Trong Trái Tim Mỗi Người Đều Có Một Chấp Niệm

Chương 8




40.

Cho tới khi ta ngủ dậy, ta mới nhớ tới một việc vô cùng quan trọng.

Hôm qua lúc rời khỏi phủ ta đã hẹn Mạnh Tề gặp mặt.

Mà sáng nay ta mới trở về.

!!!

Nghĩ tới đây, ta nhanh chóng rời giường, vươn người một cái liền chạy ra ngoài.

“Mạnh Tề…” ta vừa gọi một tiếng, liền bị âm thanh của Trân Châu đánh ngắt.

“Đại tiểu thư, người tìm Mạnh Tề, à không, người tìm Mạnh công tử ư? Hôm qua ngài ấy đã quay về nhà rồi.”

“Về nhà?” ta nghi ngờ là mình nghe nhầm, lại xác nhận một lần nữa.

“Hắn về nhà gì cơ?”

“Ngài ấy về nhà của mình.” Trân Châu đi đến cạnh ta, vẫy vẫy tay trước mắt ta, “Đại tiểu thư, có phải người vẫn chưa tỉnh ngủ không? Có cần ngủ thêm chút nữa không, vừa hay bữa tối ta đã chuẩn bị gần xong rồi, lát nữa…”

“Á, bếp vẫn còn đang cháy…” Trân Châu nhảy dựng lên, chạy bắn vào nhà bếp.

Ta mơ hồ trừng mắt nhìn tỷ ấy, lắc lắc đầu, lại dụi dụi mắt, không hồi phục được thần trí.

Chẳng lẽ là ta vẫn chưa tỉnh ngủ hay sao?

Vậy ta lại ngủ thêm một lần nữa.

Ta quay về nằm lên giường, nhắm mắt, mở mắt, lại đi ra ngoài cửa.

“Mạnh Tề…”

Cửa phòng bên cạnh cót két một tiếng mở ra, ta liền mỉm cười quay đầu, nhìn thấy là nhũ mẫu, lại có chút thất vọng.

“Đại tiểu thư, chiều hôm qua Mạnh công tử đã rời khỏi kinh thành rồi.” nhũ mẫu kiên nhẫn giải thích cho ta.

41.

Từ trước đây ta đã cảm thấy là một thị vệ, Mạnh Tề thực sự quá đỗi xuất sắc.

Qua nhiều năm, ta vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng hắn tới phủ lần đầu tiên.

Một nhóm hài tử mặc cùng loại áo đứng cùng nhau, những đứa trẻ bên cạnh gầy vàng vọt, da thô ráp, ánh mắt mơ hồ bất an nhút nhát, một đôi mắt to, đen trắng phân rõ ràng, môi mím chặt, một bộ dạng không tình nguyện.

Ta nhất thời nổi lòng hứng thú, liền giữ hắn ở lại.

Vốn dĩ hắn cũng có chút cảm xúc đối với ta, chẳng bao lâu lại xảy ra chuyện ta hại hắn suýt nữa thì c.hết đuối, liền rất lâu cũng không nói với ta một lời nào. Đoạn thời gian đó ưu điểm duy nhất của hắn là có ngoại hình nổi bật và vâng lời ta, cho dù không tình nguyện cũng sẽ làm theo.

Ví dụ như Nhan Trường Phong bắt nạt ta, cả ngày không đọc sách, liền chuyển một cái thang nhỏ tới trèo tường, nằm bò trên tường mà xem ta luyện công, xem thì xem đi, xem xong còn nói ta suốt ngày ở trong viện như một bà già bị bệnh vậy, đứng tấn cũng trông xấu c.hết đi được, không có dáng vẻ của nữ nhi gì cả.

Vốn dĩ ta chẳng thèm để tâm tới hắn đâu, nhưng mà nghe thấy những lời này cũng cảm thấy buồn bực, liền gọi Mạnh Tề ra cùng nhau đánh hắn. hai đánh một, Nhan Trường Phong không có cửa thắng, luôn rất nhanh sẽ nhận sai. Nhưng mà nhận sai thì cứ nhận sai, lần sau hắn vẫn còn tiếp tục.

