50.
“Tống Việt Việt, gần đây muội thế nào?” Mạnh Tề mở miệng đánh vỡ sự yên lặng.
“Không tốt lắm, hơi mệt.” ta chỉ vào quầng thâm mắt của mình, tiến sát vào gần cho hắn xem: “Ngươi xem, quầng thâm mắt đậm như vậy, ta trở nên xấu xí rồi. mỗi ngày không ngủ nổi 3 giờ, phải ghi nhớ việc của rất nhiều người.”
Nói xong, ta mới để ý tới khoảng cách của hai người bọn ta hơi gần, liền vội vàng lùi về phía sau.
Mạnh Tề liền đưa tay ra chế trụ eo ta, lại kéo ta trở lại.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, cả người ngốc luôn rồi.
“Muội nhìn ta xem, ta cũng có quầng thâm mắt.” Mạnh Tề cúi đầu nhìn ta, đôi môi mỏng, hơi thở nhè nhẹ phả vào mặt ta.
“ồ…nhìn…nhìn…nhìn thấy rồi…” ta máy móc gật đầu, lắp bắp mở miệng.
“Tống Việt Việt, muội đang làm gì vậy?” giọng nói của Nhan Trường Phong từ bên ngoài truyền tới.
“Nhìn…quầng thâm mắt?” Ta hoảng loạn mở miệng, gạt tay Mạnh Tề ra, chỉnh lại y phục, lại vuốt vuốt tóc, giả vờ bình tĩnh nhìn Nhan Trường Phong.
Nhan Trường Phong tiến vào, nhìn thấy Mạnh tề, trong phút chốc liền vui mừng hớn hở.
“Mạnh Tề? thì ra là ngươi.” Nhan Trường Phong vỗ vỗ vai Mạnh Tề, hưng phấn nói: “Ta nghe Trân Châu nói rồi, ngươi là thiếu chủ của giang hồ thế gia?”
Mạnh Tề chỉ chăm chăm nhìn ta: “Muội đem hắn tới đây sao?”
Cái gì?
“Muội tới đây hai tháng, cũng không tìm ta lấy một lần, thì ra là ở cùng hắn.”
…
“Này, ngươi có thể nào đừng tự suy đoán như vậy không.” Ta tức giận mở miệng: “Từ nhỏ đã như vậy, chưa tìm hiểu rõ mọi chuyện đã tự cho rằng mọi chuyện là như ngươi nghĩ.”
“Ta không đi học, ngươi liền nói ta lười biếng, cũng không thèm hỏi ta có phải mệt rồi hay khó chịu ở đâu không. Ta khen ngươi đẹp, ngươi liền nói ta lấy sắc đánh giá người, thiển cận. Rõ ràng là sáng nay Nhan Trường Phong mới tới, hắn tự mình tìm tới đây, ngươi lại nói ta đem theo hắn tới đây.” Ta thất vọng nhìn Mạnh Tề.
“Ta thực sự mới tới hôm nay.” Nhan Trường Phong nhìn ta, lại nhìn Mạnh Tề làm rõ.
Lại hỏi: “Hai người rốt cục là sao vậy?”
“Không có gì.” Ta buồn bực mở miệng, vội vàng đuổi người: “Hai người ra ngoài đi, ta còn có việc.”
…
Thật sự là gặp phải quỷ.
Rõ ràng là cuộc gặp mặt được mong chờ từ rất lâu.
51.
Vào lúc hoàng hôn, những môn phái gia tộc được mời cơ bản đã tụ họp đông đủ, tiệc tẩy trần trước đại hội cũng sắp bắt đầu.
Nhan Trường Phong rất kích động, nhất định đòi tham gia, hiếm lắm mới có dịp có cái để khi quay về khoe khoang với cha.
“thân phận của ngươi là một vấn đề.” Ta chỉ ra ngoài: “Võ lâm đại hội, võ lâm đại hội, Xuất thân của ngươi có chút gì liên quan tới không?”
“Tùy tiện chọn một thân phận đi, dù sao cũng chẳng ai quen biết ta.” Nhan Trường Phong không quan tâm nói.
“Nhỡ đâu, có người thật sự nhận ra ngươi thì sao?” ta gõ từng cái từng cái xuống bàn, nói: “Nam Phong quản Thanh Nghiễn có còn nhớ không? Hắn ta cũng tới.”
“Sao mà không nhớ chứ, ấn tượng rất sâu sắc.” Nhan trường Phong hạ chân xuống, nghi hoặc mở miệng: “Hắn tới đây làm gì?”
“Trùng hợp là trùng hợp ở đây, Thanh Nghiễn, Mạnh Thanh Nghiễn, hắn là đệ đệ của Mạnh Tề.” ta cười khổ nói: “Đệ đệ cùng cha khác mẹ.”
