Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai - Chương 53




Để là thủ tục li hôn, Chỉ Thanh bay đến chỗ cô một chuyến.



Cuối cùng cũng đã đỗ vào đại học Mỹ, mọi mặc của Chỉ Thanh đều có sự thay đổi, không chỉ tinh thần diện mạo tốt hơn, ăn nói cũng ra dáng hơn, sử dụng rất nhiều từ tiếng Anh, đặc biệt là lúc nói chuyện với Tiểu Kim, toàn bằng tiếng Anh, lưu loát hơn rất nhiều người Trung quốc, khiến Sầm Kim cũng phải khâm phục tài năng ngôn ngữ của anh ta.



Việc li hôn của họ rất đơn giản, vì hai người đều nghèo rớt, không có tài sản chung cần phải chia đôi. Việc nuôi dưỡng con gái cũng rất dễ quyết định, Tiểu Kim được xử theo mẹ, bố tùy tình hình kinh tế sẽ cấp dưỡng tiền, có quyền thăm nom, nhưng không có quyền định thời gian và số lần thăm nom.



Sau khi làm thủ tục li hôn xong, Chỉ Thanh nửa đùa nửa thật nói:



- Coi như lần này em đã được giải phóng hoàn toàn, có thể đón anh ta sang rồi.



Cô không lên tiếng.



Anh dường như đoán ra được điều gì:



- Có phải anh ta… không chịu sang không?



- Chịu thì sao mà không chịu thì sao?



- Không chịu thì chứng tỏ anh ta yêu em chưa đủ.



- Anh lo chuyện anh ấy yêu em đủ hay không đủ làm gì?



- Anh là… lo cho em đấy thôi.



- Em cần anh lo cho em? Anh là ai? Em là ai?



Chỉ Thanh rất lúng túng:



- Bé yêu, đừng như vậy được không? Là em muốn li hôn chứ, sao lại cứ phải… tức giận đùng đùng như thế?



- Em tức giận đùng đùng thì có liên quan gì đến anh? Em không phải tức vì chuyện li hôn.



- Anh biết em không tức vì chuyện li hôn mà em tức vì anh ta… không chịu sang Mỹ. Thôi ! Anh cũng chẳng trách việc em tức, em vì anh ta… mà đến chồng cũng chẳng cần, nhưng còn anh ta thì sao? Lại không chịu vì em mà qua Mỹ.



- Ai nói anh ấy không chịu vì em qua Mỹ? Là em bảo anh ấy học tiến sĩ trong nước, vì bố anh ấy đang bệnh, cần có người chăm sóc.



Chỉ Thanh nói như đã hiểu ra vấn đề:



- Cũng phải, anh biết em bảo anh ta ở lại trong nước, em vì nghĩ cho anh ta, nhưng sao anh ta có thể ở lại trong nước được? Sao anh ta không nghĩ cho em? Nếu là anh, cho dù em có nói gì anh cũng sẽ bay sang Mỹ để đoàn tụ với em, bởi vì anh biết trong lòng em mong anh bay sang Mỹ, chẳng ai lại không mong vợ chồng được đoàn tụ?



- Em không mong đoàn tụ với anh.



Chỉ Thanh bị cứng họng bèn lấp liếm:



- Anh nói là vợ chồng, còn chúng ta không còn là vợ chồng nữa.



Cô vẫn không tha:



- Lúc làm vợ chồng em cũng không mong đoàn tụ với anh.



Chỉ Thanh lại cứng họng lần nữa:



- Thì chẳng phải anh đang nói với em là anh ta sao? Anh biết em mong sớm đoàn tụ với anh ta, nhưng anh ta lại không thấy thế.



Cô tức không nói nổi.



Chỉ Thanh nói



- Nhưng nói thật, anh thấy anh ta ở lại trong nước vẫn tốt hơn, với chuyên ngành của anh ta, dù có sang Mỹ cũng rất khó phát triển… một thằng đàn ông… mà em bảo cứ suốt ngày ở nhà… để em đi kiếm tiền nuôi gia đình… thì sao có thể sống nổi? Về điểm này, anh đã từng trải qua, cho nên anh có quyền phát ngôn, anh chỉ có thể nói, đó thật sự không phải cuộc sống của con người.



- Lúc anh ở nhà, em có bao giờ ngược đãi anh không?



- Không, không, anh đâu có nói em ngược đãi anh.



- Vậy sao anh nói không phải là cuộc sống của con người?



