Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai - Chương 38




Con gái mời lại lần nữa, rất nhiệt tình nên khó mà từ chối, Sầm Kim đành phải hát một đoạn, giọng điệu hơi cao, có chỗ suýt thì không lên được, nhưng vẫn được con gái khen ngợi hết lời:



- Mẹ, mẹ hát hay thật! Con không biết giọng mẹ lại hay thế đâu!



Nhưng đến khi cô muốn hỏi thêm thông tin về người đã viết bản nhạc đó thì tiếng điện thoại của con gái đã vang lên không đúng lúc, cô đành phải lui ra.



Sau khi trở về phòng ngủ của mình, bên tai cô vẫn còn vọng lại bài hát Chỉ có thể nhớ lại ngày xưa, lúc là tiếng đàn của con gái, lúc lại là tiếng hát giọng con trai, nhưng cô không biết người con trai đó là ai, hình như là Vệ Quốc, lại giống như Victor.



Bài hát này khiến cô nhớ tới chuyện cũ se sắt lòng của mình, cô luôn né tránh nó, nhưng hôm nay cô không thể không nhớ lại nó, bởi vì cô có một linh cảm chẳng lành, trực tiếp liên quan đến những chuyện ngày xưa.



Năm xưa, sau khi kết hôn với Chỉ Thanh, cô đã nộp đơn xin cấp nhà cho trường đại học G. Theo quy định của trường Đại học G, cả chồng và vợ đều ở thành phố này (bao gồm cả ngoại ô) thì chỉ cần đơn vị có chứng nhận là người kia chưa được phân nhà ở đơn vị đó thì đại học G sẽ phân cho một phòng ở khu nhà uyên ương, tất nhiên còn có yêu cầu cụ thể về lý lịch, tuổi nghề ở đó, rất chi tiết, rất vụn vặt.



Nói một cách đơn giản, nếu đơn vị của Chỉ Thanh có giấy chứng nhận chứng minh vợ chồng Chỉ Thanh chưa được phân nhà ở đó, thì Sầm Kim sẽ được phân một phòng ở đại học G, mặc dù chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, hơn nữa phòng rất nhỏ, nhưng chí ít không phải dùng chung bể nước và nhà tắm với người khác, hai người cuối cùng đã có mảnh trời riêng của mình.



Thời gian công tác của hai người không dài, chưa tích lũy được gì nhiều, cô không muốn ngửa tay xin tiền bố mẹ, cũng cấm Chỉ Thanh ngửa tay xin tiền bố mẹ anh, nên không cải tạo lại nhà cửa, cũng chẳng mua đồ nội thất gì, nhưng vẫn vui vẻ chuyển đến khu nhà uyên ương đó.



Chỉ Thanh hàng tuần mới được về một lần, nhưng anh đã nghĩ cách điều chỉnh buổi dạy, một tuần tính cả ngày nghỉ cuối tuần thì có ba ngày có thể ở nhà.



Ở trong khu nhà uyên ương, mà lại phải chạy đến bếp ăn của trường ăn cơm thì xa quá, vậy là phải tự nấu nướng. Chỉ Thanh không biết nấu cơm, cũng không thích nấu, bảo anh nấu thì anh liền kéo cô đi nhà hàng, còn cô thì không nỡ tiêu tiền, kiên quyết ở nhà nấu cơm, cho nên bình thường toàn là cô nấu cơm, cuối tuần thì quá nửa là đến nhà bố mẹ chồng ăn chực.



©STE.NT



Bố chồng cũng giống như Chỉ Thanh, không biết nấu cơm, cũng không thích nấu, cơm ở nhà bố mẹ chồng đều do mẹ chồng làm, mà tay nghề nấu nướng của mẹ chồng thì cũng tầm tầm, chủ yếu là món luộc trộn muối, bố con nhà họ ăn mấy món luộc trộn đó đã hơn nửa đời người rồi nên thành quen, bản thân lại không muốn nấu cho nên vẫn chấp nhận ăn không có vấn đề gì.



Sầm Kim đến nhà bố mẹ chồng ăn cơm mấy lần, phát hiện tay nghề nấu nướng của mẹ chồng thật không dám khen, đôi khi phải tự thể hiện, kết quả là được tôn thành “đầu bếp đặc cấp”, cuối tuần nào cũng được mời đến để trổ thí tay nghề, mẹ chồng cam tâm tình nguyện giúp đỡ cô, khiến cô rất lấy làm hãnh diện.



Cuộc sống cứ bình bình trôi đi một cách dễ chịu.