“Đệch.” Nhan trường Phong bất ngờ đứng bật dậy, nhìn ta với vẻ hoài nghi.
“Thật hay giả vậy?”
Ta nhướng mày.
Nhan Trường Phong chửi thề một câu, giống như người không xương xiêu vẹo trên bàn nói: “Hai huynh đệ này cũng thật biết cách chơi, một người làm thị vệ, một người lại tới Nam Phong quản làm tiểu quan(*)”
(*) trai bao đóa
“Mạnh gia thật hỗn loạn.” Nhan Trường Phong tổng kết.
Ta cười ném một cuộn giấy vào hắn: “Nói nghiêm túc đấy, ngươi không thể đi.”
Nhan Trường Phong nghiêng đầu tránh được, cười hihi nói: “Muội đừng nói nữa, ta nhất định phải đi. Vạn nhất hắn có tâm tư xấu xa gì, ta còn có thể giúp muội một tay.”
“Chỉ với ngươi? Ngươi giúp cái…” ta trừng mắt với hắn, vừa định chế nhạo vài câu thì đột nhiên có một tia sáng chợt lóe lên.
“Đợi đã, có lẽ ngươi thực sự có thể giúp ta.” Ta đột nhiên đứng dậy
Nhan Trường Phong lập tức cao hứng, hỏi: “Thế nào?”
“Nếu như ta nhớ không lầm, Nhan bá là hộ bộ thị lang đúng không?” ta cẩn thận hỏi.
“không sai.”
“hộ bộ quản lí tiền bạc của triều đình, mọi người đều biết cha ngươi là đại tham quan…” hai mắt ta phát sáng nhìn Nhan trường Phong.
Nhan Trường Phong chậc một tiếng, nói: “Có biết nói chuyện không vậy, cha ta như vậy gọi là biết quản lí tiền bạc.”
“Không quan trọng không quan trọng.” ta giải thích: “Chỉ là mượn danh của cha ngươi một chút.”
“Ngươi lại đây, ta nói tỉ mỉ cho ngươi nghe.
52.
Cuối cùng thì cũng tới buổi tối, đèn đuốc thắp sáng khắp Tinh Nguyệt cốc.
Lần này có rất nhiều người tới từ các môn phái khác nhau, vì vậy tiệc tẩy trần do hai phái cùng cử hành.
Một phần do ta cùng Dung trưởng lão phụ trách, phần yến do gia chủ, trưởng môn cùng các đích nữ đảm nhiệm. phần còn lại do nhũ mẫu cùng một số trưởng lão khác phụ trách, phần yến là do các vị quản sự và tùy tùng.
“Cốc chủ, nên sắp xếp vị trí của Nhan công tử ở chỗ nào?” Dung trưởng lão nhìn Nhan Trường Phong đứng đằng sau ta, thấp giọng hỏi.
Trừ vị trí chủ tọa, những vị trí khác đã căn cứ theo thứ tự mà an bài rồi, hôm nay đột nhiên Nhan Trường Phong tới, căn bản vẫn chưa kịp sắp xếp vị trí cho hắn.
“Ta thêm một vị trí ở bên cạnh cho hắn là được.” ta cân nhắc nói: “Vị trí của những người khác đừng thay đổi.”
“Được.” Dung trưởng lão dẫn đầu lui ra ngoài, người phía sau là tới để thêm thức ăn.
Không lâu sau, yến hội chính thức bắt đầu.
đám đông dần dần ngồi vào vị trí, đại đa số đều ngồi vào vị trí đã được an bài, chỉ có Tề Nguyệt vốn dĩ chỗ ngồi ở phía trước nhưng lại chạy tới vị trí của Mạnh gia ở phía sau, để người hầu thêm một bàn ở giữa Mạnh Tề và Mạnh Thanh Nghiễn. Tề gia chủ lắc lắc đầu mỉm cười nhưng không nói gì cả, mà Mạnh gia cũng không hề từ chối.
ta quét mắt về phía Mạnh Tề, nhìn thấy hắn ngồi rất đoan chính, đôi lúc trả lời Tề Nguyệt và Mạnh Thanh Nghiễn vài câu, lại nhớ tới dáng vẻ ba người vừa nói vừa cười, không rõ trong lòng là tư vị gì, tốt nhất không đi tìm Mạnh Tề, tránh khỏi khó chịu trong lòng.
Giờ đây thân phận địa vị của Mạnh Tề không giống trước đây, không còn là tiểu thị vệ mà ta bảo gì nghe nấy nữa, ta thật không rõ hiện giờ hắn đang nghĩ gì.
Đưa mắt nhìn sang Nhan Trường Phong, phát hiện tên tiểu tử này xem ca múa vô cùng say sưa.
