Kể từ khi gặp lại Vệ Quốc ở cửa khu nhà, và biết anh ở cùng tầng với mình, mỗi lần ra vào cửa cô đều thấp tha thấp thỏm, sợ gặp lại Trịnh Đông Lăng, nhưng rốt cuộc là sợ cái gì cô cũng không rõ hẳn, theo lí mà nói cô cũng chẳng làm chuyện gì trái với lương tâm, hay nói cách khác Trịnh Đông Lăng cũng chẳng nắm được chứng cứ gì bất lợi cho cô, cô không phải sợ con sư tử Hà Đông Trịnh Đông Lăng gầm rú, nhưng cô lại thấp thỏm, sợ rơi vào thế khó xử, cho dù Trịnh Đông Lăng có chứng cứ hay không thì chỉ cần cô ta ở trong nhà chửi đổng, chí ít cũng sẽ có một nửa số người trong khu nhà cho rằng, cô với Vệ Quốc có gì đó.
Điều cô sợ nhất chính là Chỉ Thanh sẽ tin vào sự vu khống của Trịnh Đông Lăng, nhìn dáng vẻ của anh tối hôm đó, nếu anh cho rằng cô với Vệ Quốc có gì thì chắc chắn sẽ không tha cho hai người…
Nhưng cô chẳng gặp Trịnh Đông Lăng bao giờ, càng không nghe thấy tiếng gầm rú của con sư tử Hà Đông đó. Việc này khiến cô rất tò mò, lẽ nào Vệ Quốc đã ly hôn, một mình ở đây? Nhưng đây là nhà uyên ương, giáo viên độc thân chắc không thể được phân đến đây ở.
Một hôm, cô gặp Vệ Quốc và con trai anh ở bên ngoài khu nhà, hôm đó cô từ trường về, trên đường tiện thể qua chợ, mua túi lớn túi nhỏ rau củ quả, mắc vào ghi đông xe đạp, đạp về đến trước khu nhà, cô xuống xe, đang thầm than mua nhiều quá không thể mang lên nhà một lần thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc đằng sau:
- Kim Kim, để đấy!
Theo phản xạ có điều kiện cô ngừng tay, quay về hướng có tiếng nói, nhìn thấy Vệ Quốc đang đứng ở cổng khu nhà, mặc một chiếc áo khoác đen, hình như vì trời lạnh nên cổ áo dựng lên, càng giống diễn viên Ken Takakura hơn.
Cô muốn hỏi tại sao lại bảo cô “để đấy”, nhưng phát hiện ra bên cạnh anh còn có một cậu bé đang muốn chạm vào cái bàn đạp xe đạp. Vệ Quốc cảnh cáo:
- Coi chừng, kẻo làm hỏng xe của cô! Nào, ra bố bế.
Đứa trẻ đó cứ quyến luyến với cái bàn đạp dính bùn, trông có vẻ còn muốn chạm vào nữa, nhưng đã bị bố bế lên.
Cô tranh thủ nói:
- Vừa rồi anh gọi em à?
Anh quay lại nhìn cô, vẻ mặt còn bối rối hơn cả lúc nhỏ ăn trộm đồ bị người ta phát hiện, nhưng anh đã nhanh chóng bước đến, định giúp cô xách đồ.
Cô từ chối:
- Không cần, không cần, anh bế con đã đủ nặng rồi.
- Không có gì, anh có hai tay. Nhiều đồ như vậy em mang lên một lần không nổi, đặt ở đây lại sợ người ta lấy đi mất.
Đúng với điều cô đang lo nên không cần khách sáo nữa, để anh xách giúp mấy cái túi. Anh một tay bế đứa trẻ, một tay xách mấy cái túi đi lên gác. Cô vội vàng khóa xe nhấc mấy cái túi còn lại đuổi theo anh, người trước kẻ sau đi lên nhà.
Lên được mấy đoạn thang, đứa trẻ trong tay anh muốn tụt xuống:
- Bố, để con tự lên!
- Con tự đi thì mỏi lắm.
- Con không mỏi, con đi được, bố xem con đi đây này!
Hai bố con cứ cò kè với nhau một hồi thì đã lên tới tầng bốn, Vệ Quốc đặt đứa trẻ xuống bậc thang, dặn dò:
- Đi từ từ thôi, đừng đi nhanh quá.
Đứa trẻ muốn thể hiện đi được lên để được bố khen, nhưng ông bố lại bế nó lên ngay.