Đi đi lại lại, ta và Mạnh Tề cũng đánh Nhan Trường Phong được hai năm, vũ lực cũng tăng lên.

Có thể là do cảm xúc được phát tiết ra, quan hệ của hai người liền hòa hợp không ít.

Sau này vào một ngày đẹp trời nào đó, Nhan Trường Phong bò trên tường nhìn ta và Mạnh Tề luyện tập cùng nhau, nhìn thấy ta dùng tay không bẻ gãy thanh kiếm bằng gỗ của Mạnh Tề, liền vô cùng bái phục ta, sau đó liền không còn chế giễu ta nữa, mà lựa chọn gia nhập.

Từ đó trở đi hội hai người của bọn ta đã trở thành một đội ba người.

Mỗi ngày ngoài giờ học ra bọn ta còn cùng đánh nhau, nghe khúc, leo núi trèo cây, xuống sông bắt tôm, vui vẻ mà trải qua 12 năm.

Còn về Trân Châu, tỷ ấy cũng học võ, chẳng qua là không có hứng thú với đánh nhau, vì vậy không giỏi bằng bọn ta, nhưng mà cũng mạnh hơn nha hoàn bình thường nhiều.

Tỷ ấy thích ở trong nhà bếp nghiên cứu đồ ăn, hơn nữa lại rất có thiên phú trên phương diện ấy, cái dạ dày của bọn ta không thể rời xa được tỷ ấy.

Ta luôn tưởng rằng, mấy người bọn ta cả đời này sẽ ở cùng với nhau, điều gì cũng không thể khiến bọn ta chia xa.

42.

Mạnh Tề không nói tiếng nào đã rời đi rồi, trước khi đi còn đặc biệt mặc một bộ y phục mới.



Ta nghe xong lời nhũ mẫu nói, trong lòng nghĩ, đối với chuyện cuối cùng cũng có thể rời đi này có lẽ hắn rất vui nhỉ.

Quả thực Mạnh Tề không phải là một thị vệ bình thường, nhưng mà hắn không hề thay tên đổi họ mà dùng chính tên thật của mình.

Trước khi trở thành thị vệ của ta, vốn dĩ hắn là thiếu chủ của Mạnh gia ở Bình Dương Thành, sinh ra trong nhung lụa, đầy tớ vây quanh.

Giang hồ có tứ đại gia tộc và bát đại phái, trong đó tứ đại gia tộc gồm Tề gia ở Thiều Nam, Lỗ gia ở Lĩnh Sơn, Tiêu gia ở Thành Dương, Mạnh gia ở Bình Dương, đều chiếm giữ một nơi khiến triều đình phải đau đầu.

Mà trong đó Mạnh gia là gia tộc xếp cuối cùng, cũng là gia tộc duy nhất được triều đình bí mật chiêu hàng, đứng đầu Mạnh gia hiện giờ chính là nghĩa huynh mà mẫu thân ta kết nghĩa khi hành tẩu giang hồ.

Năm đó cha ta bị cuốn vào chuyện mật thám của nước địch mà c.hết bất đắc kì tử. tất cả chỉ vì sai lầm của Mạnh gia. Sau khi sự việc qua đi, người đứng đầu Mạnh gia cảm thấy hổ thẹn không yên, muốn bồi thường, nhưng mà đang trong thời điểm nhạy cảm, mẫu thân ta không tin tưởng bất cứ ai, chỉ quay về kinh để thực hiện một kế hoạch khác.

Mà nguyên nhân Mạnh Tề được đưa tới bên cạnh ta, là bởi vì sau khi ta ra đời vài năm điện hạ vì một số việc mà sinh lòng nghi ngờ đối với Mạnh gia, Mạnh gia chỉ đành chấp nhận nuốt nước mắt vào tim mà đưa Mạnh Tề tới, nói với bên ngoài rằng là tới để chăm sóc nữ nhi của nghĩa muội, trên thực tế là đưa cho bệ hạ một con tin.

Đích trưởng tử, thiếu chủ, thân phận của Mạnh Tề vô cùng tôn quý. Mà bởi vì tôn quý, nên mới có thể thể hiện được thành ý của Mạnh gia.