Hình như hắn cũng chú ý tới ta đang nhìn hắn, quay đầu qua cười cười nói với ta: “Tống Việt Việt, sau khi muội rời khỏi kinh thành, ta đến cả sở thích nghe ca hát cũng không còn hứng thú nữa, chỉ cảm thấy không được gặp muội liền cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu, giờ đây được ở cùng một chỗ với muội, phát hiện ca múa đột nhiên trở nên hấp dẫn.”
“Xem múa của ngươi đi.” Ta xì một tiếng, đạo đức.
Không biết vì sao, lần này gặp lại Nhan Trường Phong có vẻ rất kì lạ, hắn luôn có những phát ngôn nguy hiểm không thể giải thích được.
Nhưng mà lại nghĩ tới bản thân, tại sao ta vẫn chưa thay đổi.
Thực ra ba người bọn ta đều thay đổi rồi.
Chỉ hai tháng mà thôi, lại khiến ta nếm trải được mùi vị của vật thực nhân phi.
53.
“Còn chưa thỉnh giáo vị công tử ở bên cạnh Tống cốc chủ đây là vị nào? Trông có vẻ không được quen mắt cho lắm.” một giọng nam thô bạo vang lên, ta ngoảnh đầu ra xem, phát hiện người đang hỏi là gia chủ Lĩnh Sơn Tô gia.
Bắt đầu rồi đấy sao, ta tiếc nuối bỏ chiếc bánh bao nhân tôm vừa gặp xuống, vô cùng nuối tiếc. tiếp theo đó ra hiệu cho ca vũ ngừng lại, sau khi đợi đoàn ca múa lui ra ngoài ta mới mỉm cười mà mở miệng.
“Giới thiệu với mọi người một chút, vị công tử đây là độc trưởng tử của hộ bộ thị lang – Nhan Trường Phong.”
Nhan Trường Phong đứng dậy phối hợp mà gật đầu với mọi người, xem như là chào hỏi, sau đó lại ngồi vào chỗ của mình.
Lời vửa dứt, cả căn phòng liền náo động.
Tề gia chủ giận giữ đứng lên, chất vấn: “Tống cốc chủ đây là có ý gì? Võ lâm đại hội sao có thể cho một tên tay sai của triều đình ngồi ở vị trí chủ vị, đi rêu rao khắp nơi! Thật là hồ náo!”
Đám đông phụ họa theo.
Mạnh Thanh Nghiễn như thể xem náo nhiệt mà không sợ phiền phức, đứng dậy thêm dầu vào lửa, nói: “Vị này vãn bối có nghe nói tới, Nghe nói Tống cốc chủ và Nhan công tử đây là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt. đến cả võ lâm đại hội ngày quan trọng như vậy cũng cùng tham gia, bèn nghĩ những tin đồn đó hẳn là sự thật.”
Mọi người vừa nghe, liền càng náo động hơn.
Ta không nói một lời nhìn về phía Mạnh Thanh nghiễn.
Khóe miệng Mạnh Thanh Nghiễn mang theo ý cười, nhìn thấy ta đang nhìn hắn, chớp mắt đầy khiêu khích.
Ta không thèm để ý tới hắn, liền chuyển tầm nhìn lên người Mạnh Tề.
Mạnh tề vẫn ngồi thẳng như cũ, chỉ là hơi cúi thấp đầu, không thể nhìn ra hắn đang nghĩ điều gì.
Mạnh Gia chủ cười haha đứng dậy, tiếp lời: “Ta nghĩ bên trong nhất định có nội tình gì đó, Tống cốc chủ, người nói xem có phải không?”
“Có nội tình gì chứ. Theo ta thấy Tống việt Việt cô ta cũng là tay sai của triều đình, không thèm đặt chúng ta vào mắt.” người nói chính là gia chủ Thành Dương Tiêu gia.
“Việc của Tống cốc chủ và Nhan công tử, lão thân trước đây cũng có nghe nói qua.” Trưởng môn phái Lạc Dương mở miệng: “nghe nói hai người đều là khách quen của chốn phong nguyệt, thường du ngoạn cùng nhau, hơn nữa không phân biệt nam nữ.”
Trong nhất thời, anh mắt của đám người liền biến thành vô cùng phẫn nộ.
Tông chủ Trường minh Tông bĩu môi, cảm khái nói: “Không ngờ Tống cốc chủ tuổi trẻ mà biết nhiều thứ như vậy.”
Tề Nguyệt nhỏ giọng nói, dường như không dám tin: “Làm như vậy không biết xấu hổ ư?”
Ta nhìn sang Nhan Trường Phong bên cạnh đang muốn đứng dậy tranh cãi, bản thân không vội mở miệng.
