Trùm Mafia: Bà Xã Mau Lại Đây!

Chương 35: Lãnh Ngạo à, anh là đang lừa em có đúng không?






Màn hình dần dần chuyển động, những hình ảnh bắt đầu hiện lên. Không gian dần trở nên im ắng, chăm chú nhìn từng bước chuyển động nhịp nhàng.

Trước mặt Tư Tản Nguyệt bây giờ chính là khung cảnh hai phe đang đối đầu với nhau. Nhìn góc quay, có thể nhận ra được chủ nhân của đoạn băng này đang quay lén. Nhưng lại không thể phủ nhận rằng, hình ảnh và âm thanh thật sự chất lượng!

"Thiên Địa Hội các ngươi còn không mau dang tay chịu trói?" Người đàn ông ngũ quan cân đối, trên người mặc bộ đồ quân nhân tiến lên hét lớn.

"Haha! Thật buồn cười, ai mới là kẻ thua cuộc, còn chưa biết được đâu?" Thủ lĩnh Thiên Địa Hội ngồi trên ghế chễm chệ, ánh mắt không chút dao động.

"Lên!" Người đàn ông nheo mắt, hời hợt lên tiếng.

"Khoan đã!" Từ trong đám người của quân đội, người đàn ông trẻ tuối bước ra. Trong tay còn cầm một khẩu súng đang kề lên thái dương người phụ nữ trong tay.

"Cha?" Lãnh Ngạo trợn tròn đôi mắt lên nhìn đoạn phim, sao có thể là cha anh. Chẳng lẽ...

"Lãnh bá bá?" Tư Tản Nguyệt ngước mặt nhìn qua Lãnh Ngạo. Hai người cứ thế trố mắt nhìn nhau, không nói nên lời.

Đoạn phim vẫn tiếp tục diễn ra, mặc cho hai người nào kia đang ngơ ngẩn.

"Lãnh Thiên Sơn ngươi thử động vào cô ấy xem?" Nam tử ngồi trên ghế đứng phắt dậy, rút khẩu súng ở thắt lưng ra chỉa về phía đối diện.

"Đưa tay chịu trói, vợ ngươi sẽ được sống!" Lãnh Thiên Sơn đưa ánh mắt hồi hộp nhìn về đám người Thiên Địa Hội, sợ rằng tên kia sẽ do dự.

"Hahaha... Hách Vi ta một đời làm không biết bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý... Cuối cùng... Được thôi, nếu đã vậy thì cứ lấy mạng của ta đổi mạng của cô ấy!" Mang danh là thủ lĩnh Thiên Địa Hội cuối cùng lại chết trong hoàn cảnh này. Hách Vi liếc mắt nhìn về phía người phụ nữ kia, ngàn cân treo sợi tóc.

"Lệ Di, sống tốt!" Nói rồi khẩu súng trong tay hắn dần đưa về phía mình.

Không một tiếng động, Hách Vi ngã xuống, khóe môi trước khi chết còn giương lên nụ cười nhẹ.

"Khôngggggggg!" Lệ Dị hét lớn, thoát ra khỏi vòng khống chế của Lãnh Thiên Sơn chạy tới bên kia.

Ôm lấy cơ thể dần dần mất đi hơi ấm kia, ánh mắt Lệ Di trong chốc lát dần trở nên u ám lạnh lẽo.

"Ta phải khiến các ngươi chôn cùng!" Nói rồi bà đứng dậy, lấy trong túi áo của Hách Vi là một nút điều khiển.

Đột nhiên, xung quanh liền nổ tan tành. Khói bụi bay tứ tung, che mất tầm nhìn của hầu hết mọi người.

Trong chốc lát, màn hình dập tắt, để lại khung cảnh trong căn phòng dần trở nên trầm tĩnh.

Đến bây giờ, Tư Tản Nguyệt có thể chắc chắn khẳng định một điều rằng. Người đàn ông ở đầu đoạn phim chính là cha cô - Ngụy Lan. Nhưng còn mẹ cô, bà ấy ở đâu? Suốt cả đoạn phim cô còn không nhìn thấy gì ngoài cuộc đối thoại giữa Hách Vi và Lãnh Thiên Sơn. Manh mối này, cũng thật không rõ ràng quá rồi đi...

Lãnh Ngạo quay sang, đối diện với ánh mắt đờ đẫn của Tư Tản Nguyệt. Anh ôm cô vào lòng, để hơi ấm bao phủ đi lạnh lẽo của người con gái trước mặt.

Ở trong lòng ngực ấm áp vững chãi của anh, Tư Tản Nguyệt phát ra tiếng thút thít khe khẽ... Cha cô, là đã mất trong vụ nổ kia? Vậy còn những người khác? Lãnh Thiên Sơn vì sao vẫn còn sống an yên?

Lãnh Ngạo càng ôm chặt cô hơn, trong đầu anh cũng không ngừng hiện lên những nghi vấn khó hiểu. Rốt cuộc đã xảy ra những gì? Tại sao cha anh lại xuất hiện trong đoạn phim kia? Không lẽ ông có liên quan gì đó đến việc này?

"Lãnh Ngạo à, anh nói xem bây giờ em phải làm gì đây? Cha mẹ em, họ đã đi đâu rồi chứ?" Tư Tản Nguyệt nước mắt giàn dụa, giọng nói có chút ủy khuất nhìn anh.

"Không sao! Sở Sở à, có anh đây. Anh giúp em tìm họ, được không?" Lãnh Ngạo đưa tay lên, chạm lên giọt nước mắt trong suốt của cô, lau nhẹ.

"Thật vậy sao?"

"Thật. Anh cam đoan với em luôn!" Lãnh Ngạo khẽ thở dài. Cô vẫn luôn dễ dỗ như vậy, đã 23 tuổi rồi mà vẫn y như một đứa con nít.

[...]

Một lúc sau, Tư Tản Nguyệt được Lãnh Ngạo đưa về chỉ vì lý do muôn thuở... cô sợ ma.

"Vậy anh về trước nhé!" Lãnh Ngạo vẫy tay với Tư Tản Nguyệt, trước khi đi còn không quên hôn nhẹ lên trán cô.

Tư Tản Nguyệt thẫn thờ một hồi lâu mới bước vào phòng. Cô hình như mơ hồ cảm thấy, Lãnh Ngạo hôm nay thật đặc biệt ấm áp.

Vào phòng, Tư Tản Nguyệt ngồi sụp xuống, lưng dựa vào cánh cửa.

Lòng không khỏi quặn đau, cô bây giờ phải dần chấp nhận sự thật rằng cha mẹ cô đã không còn trên cõi đời này. Giường như đó là thứ duy nhất Tư Tản Nguyệt có thể suy đoán ngay lúc này. Hoặc là, hai người họ trong lúc vô tình đã được cao nhân nào đó cứu sống chẳng hạn?

Tư Tản Nguyệt nhắm chặt mắt lại. Đầu óc cô bây giờ thật sự hỗn loạn. Một nửa nghĩ về cha mẹ. Một nữa còn lại lại nghĩ về anh, nghĩ về câu nói anh yêu em kia mà rung độn. Lãnh Ngạo à, anh là đang lừa em có đúng không?