Lại thêm mấy năm nay bọn họ hành sự luôn giữ bổn phận, lại dốc toàn lực vào điều tra xử lí việc năm đó, trong cung dần dần mới không còn hoài nghi nữa. Hai bên đã định đợi tới khi Mạnh Tề trưởng thành sẽ cho hắn quay trở về nhà, sẽ không giữ hắn lại nữa.

Hôm nay chính là ngày hắn trưởng thành.

Ta được tự do, hắn cũng như vậy.

43.

Rất nhanh đã qua lễ Nguyên Tiêu, tới sáng ngày 16.

Ta và đại bá đã thương nghị từ trước, cãi nhau một trận thật lớn trước cửa phủ Tống gia giả vờ cắt đứt quan hệ cha con, sau đó ta cưỡi ngựa một đường phi tới cổng thành, Trân Châu cũng theo sát phía sau.

Ra khỏi thành đi thêm 3 dặm nữa có một khu rừng, sâu trong rừng nhũ mẫu cùng người, ngựa đang ở đó chờ ta.

Ta dừng ngựa lại, một người trong đội đem theo hành lí cùng nhũ mẫu bước ra: “Tham kiến cốc chủ.”

Ta xuống ngựa phất tay, nói to: “Không cần câu nệ lễ tiết.”

Cố làm ra vẻ chính là sở trường của ta.

Một nam nhân trung niên có khuôn mặt to đi ra từ một đội nhân mã khác ở bên cạnh, dường như là người dẫn đầu của bọn họ.

Hắn mỉm cười, cúi người xuống: “gặp qua Tống cốc chủ.” Nói xong, liền tự mình đứng dậy.

Ta nhìn người trước mặt, đang cảm thấy có chút quen mắt, nhũ mẫu ở bên cạnh liền mở miệng nói: “Cốc chủ, vị này là người phụ trách việc buôn bán của Mạnh gia ở trong kinh thành, Mạnh quản sự, Mạnh Phàm.”

Ta gật gật đầu, lại càng cảm thấy người trước mắt càng quen thuộc hơn.

“Ta và Tống cốc chủ thỉnh thoảng có gặp mặt nhau vài lần, tại Nam Phong quản.” ý cười của Mạnh quản sự không hề giảm đi, hòa khí nói: “Tống cốc chủ luôn là khách quen của chúng ta.”

“…”

Cũng không nhất thiết phải nói toạc ra như vậy.

Ta mỉm cười giả vờ như bản thân mình không hề mất tự nhiên.

Sau khi chào hỏi đơn giản, bọn ta liền cùng nhau xuất phát.

Nơi đầu tiên ta tới sau khi rời khỏi kinh thành là Tinh Nguyệt cốc, người của Mạnh gia phải quay về Mạnh gia để điều chỉnh lại sau đó mới tới Tinh Nguyệt cốc, thuận đường với bọn ta.

Tinh Nguyệt cốc là do một tay mẫu thân ta gây dựng nên, trong một sơn cốc cách 13 dặm về phía đông Bình Dương thành, cốc chủ đầu tiên chính là bà. Trước đây bà giả như rút lui khỏi giang hồ, vì vậy trước mặt ta đây chính là một vị trưởng lão tên Dung Ngọc, thay mặt cốc chủ xử lí mọi việc trong cốc.

Cùng lúc ta tới Tinh Nguyệt cốc, Dung trưởng lão đang phái người đưa thư mời của đại hội võ lâm vào hai tháng sau tới các phái.

Đại hội võ lâm 3 năm tổ chức một lần, được lần lượt tổ chức bởi các phái, lấy danh nghĩa thưởng hoa để phân chia tư nguyên, hiện nay đã là lần thứ 7.

Đương nhiên, năm nay còn có một điều khác, đó chính là mượn cơ hội này để công bố với bên ngoài về việc ta đảm nhận vai trò cốc chủ của Tinh Nguyệt cốc.