- Bởi vì bản thân anh thấy rất khó chịu, em càng không ngược đãi anh anh càng thấy khó chịu.



©STE.NT



Cô biết Chỉ Thanh nói thật, nói có lí, nhưng cô vẫn rất tức, càng có lí thì càng tức, nếu anh cứ nói nhăng nói cuội thì ngược lại cô không giận, chính vì những điều anh nói đều có lí, hơn nữa lại là cái lí mà cô không muốn thấy, nên cô rất tức.



Từ đó trở đi cuộc nói chuyện giữa cô và Chỉ Thanh dường như đã ấn định ở một mức độ, anh nói gì cô đều rất tức, anh nói càng đúng thì cô lại càng tức. Người không hiểu chuyện chắc chắn tưởng rằng cô hận anh ta vì chuyện li hôn, nhưng trên thực tế cô chỉ hận anh ta đã nói ra những sự thật mà cô không muốn nghe.



Sau khi li hôn xong xuôi, cô lại thử một lần động viên Vệ Quốc sang Mỹ:



- Giờ chúng ta đều đã… tự do rồi, nếu mình kết hôn, em có thể nhanh chóng đưa anh sang Mỹ.



- Nhưng giờ anh đang học tiến sĩ, còn phải chăm sóc bố anh, sao có thể đi nổi?



Cô muốn nói: Lẽ nào những điều đó quan trọng hơn em?



Nhưng cô không nói, bởi vì cô nghĩ nói như vậy rất phi lý, cũng sẽ không đem lại kết quả gì. Cô đề nghị:



- Vậy mình kết hôn trước, anh làm thủ tục sang Mỹ thăm thân hay không thì tính sau.



- Anh em mình còn phải quan tâm đến chuyện kết hôn đó sao?



- Sao lại không quan tâm? Không kết hôn nhỡ anh… chạy mất thì sao?



- Nếu muốn chạy thật thì kết hôn xong cũng vô dụng, trước đây anh cũng chẳng từng kết hôn với cô ta đấy thôi?



Cô biết “cô ta” là chỉ Trịnh Đông Lăng, trong lòng rất giận, sao anh có thể đánh đồng cô với Trịnh Đông Lăng? Có nghĩ cũng không nên nghĩ như vậy, càng không nên nói như vậy, nói ra thì lại càng đáng đánh. Nhưng giờ cô ở ngoài tầm với, không đánh được anh, đành thôi. Bỗng nhiên cô nghĩ lẽ nào giờ anh đã có ai rồi? Cũng giống như lần trước anh chưa li hôn với Trịnh Đông Lăng đã quen cô vậy?




Cô không kìm được bèn hỏi:



- Có phải anh đã có ai không?



- Anh? Sao lại thế được.



- Vậy tại sao anh không đồng ý kết hôn với em?



- Anh đâu có không đồng ý kết hôn với em? Anh chỉ sợ sẽ phiền phức cho em, anh nghe nói làm visa đi Mỹ rất phức tạp, làm không ổn thì không sang lại được, em về đây kết hôn với anh, nhỡ em không quay lại được thì làm thế nào? Vậy thì khác gì chôn vùi cả sự nghiệp của em?



- Ai nói là không quay lại được? Em là tiến sĩ, chưa học xong, cơ quan xuất nhập cảnh Mỹ có bị điên sao mà không cho em visa quay lại hoàn thành việc học?



- Ai biết đâu được? Anh nghe nói có người không quay lại được, ở bên này lo đến phát sốt, suýt chút nữa thì phát điên. Em cứ ổn định đi đã thì tốt hơn. Em yên tâm, anh luôn ở đây… đợi em.



Thực ra cô cũng chẳng có tiền mà bay đi bay lại, cũng không phải hoàn toàn không lo chuyện làm visa, chẳng qua cô lo chuyện kết hôn hơn mà thôi. Giờ anh hứa sẽ mãi mãi đợi cô, cô cũng chẳng vội bay về làm thủ tục kết hôn nữa. Đúng như anh nói, giữa họ không cần tờ giấy đăng ký đó.



Được ở bên nhau thì không có giấy tờ đăng ký cũng sẽ ở bên nhau; không được ở bên nhau thì có tờ giấy đó cũng bỏ nhau mà thôi.