Lúc này sau khi Tề gia chủ xem xét xong, nhìn thấy mọi người nói cũng tàm tạm rồi, chậm rãi mà làm một người hòa giải sự tình: “Các vị nghe ta nói, có thể bên trong còn có ẩn tình không nói rõ được, hay là chúng ta cứ nghe Tống cốc chủ nói đã.”
54.
Nụ cười của ta không đổi đứng dậy vỗ tay, phun ra một câu “tuyệt”. Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía ta, nhất thời cả căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng nổ giòn giã từ phía xa vọng lại.
“Vẫn là ta tự mình đa tình, còn muốn cùng các vị đây kiếm tiền.” Ta giả vờ khổ não, “vốn dĩ nghĩ rằng tự mình có được lợi lộc thì không tốt cho lắm, mới đem Nhan công tử tới đây gặp mọi người. Không hề nghĩ tới các vị đây lại là người thanh phong tế nguyệt, không màng tới tiền tài, chỉ quan tâm tới việc ta đã từng ngủ với bao nhiêu nam nhân.”
“Tiền tài là vật ngoài thân, có gì mà phải coi trọng chứ.” Tề Nguyệt nói: “Thì ra Tống cốc chủ không chỉ háo sắc mà còn tham lam?”
“Vật ngoài thân? Dường như Tề tiểu thư có thâm thù đại hận gì với tiền bạc nhỉ, không biết thường ngày tiểu thư ăn mặc là lấy ở đâu ra vậy.” Ta mỉm cười, chầm chậm đáp: “Còn về ta, đương nhiên là yêu tiền. Dù sao thì từ trước tới nay ta chưa từng chịu tổn thất nào do tiền bạc gây ra cả, tự nhiên cảm thấy tiền bạc rất tốt, hơn nữa, càng nhiều thì càng tốt.”
“Giống như hồng ngọc ở Yết sơn, kim lũ y ở Trân Bảo lâu, cá sấu vàng hoang dã ở Hoàn hải, ai mà không muốn có nhiều chứ?” nói rồi, ta quay người nhìn về phía Tề gia chủ, nói: “Tề gia chủ, ngài nói xem có phải không?“
Trong mắt Tề gia chủ xẹt qua một tia sáng, cười nói: “Tất nhiên là không muốn có ít rồi.”
Nói rồi, lại nhìn về phía Nhan Trường Phong, nói: “Nhưng mà cái này có liên quan gì tới Nhan công tử?”
Tề gia vừa giành được ngôi vị cao nhất trong trận tỉ thí võ lâm đại hội lần trước, xếp đầu tiên trong tứ đại gia tộc. Nghe qua thì có vẻ rất nở mày nở mặt, nhưng mà không tránh khỏi việc người đông tiêu phí cao, mặc dù chi tiêu cũng không tới nỗi quá căng thẳng, nhưng mà cũng không được mạnh tay như những gia tộc khác.
Mà Tinh Nguyệt cốc vừa hay lại đối lập với điều này, Tinh Nguyệt cốc có số lượng người ít nhất, tiền bạc đương nhiên không hề thiếu.
Ta mỉm cười, lại lần nữa ngồi xuống, bình tĩnh mà mở miệng: “Vì sao Nhan công tử lại tới đây, nguyên nhân cụ thể rất phức tạp, chẳng qua là buộc phải để ngày mai mới nói.”
“Có khúc mắc gì? Không thể nói luôn được sao?” Tề gia chủ lớn giọng nói: “Không phải tên tiểu bạch kiểm này muốn chạy trốn trong đêm chứ?”
Nói xong lại tự cười haha, vẻ mặt vô cùng khinh thường.
Nhan Trường Phong không hoảng mà đứng dậy, vuốt vuốt y phục, một bộ dạng hoàn toàn không để ý, chỉ nói một câu: “Tề gia chủ thật độ lượng.”
Nói xong liền quay về phía ta nhướng mày, nói: “Thật là nhàm chán, còn không bằng quay về ngủ một giấc.”
Vừa quay đầu, liền thực sự bước đi.
Ta dở khóc dở cười, tên tiểu tử Nhan Trường Phong này mỗi lần phối hợp cùng diễn kịch đều không làm người ta thất vọng.
Thuần dáng vẻ của một tên công tử bột, cả người viết 6 chữ “Ngươi động vào ta thử xem.”
Tề gia chủ kia nhất thời không thể tìm ra được sự thật từ Nhan Trường Phong, khuôn mặt đại biến nhưng cuối cùng cũng không phát tác.
Vậy mới nói, người có thể làm chủ nhân của một nhà, nhìn thì có vẻ dễ bị kích động, nhưng mà cũng không thể làm liều.
