Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường

Chương 13




Gia sư Trần Tứ Lưu ở lại dạy đến 10 giờ tối, sau khi anh ta đi, Chu Ải tiếp tục học thêm hai giờ nữa, đến gần 12 giờ, Chu Ải đột nhiên nghe thấy tiếng động nhỏ ở cửa phòng, không giống tiếng gõ cửa, nhưng trong đêm yên tĩnh lại có vẻ kéo dài và lộn xộn.

Chu Ải xoa xoa mắt, mới buông bút, đi tới mở cửa phòng ngủ, rồi cúi đầu, thấy Chu Hữu Bảo mặc quần áo ngủ, chân trần đứng trước cửa phòng mình.

Áo ngủ và tóc của Chu Hữu Bảo rối bời, cậu bé đứng trước cửa phòng ngủ, ngẩng đầu nhìn thấy đai lưng bảo vệ thắt lưng lộ ra bên ngoài chiếc áo len chui đầu của Chu Ải, khẽ gọi: "Anh."

Đây là lần đầu tiên Chu Hữu Bảo gọi anh trai mình một cách chính diện, từ khi Chu Hữu Bảo sinh ra đến giờ đã chạy khắp nơi, hai người họ rất ít khi tiếp xúc trực diện, Chu Hữu Bảo càng lớn, cậu bé càng bắt đầu hứng thú với Chu Ải trong gia đình này, nhưng mỗi lần, trước khi chủ động tiếp xúc với Chu Ải, Chu Hữu Bảo đều bị mẹ của họ ngắt lời hoặc gọi đi, thái độ của Chu Duệ Thành đối với chuyện này không rõ ràng, nhưng cũng không ủng hộ hai anh em họ ở bên nhau nhiều hơn.

Chu Ải cúi đầu im lặng nhìn đứa trẻ trước mặt, hôm nay Chu Hữu Bảo mới được bố mẹ đón từ nhà ông bà về, lúc đó Chu Ải đang học bù ở trên lầu, hai người không gặp nhau trực tiếp.

Kim đồng hồ treo tường trên hành lang trùng khít ở vị trí 12 giờ, lại bắt đầu 24 giờ của một ngày mới, biệt thự hiện tại tĩnh lặng, bố mẹ ngủ ở tầng dưới, bảo mẫu ngủ trong phòng của Chu Hữu Bảo, lông mày Chu Ải hơi nhíu lại, cậu không biết Chu Hữu Bảo đã lừa được ba người lớn như thế nào, mới có thể một mình lên lầu đến trước cửa phòng cậu vào lúc này.

Chu Hữu Bảo vẫn ngẩng mặt nhìn Chu Ải, đối với cậu bé mà nói, Chu Ải rất cao, dù cậu bé có ngẩng mặt lên cũng không nhìn rõ được sắc mặt của Chu Ải, bố mẹ luôn bế cậu bé lên cao, cậu bé có thể dễ dàng chạm vào mặt bố mẹ, nhưng Chu Ải chỉ bế cậu một lần, đó là lần bọn họ ngã cầu thang.

Lúc đó, cậu bé nằm trên ngực Chu Ải, cọ vào áo ngủ mềm mại của Chu Ải, đó là cảm giác hoàn toàn khác với bố mẹ, lúc đó cậu bé sợ hãi vì bị rơi xuống, nhưng Chu Ải ôm cậu, cuối cùng cậu bé vẫn bình an vô sự.

Lúc này đối mặt với Chu Ải, cậu bé giơ tay dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, rồi khẽ gọi: "Anh."

Chu Hữu Bảo nhìn Chu Ải im lặng trước mặt, nhìn đường nét lộ ra của đai lưng bảo vệ thắt lưng, rồi lại nhìn về phía chân Chu Ải, cậu bé nhớ lúc đó chân Chu Ải chảy rất nhiều máu đỏ, cậu bé nói với Chu Ải: "Em muốn ngủ với anh.”

Đầu thu, đêm bắt đầu se lạnh, Chu Ải liếc nhìn đôi chân trần của Chu Hữu Bảo, lại nhìn chiếc áo ngủ mỏng manh trên người cậu bé, im lặng đóng cửa phòng ngủ sau lưng, đi trước xuống lầu.

