Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường

Chương 1




Vài ngày trước trời đổ một trận mưa, mưa phùn nhẹ nhàng cuốn trôi đi phần nào cái nóng oi bức của cuối hạ.

Sáng thứ hai sau cơn mưa trời quang, Chu Ải lại hiếm khi đi học muộn, khi cậu đến trường thì cổng trường đã tụ tập hơn hai mươi học sinh đi học muộn, những học sinh đi học muộn ồn ào náo động, bảo vệ đều đang ở bên cạnh phụ giúp giáo viên trực ban duy trì trật tự.

Chu Ải vừa mới đi đến cổng trường, giáo viên trực ban đã cầm sổ đăng ký đến trước mặt cậu, sự kiên nhẫn của giáo viên sau một buổi sáng bị thách thức đã không còn nhiều, ông ta đi tới liếc mắt nhìn thoáng qua quầng thâm mắt của Chu Ải, cau mày hỏi: "Em học lớp nào?"

Mặc dù đã đi học muộn gần 20 phút, nhưng nhịp thở của Chu Ải không hề rối loạn, trên mặt cũng bình thản không mang theo chút cảm xúc lo lắng nào, nghe thấy câu hỏi của giáo viên, cậu giơ tay gỡ tấm bảng tên được gắn trên ngực áo đồng phục xuống, giáo viên trước mặt liếc nhìn, sau đó cầm bút ghi vào sổ, cuối cùng lại ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: "Em học lớp 1?"

Chu Ải mặc nguyên bộ đồng phục mùa thu, đứng dưới ánh nắng buổi sáng cuối hạ, cả người trông sạch sẽ và chỉnh tề, nghe vậy cậu chỉ gật đầu, nhưng không mở miệng nói, cũng không có cảm xúc xấu hổ hay ngượng ngùng nào, sự lạnh lùng này trong mắt những giáo viên ít kiên nhẫn thì chính là sự lạnh nhạt kiêu ngạo không muốn hợp tác.

Lông mày của giáo viên trực ban lập tức nhíu chặt hơn: "Đây là thái độ gì của em--"

Cùng lúc đó, trước khi giáo viên nổi giận, trong đám đông phía sau đột nhiên có tiếng một nam sinh lớn tiếng ồn ào: "Ê chết tiệt! Anh Tầm, sao anh lại đá em thế?"

Trong hàng vẫn chưa có ai trả lời, nhưng sự chú ý của giáo viên trực ban đã bị thu hút, Chu Ải cũng vô thức ngẩng đầu nhìn về phía đó, cách đó vài bước, trong hàng ngũ vốn đã đứng lộn xộn đột nhiên xuất hiện một nam sinh đầu húi cua, nam sinh không kịp phòng bị bị người ta đá ra ngoài, chạy chậm hai bước để ổn định quán tính, sau đó dụi mắt, xoa đùi sau, đang quay đầu lại hỏi một người nào đó trong hàng một cách nghi hoặc.

Sự tức giận tích tụ cả buổi sáng của giáo viên trực ban cuối cùng cũng bùng nổ vào lúc này, ông vừa đi tới vừa tức giận nói: "Còn ồn ào cái gì? Đứng cũng không đứng tử tế được à! Mới khai giảng được mấy tuần, thứ hai đã đi học muộn! Chính là em! Vừa nãy em còn muốn trèo tường vào trường đúng không! Không mặc đồng phục! Kiểu tóc này là gì? Trong túi em nhét cái gì đây! Em học lớp nào? Chủ nhiệm lớp em là ai?..."

Giáo viên mắng họ té tát, phần lớn học sinh đều vội vàng ngậm miệng thu mình vào trong hàng. Chu Ải chỉ liếc nhìn hờ hững, sau đó dời tầm mắt khỏi đám đông, cậu hơi cúi đầu, lặng lẽ ẩn mình trong hàng ngũ ồn ào náo động.

"Thầy ơi... là ngoài ý muốn, hoàn toàn là ngoài ý muốn... Tuần trước em để quên đồng phục trong lớp, lát nữa vào lớp em sẽ mặc ngay! Tóc là do sáng dậy muộn không kịp chải... Bẩm sinh đã xoăn tít thế này rồi em cũng chịu thôi... Thầy thấy đúng không ạ?" Nam sinh đầu húi cua giơ một tay lên, tay còn lại che túi mình, cười hề hề cầu xin giáo viên, theo lời giải thích của cậu ta, trong đám đông liên tục có tiếng cười khúc khích truyền ra.