Ta mỉm cười mở miệng: “Cái gọi là tâm vội không thể ăn được đậu phụ nóng, Nhan công tử đã vậy, ngày mai chúng ta hẵng bàn bạc tiếp. Chư vị ăn uống nghỉ ngơi thật tốt, đừng để ảnh hưởng tới trận tỉ thí ngày mai.”
“Ta còn có việc, xin cáo lui trước, tiếp theo đây sẽ do Dung trưởng lão thay ta chiêu đãi các vị.”
Dung trưởng lão đứng dậy cúi đầu nhận lệnh.
55.
Việc thì đương nhiên không có, chỉ là tìm cho mình một cơ hội để lười biếng mà thôi.
Kết quả ra cửa không lâu, Mạnh Thanh Nghiễn liền đi theo sau, vẻ mặt đen kịt ngăn ta lại.
“Tống Việt Việt, hôm nay xem như ngươi may mắn được mọi người cho qua chuyện, chỉ là không biết ngày mai còn có thể có vận khí tốt như vậy nữa không.”
Ta buồn cười nhìn về phía hắn: “Mạnh nhị công tử, ngươi cứ chằm chằm hướng về ta, rốt cuộc là có ý gì?”
“Nếu không phải vì ngươi, đại ca ta sao có thể bị nhốt ở kinh thành nhiều năm như vậy, chính vì một người như ngươi mà huynh ấy phải như vậy.”
Hảo gia hỏa, thay huynh đệ đòi bất bình điều này ta vạn vạn không ngờ tới.
“Những năm nay ta sống rất tốt, đệ không cần phải kiếm chuyện như vậy.” Giọng nói của Mạnh Tề truyền tới, là nói với Mạnh Thanh Nghiễn.
Xem ra mọi người đều ngồi không yên lắm nhỉ, chạy hết cả ra ngoài rồi.
“Hai vị, có chuyện gì cũng đừng đứng ngoài đây nói, cẩn thận bị tiểu nhân nghe được.” Ta liếc thấy một bóng đen cách đó không xa, thành khẩn đề nghị.
Mạnh Tề nghe thấy liền quay đầu, nhíu mày nói: “Nguyệt nhi biểu muội, sao muội lại ở phía sau?”
Bóng đen bước ra ngoài, quả nhiên là Tề Nguyệt.
Hay cho câu Nguyệt nhi biểu muội, lúc gọi ta còn gọi luôn cả danh tính Tống Việt Việt.
Phân biệt đối xử, được lắm.
“Các vị cứ từ từ mà nói, ta đi trước.” Mặt ta không biểu tình, mở miệng, sau đó rời đi.
Thua người không thua trận, khí thế không thể mềm yếu.
Vừa mới rời khỏi, giọng nói đầy oán trách của Tề Nguyệt từ xa xa truyền tới: “Tề biểu ca, Thanh Nghiễn biểu ca, sao hai người lại có thể ở cùng một chỗ với cô ta?”
Nói rồi, như là lên cơn nghiện, lại chêm thêm một câu: “Thật uổng phí trước đây muội còn tưởng Tống cốc chủ là một nữ trung hào kiệt, không ngờ tới trong lòng lại bất kham như vậy.”
Không thể không nói, thính lực quá tốt lại càng thêm phiền phức.
56.
Bước bộ nhanh chóng trở lại tiểu viện, liền nhìn thấy Nhan Trường Phong đang ở trong viện đợi ta.
“Muội quay lại cũng nhanh đấy nhỉ?” Nhan Trường Phong nói đùa.
“Vốn dĩ còn có thể nhanh hơn chút nữa.” Ta mỉm cười tiếp lời: “Có Dung trưởng lão ở phía sau giúp đỡ, không loạn được đâu.”
Nhưng Nhan Trường Phong lại trầm mặt, nói: “Cái dáng vẻ miệng cười nhưng tâm không cười này của muội, sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.” Ta thu lại nụ cười, chuyển chủ đề: “Vẫn còn sớm, ngươi muốn đi ngủ chưa?”
“Chỗ này có gì đâu mà ngủ.” Nhan Trường Phong từ bỏ việc truy hỏi, chán nản cử động cổ.
“Vậy dẫn ngươi đến chỗ này.” Ta vỗ vỗ vai Nhan Trường Phong, “Mắt thấy ngươi khó có một chuyến đi như vậy, cố gắng làm tốt nghĩa vụ của một chủ nhà.”
Lúc ta mới tới Tinh Nguyệt cốc thường bị mất ngủ, ban đêm không thể ngủ được, liền ra ngoài đi lung tung, tìm thấy một khu rừng toàn là hoa đào.
Cái khác Tinh Nguyệt cốc không có, chứ hoa đào thì rất nhiều.
