5.
Sau bữa ăn một tiếng, ta cầm lấy chiếc roi từ trong thư phòng ra ngoài luyện võ.
Nghe nói roi da mềm màu đỏ là thứ mẫu thân ta hay dùng nhất, nó được gọi là xích diễm, giờ đây đã được cha truyền lại cho ta.
Nói thực thì nương thân để lại cho ta rất nhiều đồ, sau khi đến tuổi cập kê, ta liền nhận được từ cha chiếc chìa khóa căn phòng chứa đồ thuộc về bản thân.
Hôm đó vào trong xem qua một lượt, không hề nói khoa tưởng chút nào, những kim ngân châu báu kia ít nhất có thể đủ cho ta sống đến 10 đời.
Trước đây, ta vốn tưởng rằng một nữ hiệp sẽ giống trong truyện viết, vào nam ra bắc hành hiệp trượng nghĩa, ăn gió nằm sương.
Nhưng mẫu thân ta là một ngoại lệ, có vẻ như bà sống vô cùng giàu có lại thoải mái.
Nếu như bà vẫn còn sống, khả năng cao bọn ta còn có thể làm bằng hữu ấy chứ.
Ta vung roi vào trong gió như một mãnh hổ, âm thầm nghĩ liệu bản thân có được 3 phần phong thái như bà thời đó.
Nghe vú nuôi nói, mẫu thân là một nữ nhân vô cùng lợi hại.
Còn cụ thể lợi hại như thế nào ta lại không biết.
Lúc đó vú nuôi chỉ nói với ta rằng: “Đại tiểu thư, sau này người ra ngoài giang hồ, nếu như gặp phải nguy hiểm gì, thì cứ nói tên của mẫu thân người ra.”
Lại dặn dò ta: “Nhớ phải đem theo xích diễm, người nào nhận ra nó thì chắc chắn sẽ nhường tiểu thư ba phần.”
Thế nên ta thấy mẫu thân ta thực sự vô cùng lợi hại.
Nhưng mà tại sao vú nuôi khẳng định sau này ta sẽ xông pha giang hồ cơ chứ?
Dù sao thì ta sống ở kinh thành suốt.
Dưới chân thiên tử, trời yên biển lặng, lấy đâu ra giang hồ.
6.
Ta lại thở dài một hơi, cảm thấy đời người thực sự vô cùng tẻ nhạt.
Những cô nương ở trong kinh thành này cứ che miệng mà thì thầm to nhỏ với nhau, nói gì mà không có mẹ dạy.
Trời sinh thính lực của ta vô cùng tốt, mỗi lần bọn họ bàn luận ta đều nghe thấy, nhưng mà ta lười mà tính toán với bọn họ.
Chỉ là dần dần không còn tụ họp với bọn họ nữa.
Mệt mỏi.
7.
“Tống Việt Việt, muội lại luyện roi.”
Không biết từ khi nào, Nhan Trường Phong ngồi trên tường hài hước mà nhìn về phía ta.
Nhan Trường Phong là hàng xóm của ta, trời sinh thích trèo tường, thích nhất là kéo ta đi lượn lờ trong kĩ viện.
Bị cha hắn phát hiện ra liền ngày ngày bị ăn đòn, mỗi lần bị đánh đều khóc lóc om sòm, nhưng mà vẫn chứng nào tật nấy mà dẫn ta ra ngoài chơi.
Ta không biết hắn lấy niềm vui ở đâu ra, nhưng mà niềm vui của ta chính là nhìn hắn bị ăn đòn.
Nghe tiếng kêu la của hắn khi bị cha đánh, nhìn hắn bị đuổi chạy khắp viện.
Quên nói, cha hắn là hộ bộ thượng thư quản lí tiền bạc. Có lẽ là lúc đếm tiền bạc thì phải nhẹ tay, nên là đã để dành toàn bộ sức lực lên việc đánh con luôn rồi, ra tay tàn nhẫn, mỗi lần như vậy ta đều dùng bộ dạng xem kịch mà vui vẻ xem.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn lại mở miệng mời ta ra ngoài: “Nam Phong quản vừa có một người mới, nghe nói là một mĩ nam lạnh lùng, có muốn đi xem không?”