Sau một tràng giải thích lộn xộn này, giáo viên trực ban trực tiếp không kiên nhẫn đưa ra hình phạt: "Đã thế sáng sớm mà tràn đầy năng lượng không biết xả vào đâu, vậy thì lát nữa khi chào cờ em sẽ ra sân chạy mười vòng trước!"

Lời của giáo viên vừa dứt, trong hàng ngũ có tiếng hả hê truyền ra, còn nam sinh đầu húi cua thì dường như nắm bắt được cơ hội để nói chuyện với người khác: “Mẹ nó anh Tầm, cứu em với! Cứu em với!"

Trong hàng ngũ những người đi học muộn, hầu như tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nam sinh đầu húi cua đang nhảy nhót, chỉ có Chu Ải lặng lẽ đứng im tại chỗ, dường như đã cách ly với họ ở một chiều không gian khác, nhưng khi nghe thấy câu nói này, cậu lại khẽ cau mày.

Ngay sau đó, Chu Ải nghe thấy từ xa vọng lại một giọng nam khác trầm hơn, nam sinh có vẻ không kiên nhẫn hỏi lại: “Mày vẫn chưa cai sữa à?"

Đám đông lập tức vang lên tiếng cười khúc khích nho nhỏ, hiện trường trở nên hỗn loạn hơn, nam sinh đầu húi cua mắng lại trong tiếng hò reo: "Cười em gái mày, ê thầy–”

Giáo viên không thể nhịn được nữa, mặt lạnh lùng gọi những người hò reo ra ngoài: "Vì các em thích nói, thích cười, chưa đủ náo loạn, vậy thì hãy cùng cậu ta ra sân chạy, ra sân nói cho đủ! Đừng tưởng các em là học sinh lớp 21 thì trường trung học số 6 sẽ không quản được! Dù có hỗn láo, dù có ngang ngược, thì các em đã là học sinh trường số 6 thì phải tuân thủ nội quy nhà trường!"

Chu Ải đứng tại chỗ, bên cạnh cậu có mấy vị trí trống, vì vậy lúc này, cách cậu mấy vị trí, đứng cạnh cậu là một nam sinh mặc áo phông đen.

Trong hàng ngũ những người ra ngoài đột nhiên có người cười lớn hét lên: "Cậu kia đang nghiêng đầu cũng vừa nói, cậu còn nhìn gì nữa? Đừng nhìn nữa! Chính là cậu ta, thưa thầy, thầy đã bỏ sót cậu ta rồi! Mau gọi cậu ta ra ngoài!"

Nói xong, người bên cạnh Chu Ải từ từ bước ra khỏi hàng, trong tầm mắt của Chu Ải là bóng lưng mặc áo ngắn tay màu đen của người đó.

Thấy cảnh này, nam sinh đầu húi cua nhảy chân sáo ở phía trước la lên: “Má nó anh Tầm, em giữ cậu ta lại cho anh, lát nữa sẽ đánh cậu ta! Tuần trước anh Tầm nhà tao mới lên bục kiểm điểm dưới cờ, mày lại gây chuyện với anh Tầm nhà tao!"

Nam sinh ra ngoài có vẻ như chưa tỉnh ngủ, buồn ngủ giơ tay xoa xoa cổ, không nhìn hai người ôm nhau, nhưng chiếc cặp rỗng trên vai lại đập trúng người họ một cách chính xác.

Khi Chu Ải quay trở lại lớp 10a1 thì lễ chào cờ đã kết thúc, lớp trưởng đến đón cậu từ cổng trường, lớp trưởng là một nữ sinh điềm tĩnh, trên đường đi không nói nhiều, chỉ có điều giữa chừng bị chủ nhiệm lớp gọi đi lấy đồ, Chu Ải liền một mình quay về lớp.

Vào thời điểm giao mùa giữa hạ và thu, ánh sáng buổi sáng ấm áp, lúc này là giờ ra chơi, cửa sau của lớp 1 mở toang.