Đang là rằm, ánh trăng chiếu lên cánh hoa đào trông thật ý vị.
Ta tìm một gốc đào dựa vào phát ngốc, Nhan Trường Phong đứng ở gần đó nhìn ta.
“Tống Việt Việt, ta đột nhiên phát hiện muội cũng khá là xinh đấy.” Nhan Trường Phong mở miệng.
Ta đến cả mí mắt cũng chẳng thèm động, hỏi hắn: “Mười mấy năm nay ngươi bị mù à? Giờ mới phát hiện ra.”
“Chỉ là miệng lưỡi quá sắc bén.” Nhan Trường Phong lắc đầu cười.
“Quá khen quá khen.”
“Lại nói, hôm nay nghe những lời bọn họ nói về muội, lòng ta cảm thấy rất lạ.” Nhan Trường Phong dựa vào cây đào phía sau, thấp giọng nói: “Giờ nghĩ lại, về phương diện này thì sẽ hà khắc với nữ nhân hơn là nam nhân. Hai chúng ta chơi cùng nhau, bọn họ cùng lắm chỉ nói một câu ta là một công tử phong lưu, nhưng lại dùng vô số lời ác độc tới hạ thấp muội.”
“Đừng nghĩ quá nhiều.” Ta an ủi hắn, “Ai thèm để ý đám người kia nghĩ gì, chúng ta nói về chúng ta thôi, ta cũng chẳng mất miếng thịt nào.”
“Chỉ là cảm thấy nghe xong không thoải mái.” Nhan Trường Phong không hiểu nói: “Cũng thật kì lạ, trước đây ở kinh thành những người đó cũng thích nói muội, ta đều coi như trò vui mà xem, giờ đây lại cảm thấy không chịu được.”
Ta nhướng mắt, trầm ngâm nhìn hắn.
Nhan Trường Phong vẫn cứ nhìn ta như vậy.
Nhìn chằm chằm rất lâu, đột nhiên Nhan Trường Phong bối rối nói: “Không phải là ta thích muội rồi đấy chứ?”
...
Đừng nói với ta.
“Nghe hát xem múa của ngươi đi, đừng có nhìn linh tinh.” Ta quay mặt đi, chuyển tầm nhìn lên hoa đào.
Từng đóa hoa, sao trời lấp lánh, đẹp tới nỗi không muốn rời mắt.
“Cũng phải.” Nhan Trường Phong nghĩ một lúc, thể hiện sự đồng tình: “Hai chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, nếu thích thì sớm đã thích rồi. Ngược lại ta coi muội là huynh đệ tốt.”
Ta thở phào một hơi.
57.
“Nhân tiện, thời gian trước tết ngươi đã đi đâu vậy?” đột nhiên ta nhớ ra trước khi rời khỏi kinh thành ta muốn tìm Nhan Trường Phong nói lời cáo biệt, lại phát hiện đến cả Nhan bá bá cũng không có ở phủ, hai người mãi mà không hồi phủ.
“Ta bị cha bắt về quê một chuyến.” Nhan Trường Phong nói: “Không biết tại sao, đột nhiên ông ấy lại muốn về quê, sợ sau này không còn cơ hội trở về nữa.”
“Thảo nào không gặp ngươi, lúc đó còn muốn nói lời từ biệt với ngươi.” Ta mở miệng.
Nói rồi, lại nhớ ra, hỏi: “Sau này ngươi làm sao biết ta ở đây? Hơn nữa, ra ngoài lâu như vậy, Nhan bá bá không lo lắng ư?”
“Là cha nói cho ta biết, ông ấy nói có thể sau này muội sẽ không trở về kinh thành nữa, vì vậy ta liền tới đây tìm muội. Ông còn bảo ta không cần phải vội quay về, nói rằng hiếm có cơ hội ra ngoài, nên đi nhiều nơi thăm thú hơn, chuẩn bị cho ta rất nhiều ngân phiếu để phòng khi cần tới.”
Nhan Trường Phong khiếu nại: “Muội vừa đi lại đi xa như vậy, ta đi lâu lắm mới tìm được tới đây đấy.”
Ta không tiếp lời, luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Nhan Trường Phong phát hiện trạng thái ta không đúng lắm, liền hỏi làm sao vậy.
“Nhan bá bá có điểm nào khác bình thường không?”
“Không có.” Nhan Trường Phong nghi ngờ: “Có thể ăn có thể uống có thể ngủ, giống như thường ngày.”
“À đúng rồi, ngược lại xảy ra một chuyện.”
“Chuyện gì?” ta truy hỏi.
“sau khi Phúc bá cùng bọn ta quay về quê, không trở lại khinh thành nữa. Nhưng mà cũng không có gì, ông đi theo chúng ta nhiều năm như vậy rồi, giờ đây tuổi tác cao, về quê cùng đám bạn già dưỡng già cũng tốt.”