Căn cứ vào sự hiểu biết của ta, địa vị hiện nay của Tinh Nguyệt cốc vô cùng nguy hiểm, liên tiếp hai lần đều làm đệm lót cho bát đại phái, sắp bị đá ra khỏi tứ đại gia tộc, bát đại phái.



Thực sự không phải tin tốt lành gì.

44.

Vì còn phải có thời gian để điều chỉnh cũng như làm quen với những việc trong cốc, bọn ta nhanh chóng thúc ngựa, mỗi ngày đi 500 dặm, mất một tháng cuối cùng cũng tới Bình Dương thành.

Mạnh quản sự quay đầu ngựa dừng lại, ngồi trên lưng ngựa nắm quyền hành lễ với ta, mỉm cười nói: “Chuyến đi này của Tống cốc chủ khiến ta phải lau mắt mà nhìn, không hổ là nữ nhi của Việt nữ hiệp.”

“Mạnh quản sự khách khí rồi.” ta giữ chừng mực mà trả lời: “Vậy cáo biệt tại đây, một tháng sau gặp lại ở Tinh Nguyệt cốc.”

Mạnh quản sự gật gật đầu, quay người dẫn đội đi vào trong thành.

Vốn dĩ ta định nhờ hắn chuyển vài lời tới Mạnh Tề, nghĩ lại, hiện giờ thân phận của bọn ta có thay đổi, thực sự không biết nên nói gì, liền thôi.

Dù sao thì một tháng sau cũng sẽ gặp lại, gặp mặt rồi nói cũng không muộn.

Ta không còn do dự nữa, theo sự hướng dẫn của Trân Châu mà hướng về Tinh Nguyệt cốc.

Rất nhanh đã tới Tinh Nguyệt cốc.

Tinh Nguyệt cốc còn đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của ta. Vừa mưa xong, trên mặt đất vẫn còn đọng lại vài vũng nước, từ phía xa nhìn tới là một mảng xanh lục tô điểm thêm vài đốm vàng, trông như những vì tinh tú.

Đi vào trong cốc, ta quay người xuống ngựa, vừa hay có một trận gió nhẹ thổi tới, đem theo hàn ý cùng thanh hương mùa xuân tới, cũng mang theo một giọng nói đều đều.

“Cung nghênh cốc chủ.”

“Dung Ngọc cùng các trưởng lão và đệ tử Tinh Nguyệt Cốc cung nghênh tân cốc chủ.” Một nam nhân trung niên ở phía trước lần nữa mở miệng.

Theo lời ông, nam nam nữ nữ phía sau lưng có lẽ phải tới cả trăm người, cúi đầu quỳ một chân xuống hành lễ.

“Chư vị miễn lễ, mau mau đứng lên.” Ta bước tới đỡ nam nhân đó dậy, nam nhân trung niên thuận theo mà đứng lên.

“Có lẽ vị đây chính là Dung trưởng lão.” Ta mỉm cười nói, “Những năm này may mà có trưởng lão dẫn dắt, các vị vất vả rồi.”

Dung trưởng lão nghe lời này, lại định quỳ xuống, bị ta đưa tay ngăn lại.

“Dũng mỗ thật hổ thẹn vì sự tín nhiệm của tiền cốc chủ, Tinh nguyệt cốc đi tới ngày hôm nay…” Dung trưởng lão lộ ra vẻ hổ thẹn.

“Không vội, vào trong rồi nói sau.” Ta vẫn mỉm cười như cũ, ngữ khí lại thêm phần đáng tin, “Đã tới nhà rồi, cần gì phải đứng ở cửa mà nói chuyện nữa.”

Dung trưởng lão nghe thấy lời này mặt liền đanh lại, nói: “Là Dung mỗ sơ suất. Cốc chủ mời theo ta.”



Sau đó tự nhiên mà vào trong cốc nghỉ ngơi, không nhắc gì tới việc này nữa.

45.

Trong cốc có rất nhiều sự vụ, lại còn phải chuẩn bị cho võ lâm đại hội sắp diễn ra, chỉ làm quen với các quy trình thôi ta đã muốn sứt đầu mẻ trán rồi.