Chu Ải vừa bước vào cửa lớp, có một nam sinh hét lớn hỏi cậu: "Ê! Thằng kia, hôm nay mày đi học muộn trừ bao nhiêu điểm thi đua của lớp chúng ta?"

Nhưng Chu Ải như hoàn toàn không nghe thấy, chỉ mặt không biểu cảm đi về chỗ ngồi của mình.

Có người cười đùa đáp lời: "Hồ Thành, sáng sớm mày chưa ngủ dậy à? Người ta câm, có thể là tai cũng không tốt, mày hỏi nhiều như vậy, người ta sẽ trả lời mày sao?"

Cả lớp cười phá lên, Chu Ải ngồi vào chỗ ngồi cạnh cửa sổ của mình, thấy trên bàn bày một bữa sáng còn nóng hổi, nhưng cậu nhớ rất rõ, trước đây những bữa sáng kỳ lạ này đều được để trong giỏ đựng đồ trên bàn.

Bạn cùng bàn của cậu là Tưởng Văn Ý, là học sinh đứng đầu khối từ lúc nhập học, hiện tại cũng là ủy ban học tập của lớp, lúc này đang quay đầu nhìn cậu, trong tiếng cười đùa của các bạn nam, cố ý hỏi to: "Chu Ải, hôm nay mày đi học muộn đã trừ điểm của lớp 1 chúng ta, nhà trường nghiêm cấm không được ăn uống trong lớp, sao nào, mày còn muốn gây thêm chuyện để trừ thêm điểm nữa à? Đến giờ tao vẫn rất tò mò, mày không có điểm thi vào cấp 3, rốt cuộc mày được phân vào lớp 1 bằng cách nào--"

Chu Ải vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng có động tĩnh, cậu đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, làm Tưởng Văn Ý bên cạnh giật mình.

"Sao nào, mày còn muốn động thủ à–”

Tưởng Văn Ý chưa nói hết câu thì Chu Ải đã không thèm nhìn cậu ta, cậu chỉ cầm lấy đồ ăn sáng, đi hai bước rồi trực tiếp ném vào thùng rác phía sau, thùng rác trống rỗng phát ra tiếng "bốp", cả lớp im lặng trong chốc lát.

Sự im lặng trong một giây nhanh chóng bị một nam sinh khác cười phá lên: "Ê ủy viên học tập, cô Tần đầu năm học đã nói chúng ta phải chăm sóc bạn, học, Chu, Ái, nhiều hơn, có lẽ lớp 1 của trường số 6 nhiều năm nay chưa từng nhận học sinh khuyết tật nhỉ, người ta có đặc quyền, mày thế mà dám không cho người ta ăn sáng à?"

Chu Ải là người câm, lại là một người câm u ám không hòa đồng, không được ưa thích, cậu giống như đám rêu ẩm ướt mọc trong góc lớp 1, lúc khai giảng cậu được bố mẹ đưa đến trường, chủ nhiệm lớp đã riêng tư dặn dò lớp phải chăm sóc Chu Ải nhiều hơn.

Nhưng Chu Ải thực sự quá quái gở, cậu không chấp nhận bất kỳ sự quan tâm, tò mò hay "thiện ý" nào của bất kỳ ai, cậu dùng lớp vỏ lạnh lùng để ngăn cản mọi thứ, đã hơn một tháng kể từ khi khai giảng, cậu chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động cá nhân nào trong lớp, không giao lưu với các bạn học xung quanh, thậm chí cả khuôn mặt lúc nào cũng đơ cứng không có biểu cảm gì thêm. Vì vậy, cậu không chỉ không dần hòa nhập vào lớp, ngược lại còn bắt đầu bị mọi người trong lớp 1 xa lánh và đối xử tệ.

Tưởng Văn Ý bên cạnh cảm thấy mình vừa bị mất mặt, vì vậy cậu ta cười lạnh một tiếng, nói lớn hơn: "Tao không bắt cậu ta không ăn sáng, cậu ta muốn ăn gì thì ăn, không phải tháng này lớp chúng ta còn 20 điểm thi đua nữa sao? Toàn bộ đều để cậu ta mua đồ ăn sáng trừ có đủ không? Còn nữa, ai biết đồ ăn sáng này ở đâu ra? Câm còn có chó liếm, ngày nào cũng nhét đồ ăn vào giỏ đựng đồ trên bàn? Là bọn mày đưa cho cậu ta à?" Vừa nói cậu ta vừa đứng dậy hỏi mọi người trong lớp.