Nói không ra có điểm gì không đúng.
“Đừng nghĩ lung tung, người thông minh như cha ta đến phiên muội lao tâm à?” Nhan Trường Phong không quan tâm: “Ngược lại là muội đấy, lần này gặp muội, cảm giác như muội nặng tâm tư hơn rất nhiều.”
Ta trừng mắt với hắn, nói: “Không phải ở trong nhà không biết mùi vị sầu não.”
Hắn cười đắc ý: “trời sập thì vẫn còn núi cao chống đỡ, sầu cái gì chứ.”
Sự ngây thơ khiến người ta phải ngưỡng mộ.
“Về thôi, ngày mai vẫn còn một trận ác chiến nữa.” Ta rời khỏi cây đào, phủi phủi bụi trên người.
58.
Một đêm ngon giấc. Ngày này, cuối cùng trận tí thỉ đầy mong đợi đã tới.
“Tinh Nguyệt cốc rút lui?” Mạnh gia chủ nhăn mặt, khó tin nói: “Tống cốc chủ, việc này không phải chuyện nhỏ, không thể nói đùa được đâu.”
“Chư vị không nghe nhầm, lời ta vừa nói quả thực là Tinh Nguyện cốc rút lui khỏi trận đấu lần này.” Ta bình tĩnh nói.
Từ lúc ở kinh thành tới đây đã biết được thực lực của Tinh Nguyệt cốc ở mức căn bản, nhưng mà qua thời gian này tự mình tìm hiểu, mới phát hiện ra sự tình còn kém hơn bản thân tưởng tượng rất nhiều.
Giờ đây Tinh Nguyệt cốc coi như là miễn cưỡng chống đỡ được.
Nếu cứ lấy mọi phương diện bày ra cho người khác xem thì rất dễ bị nhìn thấu, lúc đó càng thu hút sự chú ý của bên ngoài, khi đó sẽ gặp rấy nhiều rắc rối, thế nên chỉ đành tìm cách khác.
Tề Nguyệt nhảy ra đầu tiên, cầm kiếm chỉ vào ta, cao giọng nói: “Tống cốc chủ sợ rồi sao? Còn chưa bắt đầu đã nhận thua, không phải là việc một đại trượng phu nên làm.”
Mạnh Tề trầm giọng gọi một tiếng Nguyệt nhi biểu muội, dường như là bất mãn, Tề Nguyệt lại không hề quan tâm tới, vẫn nộ khí trùng trùng nhìn ta.
Chậc, nhìn khí thế của hai người này trông như là cãi nhau vậy.
Tuy rằng không biết vì sao lại cãi nhau, nhưng mà cãi thì cãi, hung dữ với ta làm quái gì?
Ta vừa nghĩ, vừa vung Xích Diễm ra với tốc độ cực nhanh cuốn chặt kiếm của Tề nguyệt sau đó ném xuống đất, sau đó liền chậm rãi thu lại Xích Diễm, như không có gì xảy ra mà khuyên: “Tề tiểu thư ngàn lần đừng lấy kiếm ra chỉ vào ta, gan ta nhỏ, sẽ sợ hãi đấy.”
Nhan trường Phong ở bên cạnh ‘phụt’ một tiếng, bật cười
“Tống Việt Việt, cô...” Mặt Tề Nguyệt hết trắng rồi lại xanh, dường như là bị giẫm phải đuôi vậy, lại bị Tề gia chủ cướp lời: “Tống cốc chủ đây là có ý gì?”
“Trong lòng chư vị biết rõ, hiện giờ người võ nghệ cao cường trong Tinh Nguyệt cốc không nhiều, ban đầu có thể đứng trong bát đại môn phái, những năm này có thể hiên ngang đứng trong giang hồ mà không bị lật đổ, Tinh Nguyệt cốc ta cũng chẳng phải dựa vào võ lực, mà là kim ngân, và ba phần mặt mũi của mẫu thân ta. Vì vậy đại hội tỉ thí võ lâm này, Tinh Nguyệt cốc tham gia hay không tham gia cũng không có vấn đề gì, vẫn luôn là một hai vị trí cuối cùng.” Ta nhìn đám người, nói.
“Tống cốc chủ phá vỡ quy tắc.” Tông chủ Trường Minh tông chất vấn, “nếu như các gia tộc và tông môn khác học theo, đại hội tỉ thí võ lâm này còn ý nghĩa gì nữa?”
“Lẽ nào vẫn còn có người muốn tranh giành vị trí cuối cùng với Tinh Nguyệt cốc hay sao?” ta giả vờ không hiểu.