Khi học chuẩn bị xong bằng tiến sĩ, cô phát hiện ra chuyện về nước đã là chuyện không thực tế, tiếng Trung của con gái cô có thể nghe nói, nhưng không thể viết, nếu về nước đi học thì sợ là phải bổ túc tiếng Trung từ lớp Một, mà bài vở tiểu học trong nước nặng, cũng khiến cho cô không nỡ lòng nào đưa con bé về nước.



Cứ nghĩ bọn trẻ con trong nước bắt đầu từ mẫu giáo đã phải học hành vất vả, làm không hết bài tập về nhà, thi cử liên miên, chẳng qua cũng chỉ để thi vào mấy trường đại học như Thanh Hoa thì vẫn cứ phải sang nước ngoài du học. Cũng có nghĩa là cô đưa con gái về nước chỉ để đi đường vòng vất vả, quẩn quanh, rồi kết quả tốt nhất của Tiểu Kim là được ra nước ngoài du học, vậy tại sao cô lại không để con bé học nước ngoài luôn cho xong?



Nhưng Tiểu Kim học ở nước ngoài thì sao cô có thể về nước được? Giao con gái cho Chỉ Thanh chăm sóc? Chỉ Thanh đến bản thân còn vẫn chưa trụ vững, vì cái số của Chỉ Thanh cũng không may, tốt nghiệp xong thì lại là lúc ngành IT không còn dễ tìm việc, mặc dù anh tìm được việc nhưng nghe nói làm không được lâu dài, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ bị lay off (thôi việc).



Bản thân cô cũng không phải là con vua cháu chúa gì, nhưng chuyên ngành của cô muốn tìm việc cũng vẫn dễ tìm.



Cô bàn với Vệ Quốc:



- Em có một năm OPT (Optional Practical Training, thực tập), thời gian thực tập có thể làm việc ở Mỹ, đây là cơ hội rất tốt, em không muốn bỏ lỡ… muốn làm một năm trước… kiếm thêm chút tiền…



Vệ Quốc rất hiểu, khuyên cô không nên về nước, cứ ở lại Mỹ.



Cô hỏi:



- Vậy chúng ta sẽ thế nào?



- Cứ đợi anh học xong tiến sĩ rồi nghĩ cách ra nước ngoài đi.



Cô rất đổi vui mừng:



- Anh đồng ý sang Mỹ rồi hả?



- Anh luôn đồng ý, chỉ có điều không có bản lĩnh mà thôi.



Cô muốn nói:




- Anh học xong tiến sĩ là có bản lĩnh rồi.



Nhưng cô không nói, anh đã mang họ “Hứa” rồi thì cô đành mang họ “Mong” thôi.



Mùa đông năm đó, vào một buổi sáng lạnh lẽo, anh gọi điện thoại cho cô. Cô vừa chào hello, anh đã nghẹn ngào nói:



- Bố anh… có thể không qua được.



Cô nhớ đến bác sĩ quan tóc hoa râm, cả đời cô đơn, lòng rất buốn, chủ động đề nghị:



- Có cần em gọi điện cho mẹ em đến thăm bố anh không?



- Được không? Bà có đi không?



- Chắc sẽ đi.



- Bố em sẽ không… có ý kiến chứ?



- Chắc không đâu? Bác sĩ quan cũng sắp… mất rồi.



Cô gọi điện thoại cho mẹ, hỏi mẹ có thể đến thăm bác sĩ quan được không, mẹ nói phải bàn với bố, kết quả sau khi bàn bạc là cả hai người đều đến thành phố G.



Cô cảm thấy bố cô hơi nhỏ nhen, đến giờ rồi còn phải đi giám sát như vậy, lẽ nào còn sợ bác sĩ quan vực lại được, nảy sinh gì đó với mẹ?



Nhưng mẹ lại có sự lí giải khác:



- Bố con sợ mẹ một mình đi đường không ai chăm nom.



Sau đó cô nghe mẹ nói lúc gặp mặt rất xúc động, bố ở lại nhà của Vệ Quốc không vào bệnh viện, chỉ Vệ Quốc đưa mẹ đi, sau đó anh ra ngoài để mẹ và bác sĩ quan nói chuyện riêng với nhau.



Bệnh tình của bác sĩ quan đã vô phương cứu chữa, không nhận rõ được ai, nhưng vừa nhìn đã nhận ra mẹ ngay, gọi nhỏ:



- Kim Phần, em đến thăm anh? Anh sợ không qua nổi nữa.



Mẹ trách:



- Ai nói anh không khoẻ? Anh nói như vậy em lại dám đến thăm anh sao? Anh còn nói như vậy em sẽ đi liền đấy.