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, chớp mắt đã tới mùa hoa nở. người ngựa từ khắp nơi tới tham gia võ lâm đại hội chỉ trong vòng mấy ngày đã tới sắp xếp nơi ở.

Sáng ngày này, ta vẫn như cũ nhận lấy chiếc khăn lông từ tay nha hoàn lau mặt mũi, vực dậy tinh thần chuẩn bị cho một ngày bận bịu.

Trân Châu vội vàng chạy từ ngoài vào.

“Cốc chủ, Nhan công tử tới rồi.”

Ta không thèm quay đầu, nói: “Cứ theo danh bài mà sắp xếp chỗ ở là được.”

Không đúng, không nghe thấy môn phái nào có công tử họ Nhan. Ta nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Trân Châu.

Trân Châu mỉm cười lộ ra chiếc răng hổ, nhọn nhọn, trông vô cùng tinh nghịch: “Là Nhan Trường Phong công tử.”

Ta lập tức đứng dậy hỏi: “Sao hắn lại tới đây?”

Vừa nói vừa đi ra ngoài, lại hỏi: “đã dẫn vào chưa?”

Nhan Trường Phong tới là điều ta không hề ngờ đến, đại hội võ lâm giang hồ, hắn một công tử trong kinh thành tới đây làm gì?

Vừa mới đi ra khỏi viện, liền nhìn thấy dáng vẻ như người làm dính đầy cát bụi của Nhan Trường Phong.

Hắn khoác một chiếc áo rộng thùng thình, trên trán lấm lem bùn đất, đôi môi nhợt nhạt khô nứt.

Lần đầu tiên ta thấy hắn nhếch nhác như vậy.

Rõ ràng mới cách có hai tháng không gặp, nhất thời như thể cách cả một đời.

Tâm tình ta phức tạp nhìn hắn, hắn đột nhiên lại mỉm cười, sau đó cười lớn, vừa cười vừa đi về phía ta, sau đó dang rộng hai tay ôm lấy ta, lực trên tay vô cùng mạnh, khiến ta có chút không thở nổi.

“Tống Việt Việt, Ta nhớ muội c.hết đi được.”

46.

Thấy ta không hề có phản ứng gì, hắn liền gối đầu lên vai ta, làm nũng mở miệng nói: “cái nơi quỷ quái này của muội thật khó tìm, Tiểu gia ta chút nữa thì c.hết đói c.hết khát trên đường tới đây rồi.”



Phải rồi, Nhan trường Phong là một tên mù đường.

Ta bật cười, quả nhiên vẫn là Nhan trường Phong người không đáng dựa dẫm này.

Ta đưa tay đẩy hắn ra, mỉm cười quay đầu phân phó Trân Châu: “Đưa Nhan công tử đi ăn chút gì đi, nghỉ ngơi một chút.”

Trân Châu cười hì hì gật đầu đáp ứng.

Nhan Trường Phong lại nằng nặc không chịu đi, nói: “Tống Việt Việt, ta muốn ở cùng với muội.”

Ta không thèm để ý tới hắn, hắn liền khoa trương nói: “Hai chúng ta đã hơn hai tháng không gặp rồi, muội nỡ lòng nào mà đuổi ta đi.”

Ta thở dài, bất lực nói: “Nhan Trường Phong, bây giờ ta rất bận. ngươi cứ đi cùng Trân Châu nghỉ ngơi trước được không? Lát nữa ta xong việc sẽ đi tìm ngươi.”

“Từ lúc chúng ta quen nhau tới giờ, chưa từng xa nhau lâu như vậy, hẳn hơn hai tháng liền.” Nhan Trường Phong chăm chăm nhìn ta, đôi mắt ươn ướt, có vẻ như sắp khóc rồi: “Tống Việt Việt, ta muốn gặp muội, nhớ tới nỗi sắp điên rồi.”

tim ta nảy lên, nhất thời không dám nhìn vào mắt hắn, tầm nhìn chuyển đi nơi khác, vừa hay nhìn thấy nhũ mẫu đi tới, liền cầu cứu bà: “Nhũ mẫu.”

nhũ mẫu nhìn thấy vậy liền gia tăng tốc độ, nhìn thấy Nhan Trường Phong ở bên cạnh vô cùng bất ngờ, nhưng không chậm trễ mà mở miệng: “Cốc chủ, chư vị đại diện cho Bình Dương Thành Mạnh gia và Thiều Nam Tề gia còn một nén nhang nữa là vào tới cốc.”