Một hôm, cô với Chỉ Thanh ăn cơm ở nhà bố mẹ chồng xong rồi về, đến cổng của khu nhà uyên ương thì gặp Vệ Quốc đang dắt một chiếc xe đạp đi ra. Cô giật bắn mình, lâu lắm rồi không gặp anh, trong ấn tượng của cô, anh dường như là một nửa khác của địa cầu này, rất ít có khả năng gặp lại, hơn nữa hoàn toàn không ngờ lại gặp anh ở trước khu nhà mình ở.



Nhưng Vệ Quốc dường như chẳng ngạc nhiên chút nào, rất bình thản chào hỏi họ:



- Vừa về à?



Cô sững ra một lát mới nói:





- À! Anh… đến đây… tìm ai vậy?



- Không tìm ai cả.



- Anh ở đây?



- Ừ.



- Anh chuyển đến đây khi nào?



- Chuyển đến rất lâu rồi.



- Sao em không gặp anh bao giờ?



- Thì chẳng gặp đây thôi?



- Ý em nói là trước đây.



- Em mới chuyển đến còn gì?



- Anh ở phòng nào?



- 404.



- Trùng hợp thế! Chúng ta ở cùng tầng? Em ở phòng 401, có thời gian qua chơi.



- Ừ.



Về đến nhà mình, Chỉ Thanh hỏi:



- Người vừa nãy là ai vậy?



Cô nhớ ra vừa rồi do quá căng thẳng nên quên mất giới thiệu hai người đàn ông với nhau. Cô trả lời qua loa:




- Ờ, là Doãn Vệ Quốc, thầy Doãn, biết nhau từ nhỏ.



- Là trúc mã thanh mai?



Cô bất giác bật cười:



- Cái gì mà trúc mã thanh mai? Thời Cách mạng Văn hóa, bố anh ấy là sĩ quan dạy chính trị ở trường học của bố em.



Anh nghe cô giới thiệu xong “bố anh ấy, bố em” thì hỏi:



- Vậy hai người chắc là Romeo và Juliet nhỉ?



Cô hơi bực:



- Ý anh là gì?



Anh ôm lấy cô:



- Không có ý gì đâu, chỉ là hơi ghen chút thôi.



- Anh ghen cái gì?




- Bởi vì anh ta khiến em rất căng thẳng.



- Tại sao?



- Vì anh nhận ra anh ta rất yêu em.



Cô cười khúc khích:



- Vậy kì lạ thật, anh ta đã lấy vợ nhiều năm rồi.



- Thế thì làm sao? Lẽ nào tình yêu lại để ý đến những cái đó? Đã yêu rồi thì sẽ yêu mãi, có kết hôn bao năm cũng không hề thay đổi.




- Sao em chẳng cảm thấy anh ấy yêu em?



- Bởi vì tự sâu trong tim em mong anh ta yêu em cho nên em luôn cảm thấy anh ta chưa yêu em đủ độ.



- Anh giống như chuyên gia tình yêu vậy.



- Em thấy anh nói có đúng không?



- Không đúng.



- Không đúng thì tốt.



Đêm đó hai người đang ân ái thì cô lại không ngừng nhớ đến Vệ Quốc, mà dường như Chỉ Thanh cũng đang nghĩ đến vấn đề đó, thái độ rất khác thường. Xong việc bèn hỏi thẳng mà chẳng suy nghĩ gì:



- Sao lại trùng hợp như vậy nhỉ? Cùng được phân cùng một tòa nhà? Lại cùng được phân ở một tầng? Có phải em biết anh ta ở đây nên cố ý chọn đến tòa nhà này?



Cô tức giận:



- Anh lại không tin em như vậy hả?



- Không phải anh không tin em, mà là anh cảm thấy quá nguy hiểm. Không biết tại sao anh cứ cảm thấy anh ta là kẻ cướp số phận anh.



- Đừng có nói nhăng cuội, nếu anh không yên tâm thì em có thể xin đổi phòng.



- Nếu đổi phòng có thể hóa giải thì còn gọi gì là cướp số phận nữa. Chưa chừng đổi phòng càng xa thì nguy hiểm càng lớn, chi bằng cứ để anh ta trong tầm mắt của anh thì có lẽ sẽ giám sát và phòng chống anh ta dễ hơn.



Cô không tin Chỉ Thanh thật sự coi Vệ Quốc là kẻ cướp số phận, rất có khả năng là một cách bày tỏ tình yêu, bèn vui vẻ nói:



- Sao anh lại trở thành một kẻ mê tín như vậy?



- Không phải mê tín, mà là trực giác. Trực giác của anh rất chuẩn, đáng tiếc trước đây anh không nhận ra.