Bác sĩ quan bị trách vẫn vui như một đứa trẻ:



- Anh không nói nữa, anh không nói nữa, em đừng đi.



Các tình tiết khác mẹ không chịu miêu tả kỹ, chỉ nói ngồi bên giường bác sĩ quan nói rất nhiều chuyện, đều là những chuyện để bác sĩ quan vui, trong đó không ít những lời nói dối, chỉ sợ lần đó về bị sét đánh thôi.



Cô đoán mẹ nhất định đã nói mấy câu kiểu như “em cũng rất yêu anh, nhưng vì người trước kẻ sau không thể nhận tình yêu của anh được”. Cô nói:




- Mẹ không nói dối, là lời thật lòng, mẹ thật sự thích bác sĩ quan, chỉ có điều… bố đã giành trước mà thôi.



Mẹ ấp úng phủ nhận, cô cũng không ép mẹ thừa nhận nữa. Thế hệ của mẹ đừng nói là thừa nhận có tình yêu với một người đàn ông khác ngoài chồng mình, mà e là đối với bản thân mình cũng sẽ không bao giờ thừa nhận, thế chẳng phải là quá vô đạo đức, đánh chết cũng không thừa nhận.



Sau khi bác sĩ quan qua đời, Vệ Quốc lại gọi điện thoại qua. Giọng anh nghẹn ngào nức nở trong điện thoại, bên đầu dây này cô cũng rơi lệ an ủi anh.



Cuối cùng anh nói:



- Cảm ơn mẹ đã đến thăm bố anh, ông đi không còn gì hối tiếc nữa.



Sau một hồi thổn thức anh bỗng đột nhiên nói:



- Anh chỉ mong… khi anh đi em cũng có thể đến thăm anh.



Cô hoảng sợ, vội nói:



- Anh… có phải anh bị bệnh gì không?



Anh cũng vội trả lời:



- Không.



- Vậy sao anh lại…



- Là vì bố anh…



Khi anh tốt nghiệp tiến sĩ, viết một resume (sơ yếu lí lịch) cho cô, để cô giúp anh tìm công việc ở Mỹ, hoặc tìm cơ hội học sau tiến sĩ. Cô cũng đưa một bản resume của mình cho anh, để anh giúp tìm việc ở Trung Quốc.



Cô cầm resume của Vệ Quốc, thay anh gửi đi khắp nơi, thấy trên mạng có bất kỳ nơi nào tìm người liền gửi ngay hồ sơ xin việc của anh đến, nhưng mãi vẫn không tìm được công việc nào.



Anh cũng thay cô gửi bản resume của cô khắp nơi ở Trung Quốc, nhưng cũng không giúp cô tìm được công việc nào vừa ý.



Anh an ủi cô:



- Chỉ cần hai người yêu nhau sâu đậm thì thời gian và khoảng cách cũng sẽ chẳng là gì.



Cô cười buồn bã:



- Đã đến cái tuổi này rồi còn được mấy bữa nữa.



Anh khuyên cô:



- Em tìm ai đó kết hôn đi, một mình nuôi con vất cả lắm.



Cô cũng khuyên anh:



- Anh cũng tìm ai đó lấy đi, một mình sống vất vả lắm.



Anh nói:



- Anh có tình yêu của em là đủ rồi.



Cô cũng nói:



- Em có tình yêu của anh, lại còn cả đứa con nữa, thế là đủ rồi.



Trong thế giới biến ảo vô lường này, nếu phải thừa nhận sẽ còn điều gì đó không thay đổi thì đó chính là tình yêu của Vệ Quốc, cô tin thật đúng như lời anh nói, mãi mãi sẽ không thay lòng, cho nên khi cô phát hiện đã lâu rồi anh không viết thư cho cô thì đầu tiên cô nghĩ anh đã ốm.



Cô gửi đi rất nhiều thư hỏi thăm, nhưng anh đều không hồi âm. Cô lại gọi điện cho anh, cũng không tìm thấy anh, chỉ nghe thấy tiếng điện thoại tự động trả lời, nói số điện thoại đã bị hủy.



Sinh nhật năm đó cô không nhận được thiếp chúc mừng của anh, cô linh cảm đã có chuyện.



Cô viết email gửi cho anh, hỏi có phải anh đã lấy vợ rồi không.