Ta nghe lời này hai mắt liền rực sáng, vội vàng nói: “Đi, sao lại không đi cơ chứ.”
Nói rồi, ta thuận tay dắt xích diễm lên eo, quay người gọi Mạnh Tề: “Nhanh, bế ta lên trên.”
“Chúng ta trèo tường trốn ra ngoài.”
Hết cách, trong số chúng ta chỉ có Mạnh Tề giỏi khinh công.
8.
Khuôn mặt Mạnh Tề đen như đít nồi.
Con người hắn luôn như vậy, mỗi lần nhìn thấy Nhan Trường Phong tới tìm ta đều sẽ bày ra cái bộ dạng này.
Có lẽ vì không chịu đựng được việc ta và Nhan Trường Phong ở cùng nhau.
Cũng phải, người bình thường thì đều không vừa mắt với tác phong của ta.
Nhưng mà liên quan quái gì tới ta, liên quan quái gì tới bọn họ chứ.
Cha của ta cũng chẳng quản ta, mẹ kế cũng không quản ta, người bên cạnh lại càng không quản ta.
Ta nghiêng mặt, nhìn Mạnh Tề.
Khóe miệng hắn mím lại thành một đường, cuối cùng dường như nhận ra được thân phận của mình là một thị vệ, nhận lệnh mà ôm ngang eo ta, sau đó đạp một bước vô cùng nhẹ nhàng mà nhảy qua tường, lúc đáp xuống mặt đất thì liền buông tay, vô cùng quy tắc.
Đáng tiếc khinh công của ta tiến bộ quá chậm, nếu không thì ta cũng sẽ thử tự mình nhảy qua.
Nghĩ nghĩ, có lẽ là do ta lười biếng cứ ỷ lại vào việc Mạnh Tề ôm ta nhảy qua tường, luyện tập ít nên đương nhiên là tiến bộ sẽ chậm rồi.
Ài, sự mê hoặc đáng c.hết này khiến người có cuộc sống phú quý lười biếng.
9.
Nhan Trường Phong không lừa ta.
Tiểu ca ca mới tới thực sự lạnh lùng, cũng rất đẹp.
Hơn nữa còn rất quý.
Không đánh đàn, không hát, không cởi y phục, chỉ có bồi một bữa cơm thôi mà cần tới một trăm lạng bạc trắng.
Một trăm lạng, đủ để ta ăn năm bữa ở Phúc Thuận rồi.
Nhưng ta không thể cảm thán, may là ta đi cùng với tiểu kim khố Nhan Trường Phong này, mọi chi phí đều do hắn trả.
Tên tiểu tử này mỗi lần ra tay đều rất hào phóng, như là đang sợ rằng người ta không biết cha hắn tham lam như thế nào vậy.
Nhưng mà tuy là rất quý, lại không thể nói là không đáng.
Ta nhìn khuôn mặt lạnh lùng của tiểu ca ca bên cạnh có thể so sánh với khuôn mặt đẹp trai của Mạnh Tề, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Thế nào được gọi là mùa xuân của nhan cẩu(*)
(*) nhan khống, đam mê cái đẹp, cái này bà nào đọc ngôn tình lâu năm chắc biết chứ nhỉ
Chính là như vậy.
Hai mĩ nam vây quanh ta.
Còn Nhan Trường Phong, hắn ta chỉ được tính là một nửa.
Tống Việt Việt ta được vây quanh bởi hai mĩ nam này, cái cảm giác ấy, sảng khoái.
Chính là dưỡng thành một thói quen hoang phí ngân lượng.
Phải biết rằng, từ nhỏ tới lớn mọi chi tiêu của Mạnh Tề đều được ghi chép trong sổ của ta.
Thực sự thì không chỉ có hắn, tất cả người trong viện của ta đều là ta nuôi cả, hoặc là có thể nói rằng đều là dùng tiền mà mẫu thân để lại cho ta mà nuôi, trước giờ không hề đụng vào chút tiền công nào.
Đương nhiên, chuyện này cũng là chuyện sau khi ta cập kê mới biết được.
Vì vậy ta đã đau lòng rất lâu.
Tạm thời bỏ qua không nhắc tới.