Chu Hữu Bảo bước theo sau cậu, định nắm lấy quần cậu, nhưng dường như nhớ ra điều gì đó lại không dám, cánh tay vẫn giữ nguyên tư thế giơ lên không thu về.

Chu Ải nghiêng đầu, khi cụp mắt xuống đã nhận ra động tác của Chu Hữu Bảo, cậu dừng lại ở bậc cầu thang, nhìn thoáng qua cầu thang xoắn ốc dẫn xuống phía dưới, rồi lại nhìn thoáng qua Chu Hữu Bảo đang dừng lại theo cậu ở phía sau, Chu Hữu Bảo chớp chớp mắt ngơ ngác nhìn cậu, như thể đột nhiên phản ứng lại, mím môi cười: "Anh ngủ giường nhỏ với em."

Giường nhỏ là chiếc giường của riêng Chu Hữu Bảo trong phòng trẻ em, Chu Ải nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Chu Hữu Bảo, tránh ánh mắt cậu bé, nhưng lại đưa tay ra, lần đầu tiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Hữu Bảo, bàn tay đứa trẻ rất mềm, rất nhỏ, nhận ra động tác của Chu Ải, Chu Hữu Bảo vui vẻ nắm chặt lấy ngón tay Chu Ải.

Chu Ải đi theo tốc độ của Chu Hữu Bảo, từ từ đưa cậu bé xuống cầu thang, cho đến khi đưa cậu bé về phòng riêng của mình.

Có lẽ là nhận ra động tĩnh, người bảo mẫu trong phòng cuối cùng cũng tỉnh dậy vào lúc này, bà ta thấy hai người đi vào thì giật mình, quay đầu nhìn lại chiếc giường trống không bên kia, vội vàng lo lắng chạy tới định bế Chu Hữu Bảo đi.

Nhưng Chu Hữu Bảo vẫn nắm chặt ngón tay Chu Ải không buông, ngẩng đầu lên lặp lại với Chu Ải: "Anh ngủ giường nhỏ với em."

Người bảo mẫu đến bế Chu Hữu Bảo, nhưng Chu Hữu Bảo vẫn không buông tay, nếu còn tiếp tục làm ầm ĩ thì bố mẹ của bọn họ sẽ tỉnh giấc, Chu Ải đứng ở cửa phòng Chu Hữu Bảo nhưng không vào, cậu không nhìn khuôn mặt đang vùng vẫy của Chu Hữu Bảo, chỉ cúi đầu nhìn xuống, từng ngón từng ngón bẻ những ngón tay đang nắm chặt lấy mình của Chu Hữu Bảo ra.

Trên đường trở về tầng hai, Chu Ải vẫn có thể nghe thấy tiếng Chu Hữu Bảo làm ầm ĩ phía sau, tốc độ trở về nhanh hơn nhiều so với lúc xuống, cậu vào phòng liền đóng cửa lại, những âm thanh kia cũng bị chặn hoàn toàn ở bên ngoài.

Quay về phòng, Chu Ải vốn đã tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, nhưng lại phát hiện trên điện thoại nhận được một tin nhắn mới, đến từ một số lạ rất quen thuộc, bên kia gửi tới: Hôm nay chưa nói hết, bây giờ tôi đang ở dưới nhà cậu, cậu xuống một chuyến được không?

Xem thời gian tin nhắn gửi đến, đã là một giờ trước.

Vì đã tắt đèn, nên trong phòng lúc này chỉ có ánh trăng chiếu vào qua rèm cửa kéo hờ, Chu Ải đứng giữa phòng, ánh trăng rọi vào tay cậu, cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau đó cậu đi đến bên cửa sổ, giơ tay kéo hẳn rèm cửa ra, cậu nhìn thấy một bóng đen ở góc tường sân quen thuộc, ánh sáng mờ nhạt, Chu Ải chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng, không nhìn rõ những thứ khác.

Ngay lúc này, chiếc điện thoại Chu Ải cầm trên tay sáng lên, tin nhắn mới nhất hiển thị trên màn hình: Tôi nhìn thấy cậu rồi.