Cô hỏi:
- Bé ngoan, cháu tên là gì?
Cậu bé hơi rụt rè nói:
- Cháu tên Kim Kim.
Cô sững ra, Vệ Quốc nói:
- Nó tên là Doãn Duy Kim.
Cô nói nhỏ:
- Tên này do ai đặt?
- Do anh đặt.
- Thế mẹ nó không có ý kiến gì?
- Tên con trai là “Gìn giữ hiện tại” của bọn anh thì cô ta có ý kiến gì?
- Ồ! Ra là thế.
Đến cửa phòng cô, anh đặt mấy cái túi xuống đất trước cửa phòng, hất hàm về phía cửa nhà cô hỏi nhỏ:
- Anh ta có biết tên trước đây của em không?
- Biết, em đã nói với anh ấy.
- Vậy hả!
- Sao?
- Không có gì.
Anh bế đứa trẻ về phòng 404 mình, cô đứng đó nhìn một lát vẫn không thấy Trịnh Đông Lăng từ trong đi ra.
Cô không ngờ Vệ Quốc lại đặt tên cho con trai mình là Doãn Duy Kim, mặc dù anh giải thích là “gìn giữ hiện tại của bọn anh”, nhưng sau đó lại thấy anh hỏi Chỉ Thanh có biết tên trước kia của cô hay không, xem bộ dạng có vẻ sợ Chỉ Thanh sẽ sinh nghi với cái tên Doãn Duy Kim.
©STE.NT
Cô nghĩ hàng ngày anh gọi con trai là “Kim Kim, Kim Kim”, không biết có phải cùng lúc sẽ nhớ đến cô không?
Nhưng cô biết nếu mình sinh con trai, chắc sẽ không thể lấy tên Vệ Quốc, ba chữ Doãn Vệ Quốc chẳng có chữ nào có thể làm tên đệm được, nếu có thì e là gia đình cô sẽ đại loạn mất.
Sau đó cô còn gặp Vệ Quốc và con trai anh hai lần, một lần là trên đường, cô đạp xe đến trường, anh đạp xe đưa con về. Cậu bé ngồi trong cái ghế để trước xe bố, tay cứ khua khua, nói bi ba bi bô gì đó với bố, hai bố con đều rất say sưa.
Cô xuống xe, anh cũng xuống xe, hai người đứng lại nói chuyện.
Đứa trẻ đã quen cô, bố bảo chào cô đi nó liền nói:
- Cháu chào cô.
Cô hỏi:
- Cháu mấy tuổi?
- Bốn tuổi ạ.
- Bé đi nhà trẻ ở đây à?
- Không, ở bên bà ngoại nó.
- Hôm nay không đi nhà trẻ sao?
- Ốm nên nghỉ ở nhà.
Đứa trẻ rất ngoan ngoãn nói:
- Cháu bị cảm.
Lần gặp khác là ở ngoài chợ, cô đi vào, anh đi ra, thằng bé vẫn ngồi trên cái ghế trước xe.
Cô cười cười hỏi:
- Cháu lại bỏ học à? Lại không đi nhà trẻ sao?
Thằng bé vẫn trả lời rất đáng yêu:
- Cháu bị cảm.
Vệ Quốc giải thích:
- Nó không khỏe lắm.
Cô nghe nói có đứa trẻ vì muốn nhận được sự quan tâm của bố mẹ, sẽ cố ý giả bệnh, thậm chí bệnh thật. Cô không biết con trai Vệ Quốc có phải kiểu thế không, hình như mỗi lần nó ốm thì đều đến chỗ bố, có lẽ vì muốn ở cùng với bố nên giả ốm, hoặc làm cho mình bị ốm.
Thậm chí cô còn nảy ra một suy nghĩ rất kì quái, có lẽ đứa trẻ này nhạy bén, sợ bố mẹ ly hôn nên không ngừng sinh bệnh, chỉ cần bố mẹ cứ nói đến chuyện ly hôn là nó lại ốm, lại cảm, vậy là bố mẹ nó gác ý định ly hôn lại, toàn tâm chăm sóc cho nó. Dần dần, giữa bố mẹ nó lại thiết lập lại được tình cảm, đứa trẻ dùng bệnh của mình để cứu cuộc hôn nhân của bố mẹ.
Có lẽ Vệ Quốc đến chết cũng không dám mở mồm ra nói chuyện ly hôn, có đứa con trai như vậy sao anh ấy có thể ly hôn được?