“Sớm như vậy?” ta buột miệng, vô thức quay đầu nhìn về phía Nhan Trường Phong, tùy tiện phân phó: “Nhũ mẫu đi theo ta đón tiếp những người vào cốc, Trân Châu đưa Nhan công tử đi nghỉ ngơi.”

Nói rồi ta liền đi thẳng tới cốc.

47.

“Chẳng phải nói từ 6 năm trước thê tử Tề Thị của người đứng đầu Mạnh gia qua đời, sau khi chủ tướng Mạnh gia đưa vợ lẽ lên làm chính thất, quan hệ của Mạnh gia và Tề gia đã xa cách hơn nhiều sao?” ta vừa đi vừa cẩn thận nhớ lại hoàn cảnh những gia tộc đã thuộc nằm lòng mấy ngày nay, không thể lí giải mà hỏi nhũ mẫu: “Sao hôm nay hai nhà lại cùng nhau tới?”

“Nghe nói hai nhà định cho tiểu bối liên hôn, thân càng thêm thân.” Nhũ mẫu trả lời.

“Tiểu bối…liên hôn?” ta ngây ngẩn dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm nhũ mẫu.

“Đúng vậy, nhưng mà bây giờ vẫn chưa biết là đại công tử của Mạnh gia hay là nhị công tử. Phía bên Tề gia có vẻ để ý tới đại công tử, nhưng phía Mạnh gia lại hướng về phía nhị công tử.” nhũ mẫu nghi hoặc nhìn ta, hỏi: “Cốc chủ?”

Ta thu hồi lại thần sắc, nói: “Không có gì, đi thôi.”

Liên hôn à.

Ta thở dài một hơi, trong lòng có chút bất an.

Có phải là Mạnh Tề không?

Không kịp nghĩ nhiều, nháy mắt đã tiến vào trong cốc, phóng mắt nhìn qua, xa xa là khói bụi mịt mù, tiếng móng ngựa truyền tới, mặt đất khẽ rung chuyển.

Không bao lâu, người ngựa Tề gia, Mạnh gia đã tới gần, người tới không ít, khoảng ba, bốn mươi người.

Ta vừa liếc mắt đã trông thấy Mạnh Tề rồi. hắn mặc vô cùng đơn giản, chính vì đơn giản, càng lộ ra một đôi mắt sâu thẳm, sâu như thể không thể nhìn thấy đáy.

Hắn cũng đang nhìn ta.

“Cốc chủ, y phục màu đỏ thẫm là gia chủ của tề gia, y phục mà xanh lam là gia chủ của Mạnh gia.” Nhũ mẫu ở bên cạnh nhắc nhở ta.

Ta thu hồi ánh mắt, dùng một nụ cười tiêu chuẩn nghênh đón hai vị nam nhân trung niên vừa xuống ngựa.

48.

Tiếp theo đó chính là sự hoan nghênh theo thông lệ, khách sáo với nhau một hồi. vốn dĩ mọi chuyện đang rất vui vẻ, nhưng lại xảy ra một chút ngoài ý muốn nho nhỏ.

Chậc, có lẽ cũng không phải là chuyện nho nhỏ.

Ta nhìn nam nhân mặc bộ y phục màu trắng đứng trước mắt, trái tim ta liền đập liên hồi.

Đừng hiểu lầm, không phải là rung động.



“Tống cốc chủ, đây là lão nhị của Mạnh gia, Mạnh Thanh Nghiễn.” Mạnh gia chủ lạc cười haha giới thiệu.

Khóe mắt Mạnh Thanh Nghiễn mang theo ý cười, một bộ dạng chờ xem kịch hay nhìn ta.

“Mạnh nhị công tử giống với đại công tử, cũng là một nhân tài.” Ta chân thành ngưỡng mộ, chỉ coi như hai bên là lần đầu gặp mặt.