Cả lớp chỉ cười, thỉnh thoảng có vài người hùa theo phủ nhận, nam sinh xướng họa với cậu ta ngồi trên bàn ở hàng trước xoay sách nói: “Nó đẹp trai mà! Lại là một người câm đáng thương, không phải mọi người đều gọi nó là công chúa câm sao? Ai đó sẽ đưa cho nó thôi."

Tiếng chuông báo hiệu chuẩn bị vào lớp vang lên, sự trêu chọc tạm thời lắng xuống, Chu Ải từ khi vào lớp đã chỉ lo làm việc của mình, lúc này cậu nộp bài tập các môn đã phân loại cho đại biểu môn, chỉ có hai đại biểu (*) môn lãnh đạm nhận lấy, mấy người khác đều nói đã nộp bài tập cho giáo viên trước lễ chào cờ: "Nghĩ rằng mày không đến, đã báo với giáo viên là mày không viết không nộp."

(*) Đại biểu môn (课代表): Là học sinh chịu trách nhiệm gửi và nhận bài tập về nhà cho mỗi lớp và thường có điểm cao hơn ở lớp đó.

Đối với những lời từ chối này, Chu Ải không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ tự mình cầm bài tập đi nộp, lúc ra khỏi lớp thì vừa vặn gặp lớp trưởng đang bê sách bài tập mới về ở cửa trước, lớp trưởng nhìn lướt qua bài kiểm tra quen thuộc trên tay Chu Ải, lại nhìn không khí trong lớp, tạm thời đặt đồ lên bàn, an ủi cười với Chu Ải: "Giáo viên đều đi họp rồi, bây giờ không có ai ở phòng làm việc, buổi sáng lễ chào cờ vội quá, bài tập của tôi cũng chưa nộp, cậu đưa cho tôi đi, lát nữa tan học tôi sẽ nộp cùng một lúc cho cậu."

Mặt trời mọc, Chu Ải ở cửa hơi nheo mắt vì chói, cậu không đưa bài tập cho lớp trưởng, chỉ lạnh lùng lắc đầu, sau đó quay người về chỗ ngồi.

Có người nhìn thấy, lập tức lại "chậc" một tiếng: "Nhìn xem, cậu ta vênh váo lắm!"

"Cười chết mất, căn bản là không biết điều lớp trưởng, vừa rồi cậu mới đi đón công chúa câm này từ cổng trường về, đúng là không biết tốt xấu. Lúc khai giảng, chúng ta còn cẩn thận chăm sóc cậu ta, kết quả thì sao, cậu ta rất trâu bò, rất ngầu, không thèm để ý đến ai! Cậu ta giả bộ cái gì? Cả lớp 45 người, chỉ có cậu ta không có điểm vào học, cậu ta xứng sao? Cậu ta dựa vào đâu mà được phân vào lớp 1 chứ!”

Lớp trưởng đang phát vở bài tập trên bục giảng thì lạnh lùng cắt ngang: "Mọi người đều nói lớp 1 lớp 1, đây chính là phẩm chất của học sinh lớp 1 sao? Sắp vào học rồi, dừng lại đi, nếu còn ồn nữa thì các cậu ra trước mặt cô Tần mà ồn."

Tiếng chuông vào học chính thức vang lên, tiết thứ hai là tiết Ngữ văn, Chu Ải đang ngồi ở chỗ của mình học bài, đột nhiên có một cốc nước trà màu nâu sẫm đầy tràn từ bên cạnh đổ xuống, toàn bộ đều đổ lên bàn học của Chu Ải.

Mặc dù Chu Ải phản ứng rất nhanh, rụt tay lại và đứng dậy, nhưng cốc nước nóng vẫn nhanh chóng làm ướt quyển sách đang mở trên bàn, lại theo mép bàn trơn trượt đổ xuống quần áo của Chu Ải.

Hơi nước bốc lên, Tưởng Văn Ý từ từ đặt cốc trà giữ nhiệt rỗng trong tay xuống, ngẩng đầu lên hờ hững nói một câu: "Xin lỗi nhé, tay trượt."