Lần này, anh trả lời thẳng là anh đã kết hôn, vào tháng Năm năm đó, anh nói anh đã đợi lâu quá rồi, đã exhausted (mỏi mệt) rồi, anh nói cuối cùng anh đã hiểu năm xưa tại sao muốn kết hôn, chính là vì tâm trạng exhausted (mệt mỏi) này, chẳng qua lúc đó anh chưa biết cái từ tiếng Anh đơn giản đó. Anh mong cô tha thứ cho anh lần nữa phản bội cô, có lẽ số phận đã an bài họ chỉ có duyên mà không có phận, không thể đến được với nhau.



Cô hỏi anh kết hôn với ai, có phải đã tái hôn với Trịnh Đông Lăng.



Anh nói không phải, là một người bạn học cùng đại học, cũng đã li hôn, không hẳn quá yêu, chỉ là bầu bạn cho qua ngày thôi, nhưng anh hy vọng trong cuộc hôn nhân này sẽ thành công, bởi vì anh không muốn giống như bố anh, cô đơn cả đời, cô độc đến chết.



Cô chúc mừng anh, gửi anh tờ séc một nghìn đô-la làm tiền mừng, nhưng anh không đổi sang tiền mặt.



Sau đó cô mất liên lạc với anh, cô lại gửi email cho anh, nhưng anh không đáp lại, cô gửi thư vào địa chỉ của anh, cũng không thấy hồi âm.



Cô từng nghĩ, đây có lẽ là sách lược của anh, muốn cắt đứt ý định về nước của cô, để cô yên tâm ở Mỹ nuôi dạy con gái học hành. Nhưng sau đó đến ngày sinh nhật của cô, anh cũng không chúc mừng, cô biết anh thật sự đã move on (tiến lên, bỏ lại quá khứ sau lưng).



Bởi vì anh đợi quá lâu, quá exhausted rồi.



Cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ exhausted của anh, về tinh thần và sức khỏe, vì chờ đợi lâu quá mà mòn mỏi đến kiệt sức. Anh có thể kết thành vợ chồng với một người bạn cùng học trước kia để sống một cuộc sống bình thường, có lẽ sẽ là kết cục tốt nhất của anh. Nếu không, hoặc là anh sẽ phải tiếp tục mỏi mòn chờ đợi, hoặc là phải ra nước ngoài làm việc cật lực, nếm trải sự đau khổ khi thất nghiệp, nỗi đau khi chuyển nghề, cuối cùng mất đi cái tôi của mình.



Cảm xúc trong cô rất khó miêu tả, đau khổ là chắc rồi, nhưng trong nỗi đau đó dường như lại có một cảm giác như được giải thoát, không phải là sự giải thoát như vừa được trút đi gánh nặng trên lưng, mà là sự nhẹ nhõm sau khi đã giải quyết được một vấn đề khó khăn. Giờ cô không cần phải vắt óc suy nghĩ, tốn công vô ích giữa hai chọn lựa là con gái hay tình yêu, cô không cần phải lo cho Vệ Quốc sau khi sang Mỹ nếu sự nghiệp bất thành mà trở nên chán nản, cô cũng không cần lo mình về nước không tìm được công việc tốt hơn ở đại học G.



Nhớ lại những chuỗi ngày trước đây của mình, đặc biệt là phần đời có liên quan đến Vệ Quốc, cô luôn có cảm giác như một giấc mơ đẹp, nhưng chỉ có thể là một giấc mơ. Chình vì là mơ nên luôn luôn đẹp hơn cuộc sống hiện thực. Cũng chính vì là mơ nên sẽ có một ngày phải tỉnh lại.



Anh phản bội cô hai lần, nhưng cô không hề hận anh chút nào, cô có thể hiểu tâm trạng tuyệt vọng của anh trước hai lần phản bội đó. Khi một người hoàn toàn tuyệt vọng thì việc anh ta làm gì, đưa ra lựa chọn nào, đối với anh ta, đều không còn quan trọng nữa.



Niềm hi vọng duy nhất của cô chính là đến một ngày nào đó, anh lại hối hận vì cuộc hôn nhân lần này.



Cô biết chỉ cần mình không vật vờ trước mặt anh thì anh sẽ không hối hận vì cuộc hôn nhân này. Cuộc hôn nhân lần trước của anh, nếu không phải trùng phùng với cô ở đại học G thì rất có thể anh cũng sẽ không li hôn.



Cô quyết định không quấy rầy anh nữa, cứ để anh vun đắp cho cuộc hôn nhân thứ hai của anh.