Mạnh Thanh Nghiễn lại làm ngược lại: “Tống cốc chủ, đã lâu không gặp.”

Chi bằng không gặp đi huynh đệ.

Mạnh Thanh Nghiễn trước mắt này không phải là ai khác, chính là Thanh Nghiễn người ban đầu bị ta ném ngân phiếu cho ở Nam Phong quản.

Tới tận lúc này ta mới hiểu được tại sao hôm đó Mạnh Tề lại khác thường như vậy.

“Có duyên gặp mặt một lần.” ta giành nói trước.

Mạnh Thanh Nghiễn gật đầu đáp lời: “Tuy rằng chỉ gặp nhau một lần, nhưng ta rất có ấn tượng với Tống cốc chủ.”

Không giấu gì ngươi, ta cũng rất có ấn tượng với ngươi.

Hiện giờ thịnh hành việc các công tử đi tới trải nghiệm cuộc sống ở Nam Phong quản ư?

Ta thật không thể hiểu nổi.

Nhị tiểu thư của Tề gia nhìn thấy động tĩnh ở bên này liền đi qua, mỉm cười với Mạnh Tề và Mạnh Thanh Nghiễn, nói: “Được lắm, hóa ra hai vị biểu ca đây đều quen biết Tống cốc chủ, chỉ có muội là không biết.”

Nói xong liền quay người nhìn ta, mỉm cười đáp: “Tống cốc chủ, ta tên Tề Nguyệt, rất vinh hạnh được gặp.”

“Vịnh hạnh.” Ta giật giật khóe miệng đáp.

Đây chính là vị tiểu bối mà Tề gia muốn liên hôn nhỉ.

Trông thật duyên dáng đáng yêu.

49.

Sau khi giải quyết xong đám đông, tâm ta vẫn còn loạn như cào cào.

Nhũ mẫu lo lắng nhìn về phía ta, hỏi: “Cốc chủ, Có phải Mạnh nhị công tử có việc gì với người không?”

“Không có gì, ta có thể xử lí được, nhũ mẫu không cần lo lắng.” ta miễn cưỡng nở nụ cười, an ủi nhũ mẫu.

Nhũ mẫu nghe xong đi về phía sau ta, bắt đầu giúp ta xoa bóp thái dương, thấp giọng nói: “Dạo gần đây cốc chủ mệt quá rồi, đợi lần võ lâm đại hội này kết thúc phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Ta nhắm mắt ừ một tiếng, hưởng thụ khoảnh khắc an định hiếm có này.

Cho đến khi nhũ mẫu đột nhiên lên tiếng: “Mạnh thiếu chủ.”

Ta lập tức mở mắt.

“Triệu ma ma.” Mạnh Tề gật đầu hỏi thăm, lại nói với ta: “ta muốn nói chuyện riêng với muội, có thời gian không?”

“Có.”

Nhũ mẫu nghe xong liền lui ra.

“Nghe nói hai nhà Tề, Mạnh muốn liên hôn?” ta đứng dậy bước tới gần Mạnh Tề, nhìn lên hỏi

“Ừ, có dự định như vậy.” Mạnh Tề đáp.

“Người Tề Nguyệt thích là ngươi đúng không?” ta giả vờ tình cờ hỏi, thực ra thì tai đã nóng bừng lên rồi.

“Đúng vậy.” Mạnh Tề do dự một hồi, cuối cùng cũng mở miệng.

Thuận tiện giải thích: “Nhưng mà trong Mạnh gia lại càng hi vọng người liên hôn là Mạnh Thanh Nghiễn. Ta ở kinh thành lâu ngày không có trong phủ, rất nhiều người dị nghị về cái thân phận thiếu chủ này của ta.”

“Vậy nên?”

“Vậy nên không nhất định là ta.” Mạnh Tề nói: “Thế gia liên hôn luôn phải suy nghĩ tới lợi ích. Giờ đây thân phận thiếu chủ của ta là hữu danh vô thực, Tề gia cũng cần phải cân nhắc kĩ lưỡng.”

“Ồ.”