Tiếp theo là một tin nhắn nữa: Nếu chưa ngủ, thì xuống được không? Sẽ rất nhanh thôi.

Chu Ải đứng bên cửa sổ, nhìn bóng đen ẩn trong góc tối dưới lầu, cậu thở nhẹ, rất lâu sau, đến khi điện thoại tự động tắt màn hình, cậu mới có động tĩnh trở lại.

Mở cửa lớn tầng một, thứ đầu tiên ập vào Chu Ải là một cơn gió, Chu Ải nghiêng đầu tránh một chút, đóng cửa rồi quay người lại, liền nhìn thấy Trần Tầm Phong đã xuất hiện ngoài cổng sân của bọn họ, gió thổi bay tung mái tóc và áo khoác đồng phục của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong đứng ngoài cửa lặng lẽ chờ cậu.

Hai người rất ăn ý đi về hướng xa ngôi nhà này, nhưng cũng không đi về phía đèn đường sáng sủa, cuối cùng Chu Ải dừng chân dưới một gốc cây, cậu cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh.

Trần Tầm Phong dừng lại theo cậu, hắn giống như ở bên ngoài quá lâu, tóc bị gió thổi rất rối, nhưng khuôn mặt bên dưới lại hoàn toàn lộ ra, Chu Ải nhìn bóng tối mờ nhạt phủ lên khuôn mặt Trần Tầm Phong, nghe thấy giọng nói của hắn: "Hôm nay, tôi vẫn chưa nói hết."

Chu Ải nhìn hắn, không biểu lộ thái độ, nhưng cũng không dời mắt đi, chỉ chờ hắn tiếp tục.

“Tôi sẽ không trêu chọc cậu." Đây là câu thứ hai của Trần Tầm Phong, hắn hơi cau mày, đôi mắt sắc bén tự động trở nên lạnh lùng: “Tôi biết cậu được trường số sáu nhận vào học, danh sách trúng tuyển của cậu được định ra, tôi mới bắt đầu chuyển hồ sơ của mình vào, tôi muốn đảm bảo không có sai sót."

Ánh mắt Trần Tầm Phong đặt trên người Chu Ải, lần này hắn không tránh né nữa: "Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ở trường số sáu, tôi đã nhận ra cậu, nhưng tôi không thể phân biệt được cậu có còn nhớ tôi hay không, tôi cũng không thể trực tiếp xông đến trước mặt cậu để hỏi."

Mi mắt Chu Ải khẽ động, nhớ lại vào tháng 9, ở cổng trường, lần đầu tiên cậu nghe thấy học sinh đi ngang qua bên cạnh nhắc đến tên Trần Tầm Phong, lúc đó cậu dừng lại tại chỗ, do dự nghiêng đầu nhìn theo hướng nhìn của học sinh kia, liền nhìn thấy Trần Tầm Phong bị đám đông vây quanh ở đằng xa, Trần Tầm Phong hoàn toàn xa lạ với cậu.

Trần Tầm Phong trước mặt nhẹ nhàng thở ra: "Bởi vì Chu Ải, chúng ta đã chia xa nhiều năm như vậy, hầu hết thời gian tôi đều ở nước ngoài, chúng ta chưa bao giờ liên lạc, gần như có thể nói là không có tin tức gì của nhau, không phải tôi không tin tưởng cậu nhưng thời gian là một thứ khách quan, thời gian khiến người ta bất lực và bất đắc dĩ."

"Cho nên suy nghĩ trước đây của tôi, chắc chắn không phải là tự lừa dối mình rằng cậu còn nhớ tôi."

Trần Tầm Phong dừng lại: "Nhưng mặt khác, trong lòng tôi lại có suy nghĩ, tôi mong rằng cậu còn nhớ tôi, thỉnh thoảng gặp cậu ở trường, khi cậu tránh ánh mắt của tôi, tôi sẽ nghĩ rằng cậu có nhận ra tôi không? Hay chỉ coi tôi là một người lạ tình cờ gặp?"

Gió lớn hơn, Trần Tầm Phong đứng trước mặt Chu Ải, thay cậu che bớt một phần gió thổi tới, vạt áo đồng phục mở rộng của Trần Tầm Phong bị gió thổi bay phần phật.