Chu Ải thậm chí không thèm nhìn cậu ta, nhưng trước sau đã có người bị động tĩnh này làm cho ồn ào, có người quay đầu lại liếc nhìn bọn họ, giáo viên nữ trung niên đang giảng bài trên bục cũng dừng lại, ngẩng đầu lên hỏi bên này đã xảy ra chuyện gì, trong lúc hỗn loạn, chỉ có một nữ sinh ngồi trước Chu Ải giật một chồng giấy dày ấn lên bàn cậu để thấm nước.

Cô giáo Ngữ văn đi đến hàng ghế sau, thấy ngực áo ướt đẫm của cậu, cũng cau mày, bảo cậu nhanh chóng đến nhà vệ sinh xử lý một chút, Chu Ải cúi đầu chào cô giáo để cảm ơn, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi lớp qua cửa sau.

Các tòa nhà dạy học của trường trung học số 6 được sắp xếp song song, mỗi tầng giữa các tòa nhà đều có hành lang tròn nối với nhau.

Đồng phục của trường chủ yếu là hai màu xanh lam và trắng, vì vậy vết màu nâu lớn trên ngực áo của Chu Ải càng trở nên nổi bật, cậu đi ra khỏi lớp qua cửa sau, trong tầm mắt của mình, một nam sinh cao lớn đang đứng ở hành lang tòa nhà dạy học đối diện, theo quy định nghiêm ngặt của trường, nam sinh đó cũng mặc một chiếc áo khoác màu đen.

Chu Ải không nhìn về phía đó, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh nam ở cuối hành lang.

Lúc này đang là cuối tháng 9, tiết trời giao mùa giữa hạ và thu, tuần học cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, gió buổi sáng đã mang theo một chút hơi lạnh.

Chu Ải cởi áo khoác đồng phục dài tay ở bồn rửa tay, nước trà rất nóng và nhiều, áo khoác đồng phục thể thao không dày, áo ngắn tay bên trong đều in những vết chất lỏng màu nâu vàng, cậu cúi đầu giặt áo khoác trên bồn rửa, chỉ xả qua nước, sau đó dùng cổ tay áo dài khô lau sạch nước trên áo ngắn tay của mình.

Sự yên tĩnh và ồn ào của khuôn viên trường học đều do thời gian kiểm soát, đang trong giờ học, nhà vệ sinh ở cuối hành lang đặc biệt yên tĩnh, vì vậy tiếng mở cửa mới trở nên đột ngột như vậy.

Chu Ải đang vò quần áo ở bồn rửa, đột nhiên có người đi qua sau lưng cậu, mang theo một cơn gió buổi sáng.

Ánh sáng ban mai, ánh sáng màu vàng nhạt nhảy qua cửa sổ, chiếu lên những viên gạch men trắng của bồn rửa, cũng chiếu lên những ngón tay dài và trắng của Chu Ải.

Chu Ải cúi đầu vắt nước trên áo khoác, bóng đen của nam sinh đi vào cửa vụt qua trên chiếc gương trước mặt, cuối cùng dừng lại ở vòi nước trong cùng, vòi nước bên đó được mở ra, có tiếng nước chảy róc rách.

Nhưng rất nhanh, tiếng bước chân lại truyền đến từ bên ngoài nhà vệ sinh, ngay sau đó lại có người vừa nói vừa nhanh chóng chạy vào từ cửa: “Mẹ nó, anh Tầm, anh buồn tiểu à? Lão Lý phạt đứng mà anh cũng dám ngang nhiên chạy sao?" Giọng nói ồn ào rất đặc biệt, chính là nam sinh đầu đinh sáng nay.

Nam sinh đi bộ hấp tấp không nhìn đường, vì vậy vừa nói vừa đâm thẳng vào Chu Ải đang vắt nước ở cửa.

Chu Ải vừa rồi đã cởi đồng phục bên ngoài, lúc này chỉ mặc áo ngắn tay, không kịp đề phòng, khuỷu tay của cậu bị đập mạnh vào mép bồn rửa bằng sứ sắc nhọn, cậu lập tức cảm thấy động tĩnh của lớp gạch sứ thô ráp cọ xát vào da.