khứ, đã chỉ là quá khứ thôi anh à! Chúng ta chính là không thể nữa. Hôn ước giữa chúng ta đã hủy rồi, có còn lại gì nữa không?" Vừa nói, không hiểu sao mí mắt Tư Tản Nguyệt lại hơi cay cay. Cô chỉ biết, mọi thứ bây giờ đã không thể vãn hồi...
"Ai nói với em, hôn ước hủy rồi?" Lãnh Ngạo buông cô ra, để cô đối diện mình. Khuôn mặt anh lúc này không nhìn rõ cảm xúc, giọng nói hình như có chút... không âm điệu.