Hắn đứng bất động trước mặt Chu Ải, giọng nói lạnh lùng hòa vào trong tiếng gió: "Cho nên tôi nói, tôi không dám quang minh chính đại. Một khi nói ra thì bằng với việc đưa ra phán quyết, tôi chỉ có thể theo dõi cậu, lén nhìn cậu, thậm chí nghe người khác nói về cậu, tôi tạo cơ hội để tình cờ gặp cậu, tìm lý do để xuất hiện trước mặt cậu, tôi thực sự mang theo ý định dò xét, nếu cậu biểu hiện ra tín hiệu tinh tế nào đó, nếu tôi có thể nhận được... Tuần nghỉ lễ quốc khánh, ngày hôm đó trời mưa to, có người theo dõi cậu."

Nghe đến đây, ánh mắt Chu Ải không thay đổi, quả nhiên Trần Tầm Phong đã biết, điều này nằm trong dự đoán của cậu.

Lúc này là nửa đêm, Chu Ải xuống lầu, trên người mặc một chiếc áo len màu xám, tay cậu đút trong túi áo, bên dưới là chiếc quần dài cùng màu, chiếc áo sơ mi xanh đồng phục làm tôn lên sắc mặt cậu, màu xám trầm tĩnh này ngược lại khiến Chu Ải trông thanh đạm và lạnh lùng hơn.

Trần Tầm Phong nhìn ống quần rộng của Chu Ải bị gió thổi bay theo một hướng, hắn đột nhiên hỏi: “Cậu có lạnh không?"

Chu Ải khựng lại, rồi lắc đầu.

Trần Tầm Phong lại bước sang một bên, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Chính là hôm đó, cậu đã ra hiệu với tôi, cậu vẫn nhớ tôi. Vì thế tôi mới dám quang minh chính đại, không phải tình cờ gặp gỡ, không phải mượn cớ mà xuất hiện trước mặt cậu."

Trần Tầm Phong dừng lại, hắn lại rũ mắt nhìn quần áo của Chu Ải, hàng mi hắn khá dài, lúc cúi xuống dễ dàng phủ xuống đôi mắt bên dưới, trông giống như một tư thế né tránh Chu Ải, hắn nói: "Nhưng cậu đã nhanh chóng biến mất, tôi không liên lạc được với cậu, nhà cậu, trường cậu, đều không tìm thấy cậu, vì thế hôm nay tôi hơi sốt ruột... Câu đầu tiên tôi nói với cậu," Trần Tầm Phong thậm chí còn nghiêng đầu, "tôi không biết nên hỏi thế nào cho phải."

Trần Tầm Phong dừng lại ở đây, tầm mắt liếc thấy Chu Ải đưa tay ra, Chu Ải lấy điện thoại từ trong túi áo ra, Trần Tầm Phong từ từ quay đầu lại, nhìn khuôn mặt cúi xuống của cậu.

Ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại phản chiếu lên khuôn mặt Chu Ải, biểu cảm của cậu rất bình tĩnh, dường như không hề bị những lời của Trần Tầm Phong ảnh hưởng, động tác gõ chữ của cậu cực nhanh, chẳng mấy chốc đã đưa màn hình ghi chú của điện thoại cho Trần Tầm Phong xem, đầu trang ghi chú trống chỉ có một dòng chữ, hỏi Trần Tầm Phong: Cậu nói xong chưa?

Trần Tầm Phong khẽ ừ một tiếng.

Chu Ải trên ghi chú, xuống dòng tiếp tục gõ một câu: Vậy tôi về đây.

"Đợi đã." Trần Tầm Phong lại gọi cậu lại.

Chu Ải vốn đã định bước về phía trước, nghe vậy lại quay đầu lại, đợi câu tiếp theo của Trần Tầm Phong.

“Những người theo dõi cậu hôm đó, đã có người đưa vào đồn cảnh sát, nói là trẻ vị thành niên tống tiền," Trần Tầm Phong cúi đầu nhìn rất nghiêm túc vào mắt Chu Ải, hỏi: "Tại sao chúng lại theo dõi cậu? Cậu có quen chúng không?"