“Đừng có ăn nói hàm hồ, ngươi không muốn tỉ thí, bên ngoài vẫn còn có các gia tộc, tông môn khác sứt đầu mẻ trán muốn tiến vào. Ngươi tưởng vị trí cuối cùng này của ngươi sẽ ổn ư? Thật nực cười.” Trưởng môn Lạc Dương phái hung hăng nói.
“Cái khác không nói, nhưng mà vị trí cuối cùng này, chỉ cần ta muốn, vậy thì không thể không là Tinh Nguyệt cốc ta được.” Ta lạnh lùng liếc bà ta một cái, sau đó ánh mắt liền quét qua đám người, bắt đầu chạm tới chủ đề hôm nay.
“Hôm qua mọi người đều rất hiếu kì, rốt cuộc thì Nhan công tử tới đây làm gì. Bây giờ ta nói với các vị, bởi vì muốn cùng với các vị đây phát tài.”
“theo như ta biết, trước mắt thu nhập của các gia tộc cũng như các phái, trừ đất đai của bản thân ra, cơ bản dựa vào vận chuyển và thu phí bảo hộ, muốn kiếm một món hời lớn thì dường như không có. Là không muốn kiếm ư? Không phải. Nhưng tại sao lại không kiếm? Là bởi vì những thứ này đều ở trong tay triều đình. Các người không có cơ hội.”
“Nhưng ta có.”
Thường nói rằng: “Học thành một thân văn võ nghệ, bán cho nhà đế vương.”. nhưng mà lại có người một thân có bản lĩnh lại không cam lòng bị ràng buộc, như vậy liền có giang hồ nhân sĩ.
Nhưng không cam nguyện bị ràng buộc, không đại biểu rằng bọn họ không có mưu mô toan tính.
59.
Trước đây mẫu thân ta luôn tập hợp những lực lượng có thể tập hợp lại được, là bởi vì trước đây gianh hồ loạn lạc, tranh chấp tứ phương, ảnh hưởng tới dân sinh.
Mà giờ đây gần 20 năm qua đi, tình hình đã khác, sức mạnh các nơi đã ổn định, quan hệ với nhau vô cùng mật thiết, âm thầm hình thành một thế lực đủ lớn để có thể đe dọa sự thống trị của triều đình.
Việc ta cần làm, chính là để bọn họ không đoàn kết với nhau.
Mà biện pháp tốt nhất để chia rẽ đồng minh là gì?
Thứ nhất chỉ có tiền tài làm động lòng người.
Thứ hai chính là sự bất công.
Bọn họ dựa vào đại hội võ lâm hàng năm mà phân chia tài nguyên với nhau, ta lại cứ muốn chen một chân vào, khiến họ không được như ý.
Lí do tại sao không nói vào đêm trước trận tỉ thí, chính là để họ không có thời gian thương lượng và thảo luận, như vậy mới có thể chia rẽ họ nhiều nhất có thể. Chỉ cần lợi ích đủ lớn, thì có bình tĩnh tới đâu cũng có thể động lòng.
“Tống cốc chủ nói có món hời, tại sao lại không giữ cho riêng mình?” Tề gia chủ không mắc câu, lí trí mở miệng: “Mà nếu như triều đình thật sự có ý này, hà tất chỉ có Nhan công tử một mình tới đây.”
“Nhan công tử tới, chỉ là để thể hiện thái độ, đồng thời để hiểu rõ hơn về ý nguyện của các môn phái. Dù sao thì cũng là một tiền lệ chưa từng có, trước đó cần phải tiếp xúc nhiều hơn. Những đại nhân khác trong triều đình công việc bận bịu, không thể rời khỏi kinh thành lâu được. Mà Nhan công tử có giao tình với ta, phụ thân lại là quan đại thần triều đình, phái hắn tới là một lựa chọn vô cùng phù hợp.” Ta không vội vàng chậm rãi mà ứng đối, “Hơn nữa, ta không tự giữ cho bản thân, chỉ là bởi vì thực lực của Tinh Nguyệt cốc không đủ để nắm lấy toàn bộ lợi ích này, vì vậy mới cần tới các vị đây.”
Những con cáo già này chắc chắn sẽ không dễ dàng mà tin như vậy, nhưng mà không sao, thứ ta có là thời gian và cách để bọn chúng phục.
Ta vững chãi ngồi trên đài câu cá, vội là bọn họ. Huống hồ trước khi rời khỏi kinh thành điện hạ cho ta một không gian tự phát huy rất lớn, chỉ cần sau đó bẩm báo là được.
“Sau khi trận tỉ thí hôm nay kết thúc, hoan nghênh những gia chủ trưởng môn có ý định tới trao đổi.”
Sau đó lại là một trận võ mồm, không có đao quang kiếm ảnh, khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.