--------------------

Lời tác giả:

Nếu có bạn nào thích truyện chủ công, ở đây tôi giới thiệu một cuốn, vợ tôi đã mở rồi, 《Công lược toàn bộ người trong lòng của vai chính thụ》 của Kim Triều Tửu Linh Linh

Tóm tắt:

Cốt truyện của một cuốn tiểu thuyết ở một thành phố nào đó đột nhiên sụp đổ, vai chính thụ trong sách lao vào vòng tay của tra công, dù bị ngược đãi ngàn lần cũng không bao giờ quay đầu.

Vì thế, những người thực hiện nhiệm vụ xuyên nhanh đến từ các thế giới khác nhau lần lượt tiến vào từng cuốn tiểu thuyết, hóa thân thành vai chính công, diệt tra công, chỉnh lại tuyến chính.

Sinh viên đại học Lục Bạch không may xuyên vào thân xác của tra công độc ác, cả ngày không chỉ bị thụ có thể chất đặc biệt quấn lấy, mà còn bị vai chính công truy sát.

Lục Bạch nhắm mắt tuyệt vọng: Trân trọng mạng sống, tránh xa chiến trường tình yêu!

Nhưng khi anh mở mắt ra, đuôi của công nhân ngư cọ vào eo anh, kiếm của công kiếm tu trở thành lụa mềm quanh ngón tay, công tổng tài khóa trái cửa văn phòng——

Thậm chí những tra công khác cũng lần lượt tiến đến.

Lục Bạch: Chuyện này trở nên thú vị rồi.

Thế giới 1: Sự kiện xâm nhập của người cá ở trường trung học tư thục.

Rõ ràng đây không phải là một trường trung học bình thường, Tô Trà luôn đỏ mặt, đôi mắt đẫm hơi nước chứa đựng sự e thẹn và sợ hãi, nhưng không ai có thể khiến cậu ấy vui vẻ,

Ngoại trừ Lục Bạch.

Đôi môi đỏ của Tô Trà dán vào cổ Lục Bạch: "Lục Bạch, giúp mình."

Lục Bạch mặt không cảm xúc ném sách trước mặt anh: "Giúp cậu học toán hay vật lý, người không làm xong quyển sách này thì không có tư cách nói chuyện với tôi."

Người cá nhỏ tên là Just đến để giết Lục Bạch đứng ngoài cửa lớp học, tức giận nắm chặt tay: Thật là một tra công độc ác!

Còn những tra công khác: Không được bắt nạt Tô Minh nhỏ bé của chúng ta!

Sau đó, những tra công này lại âm thầm nghe theo ý của Lục Bạch mà tránh xa Tô Trà, còn người cá nhỏ Just thì cắn bút nhìn bài toán dày đặc, đằng sau truyền đến giọng nói "độc ác" của Lục Bạch.

"Chỉ cần cậu thi đại học đạt điểm chuẩn, tôi sẽ thả Tô Trà cho cậu."

Ngón tay lạnh lẽo ấn những chiếc răng nanh lộ ra của người cá nhỏ trở lại, anh ta nghe thấy Lục Bạch nói: "Đứa trẻ loài người ngoan ngoãn sẽ không để lộ hàm răng giống người cá, học đại học cho đàng hoàng, tránh xa phòng thí nghiệm và phòng giải phẫu."

Just mặt đỏ nhìn người trước mặt, sao lại thấy tra công này tốt thế nhỉ?

Thế giới 2: Công thiếu gia hào môn x thụ tổng tài lạnh lùng

Thế giới 3: Công minh tinh nhỏ trong Showbiz x thụ ngôi sao võ thuật nổi tiếng

Thế giới 4: Công Hợp Hoan Tông x thụ ma tôn hướng nội

Còn tiếp...

1. Lục Bạch - đóng vai "độc ác" nghiêm túc/thanh niên tốt của xã hội công x Just - thụ hệ ăn cỏ, tự cho là mình là công

2. Chủ công, 1v1, cả hai trong sạch, sủng nhau, HE. Công có thuộc tính vạn nhân mê.